Chương 46: Ván cược nguy hiểm (3)
Thành thật mà nói, lúc đầu, khi Chris Bennimore đề nghị cá cược. Dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng Rudger rất vui vì đây là một vụ cá cược chắc thắng.
Nếu Aidan đã vào được Theon thì thằng bé này chắc chắn phải có đủ tài năng và trình độ. Mặc dù những học sinh xuất thân từ các gia đình thương gia giàu có hay quý tộc đều được giáo dục sớm từ nhỏ nên việc họ vượt xa học sinh thường dân ngay từ đầu học kỳ là điều đương nhiên.
Học kỳ mới bắt đầu hai tuần. Đó vẫn là khoảng thời gian mà các học sinh thường dân không đủ để bắt kịp các quý tộc.
Nhưng không sao hết. Trường hợp của Aidan khác với những học sinh bình thường. Không phải vô cớ mà Rudger công nhận cậu chàng này là 'người có tiềm chất nhân vật chính'.
Chris Bennimore dường như không biết điều này. Nếu phụ trách môn học thần chú của năm nhất, giáo sư sẽ cần kiểm tra danh sách học sinh để xem có học sinh nào tư chất khác thường trong số học sinh năm nhất không.
Nhưng có vẻ tên kia không mấy quan tâm đến Aidan. Thậm chí có khi hắn còn không để ý đến danh sách học sinh thường dân. Có lẽ hắn ta chỉ ghi nhớ tên của những học sinh thuộc gia đình quý tộc mà hắn quan tâm.
Một người sinh ra trong một gia đình quý tộc, sống như một quý tộc và sẽ tiếp tục sống như một quý tộc. Nếu một người như vậy ghi vào trí nhớ của mình một thường dân sống trong một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của bản thân, người đó sẽ tự nhiên cảm thấy bị xúc phạm. Trong trường hợp như vậy, sẽ là khôn ngoan nếu chỉ đơn giản là không chú ý đến.
Rudger không có ý đổ lỗi cho việc phân biệt đối xử học sinh dựa trên giai cấp hơn là đánh giá năng lực. Bởi vì đây là một thế giới như vậy.
Mặc dù Aidan thiếu kiến ​​thức về ma pháp, nhưng nếu thằng bé đã có thể vào Theon nhờ loại ma pháp đặc biệt đó, hắn tin nó có đủ khả năng đấu lại một học sinh quý tộc năm nhất không quá nổi trội như Jevan Pellio.
Ngay cả khi Chris Bennimore nhận ra khả năng của Aidan, hắn ta sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục vụ cá cược này.
'Nhưng bây giờ thằng bé này đang nói cái quái gì vậy?'
Gì? Tên nhóc này bảo muốn thắng chỉ bằng sức mạnh của mình? Ma pháp đặc biệt đó không phải sức mạnh của cậu hả?
Trong một khoảnh khắc, Rudger không thể hiểu đứa bé này đang nói về cái quái gì.
Tính cách của nó...
Rudger đang định nói gì đó để trấn tĩnh lại, nhưng lại rơi vào một suy nghĩ khác.
'Có lẽ mình có thể nhân cơ hội này để kiểm tra nó?'
Aidan thực sự có trình độ như thế nào?
Có vẻ như không quá tệ khi nhân cơ hội này để kiểm tra ý chí và tài năng của nó khi học hỏi điều gì mới. Biểu hiện nguyên tố quá cơ bản, vì vậy không thể đánh giá tài năng của Aidan chỉ bằng điều đấy.
Hừm.
Hắn phải dạy cho thằng bé này một cái gì đó cụ thể hơn.
Rudger liếc xuống Aidan. Cảm nhận được ánh nhìn của giáo sư, vai Aidan run lên.
"Aidan."
"Vâng vâng."
"Nếu trò muốn vậy, tốt thôi. Trong ba ngày còn lại, ta sẽ dạy trò cách chuẩn bị cho một cuộc quyết đấu."
"Dạ? Có thật không? Nhưng điều đó... ... ."
"Mũi tên đã bắn ra sẽ không thể thu hồi lại. Có lẽ giáo sư Chris Bennimore sẽ cho Jevan Pellio một số lời khuyên hoặc dạy cậu ta thành thạo một số ma pháp cơ bản. Đây không còn là cuộc quyết đấu giữa hai trò, nó còn là vấn đề giữa ta và giáo sư Chris Bennimore."
"Vậy... em cũng sẽ học ma pháp cùng giáo sư Rudger đúng không?"
Rudger lắc đầu. Việc truyền dạy ma pháp ngay từ đầu đã là không thể.
"Không có thứ gọi là ma pháp chiến thắng mà ta có thể dạy cho trò. Ngay từ đầu, thời gian chúng ta còn lại chỉ là ba ngày. Quá ngắn để học bất cứ một ma pháp mới nào."
"Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không có gì để học."
Một trận quyết đấu giữa hai pháp sư không thể hiện hoàn toàn thông qua ma pháp.
Tốc độ niệm phép? Phạm vi ma pháp? Độ chuẩn xác của thần chú?
"Được rồi. Ta sẽ dạy trò cách làm sao để giành được lợi thế trong một trận đấu giữa các pháp sư. Có thể đối với trò nó sẽ khắc nghiệt ngang t·ra t·ấn và cũng chẳng đảm bảo được trò sẽ chiến thắng. Trò vẫn muốn học chứ?"
"Vâng! Em sẽ làm theo mọi hướng dẫn của giáo sư."
Aidan lớn tiếng đáp lại.
Đó là một thái độ tốt.
"Vậy hôm nay chúng ta tới sân huấn luyện."
"Dạ? Bây giờ luôn ạ?"
Có lẽ không biết rằng bản thân sẽ phải bắt đầu học ngay lập tức, khuôn mặt của Aidan trở nên hơi sững sờ.
Rudger gật đầu và nhìn hai người đang quan sát chúng ta từ xa.
"Hai trò cũng đi cùng."
"Dạ?"
"Em nữa sao?"
Leo và Tracy. Hai người ngượng ngùng khi Rudger gọi, nhưng cả hai đều không từ chối.
Nếu muốn gia tăng át chủ bài của bản thân, hắn nên gia tăng năng lực cho ba đứa nhóc này.
Với ba ngày còn lại, Chris Bennimore và Jevan Pellio hẳn đã nghĩ rằng bọn họ đã thắng. Rudger sẽ để mấy người đó tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng vào lúc này. Nhưng liệu bọn họ còn có thể mỉm cười sau những gì sẽ xảy ra hôm quyết đấu?
Hắn bắt đầu khá mong chờ màn thể hiện của Aidan vào ba ngày tới rồi.
* * *
"Ui, c·hết mất thôi."
Một đêm tối khi mặt trời đã lặn hoàn toàn. Khi trở về ký túc xá, Aidan mệt mỏi nằm xuống giường. Cậu luôn tự hào rằng mình đã không bỏ lỡ buổi tập nào kể từ khi đến Theon, nhưng buổi tập luyện của giáo sư Rudger khó ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Có phải vì giáo sư từng là một quân nhân?
Aidan đưa tay xoa xoa cơ thể đau nhức, nhớ lại quá trình luyện tập gian khổ của mình cùng Leo và Tracy.
'Mình không biết còn có thể sử dụng cơ thể của bản thân như vậy đấy.'
Những gì Rudger dạy không phải là cách thể hiện ma pháp hay kỹ thuật, mà là cách sử dụng cơ thể theo đúng nghĩa đen. Không, chính xác là phải sử dụng cả cơ thể và đầu óc cùng một lúc.
Chính vì vậy, không biết bao nhiêu lần hôm nay Aidan đã phải lăn lộn trên sàn sân tập. Cậu không thể tin rằng sẽ phải làm điều này trong hai ngày tới.
Tuy nhiên, có vẻ như cách này có tác dụng. Những lời dạy của Rudger đủ khó để gây áp lực lên cơ thể, nhưng Aidan không hề tỏ ra bất mãn và cố gắng thực hiện vì theo bản năng, cậu cảm thấy chắc chắn rằng phương pháp này sẽ giúp ích cho mình.
'Tại sao giáo sư Rudger nói rằng giáo sư tin tưởng mình?'
Giáo sư không nghĩ rằng cậu sẽ thua Jevan sao? Nếu vậy, lý do là gì?
Có phải vì thứ kia không?
Khả năng này không phải không thể xảy ra. Về cơ bản giáo sư có quyền xem thông tin của học sinh. Nhưng Aidan vẫn không thể hiểu tại sao giáo sư lại tin vào bản thân cậu chỉ với điều đó. Giáo sư chưa bao giờ thấy cậu sử dụng ma pháp đặc biệt, vậy tại sao thầy ấy lại chắc chắn cậu sẽ thắng như vậy?
Ma pháp mà cậu ấy học được là do sư phụ trực tiếp dạy, vì vậy sẽ rất khó hiểu hết nếu chỉ nghe tên của nó.
'Phải chăng giáo sư Rudger biết gì đó về sư phụ của mình?'
Aidan nhắm mắt lại, nghĩ về điều đó. Hôm nay vất vả đến nỗi cậu ngủ th·iếp đi mà không hề nghĩ đến việc thay quần áo.
* * *
Hai ngày sau.
Aidan đang chạy khắp sân tập với hơi thở hổn hển. Rudger đứng chắp tay sau lưng ở góc đường. Khi phát hiện ra Rudger, Aidan càng cố gắng chạy nhanh hơn. Rudger đưa tay phải ra. Vào lúc đó, một quả cầu ma thuật trắng tinh khiết bay về phía Aidan.
"!"
Aidan nhìn quả cầu, nghiến răng nghiến lợi và xoay người sang một bên. Đồng thời cố gắng tạo ra ma pháp ngăn cản.
Dù tránh được ma thuật nhưng Aidan đã phải lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất. Rudger từ từ tiến lại gần.
"Chu kỳ của ma pháp là tuần hoàn, chuyển động cơ thể là chuyển động cơ thể. Đừng cố chồng chéo chúng mà hãy cảm nhận chúng một cách riêng biệt."
"Vâng vâng!"
Aidan người dính đầy bùn, lại nhảy lên khỏi.
"Lần này trò lại thất bại, chạy thêm một vòng nữa."
"Vâng!"
Aidan lại chạy quanh sân tập. Leo và Tracy đang ngồi trên ghế nghỉ giải lao, cả hai nhìn chằm chằm vào Aidan như thể họ đang nhìn một con quái vật.
"Ôi chúa ơi! Tôi đã mệt và không còn sức để chạy nữa, tên kia vẫn còn có thể chạy thêm?"
Tracy thực sự ấn tượng với sức chịu đựng không biết mệt mỏi của Aidan. Bản thân cô ấy cũng đã rèn luyện thể lực của mình trước khi vào Theon, nhưng nó không ở mức mà Aidan đang tập luyện. Cô nghiến răng và cố gắng bắt kịp, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua.
"Cậu ta có ý chí rất lớn."
Leo là người đầu tiên được nghỉ ngơi vì thể lực kém hơn Tracy do thể hình nhỏ con. Nhưng đôi mắt của Leo tinh tế hơn Tracy. Aidan không phải có thể lực tốt hơn, cậu ta cũng đã đến giới hạn. Tuy nhiên, lý do khiến cậu ta vẫn có thể tiếp tục chạy có lẽ là vì ý chí không muốn thua trong cuộc đấu tay đôi.
"Ờ."
Tracy phớt lờ những lời của Leo và ngây người nhìn Aidan.
Đây là người con trai không nói ghét cô dù cô có hành động rất tệ. Nói đúng hơn anh chàng đã mỉm cười rủ cô đi ăn cùng và ngốc nghếch chìa tay ra trước kết bạn với cô. Cô không thể rời mắt khỏi sự khổ luyện của Aidan. Cậu ấy trông lấm lem mồ hôi và bụi bẩn, nhưng không hiểu sao Tracy lại thấy Aidan lúc này thật ngầu.
Một lần nữa, Aidan hoàn thành một vòng quanh sân và đang lao về phía Rudger. Rudger giơ tay.
'Đến rồi.'
Leo và Tracy đồng thời lo lắng. Mồ hôi lạnh túa ra trên nắm tay siết chặt của hai người.
Ma pháp của Rudger bay về phía Aidan đang thở hổn hển vì kiệt sức.
Là [Quang Thạch].
Nếu vậy thì đau đớn biết bao.
Bởi vì Rudger đang quan sát và thi triển phép, nên tránh trong điều kiện bình thường không thành vấn đề miễn là Aidan tập trung. Vấn đề là không dễ để né tránh khi đang chạy, nhưng khi nhìn thấy Aidan đang lướt sang một bên gần như tránh được ma pháp của Rudger, Tracy đã bật dậy khỏi chỗ ngồi của bản thân mà không nhận ra.
"Cậu ta đã né được!"
"Chưa xong. Quan trọng là thứ tiếp theo."
Đúng như Leo đã nói. Aidan phải né tránh ma pháp và sau đó phản công.
Aidan ngay lập tức tập trung sức mạnh ma thuật của mình trong khi chạy và muốn kích hoạt một câu thần chú. Đây là một kỹ thuật đòi hỏi phải sử dụng đầu và cơ thể riêng biệt và thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đối với những người chưa thành thạo phép thuật thì kỹ thuật này rất khó.
Giống như việc vẽ một hình vuông bằng tay phải trong khi tay kia vẽ một hình tam giác cùng lúc vậy.
Phân chia tư tưởng.
Chuyển động cơ thể và ma pháp phải được thể hiện riêng biệt.
'Aidan. Cậu có thể thành công.'
Leo siết chặt tay. Một pháp sư phải tập trung tâm trí của mình để thể hiện sức mạnh ma pháp. Đây là lý do tại sao quá trình khắc một câu thần chú lại quan trọng đến vậy.
Khi vận dụng ma pháp, bản thân pháp sư thường không di chuyển. Vì vậy, các pháp sư luôn phải đối mặt với nguy hiểm trong khoảnh khắc đó. Pháp sư thông thường sẽ đặt một rào cản ma thuật xung quanh họ hoặc rút ngắn quá trình tạo ma pháp để bảo vệ bản thân an toàn.
Tuy nhiên, cũng có những pháp sư đã đi một con đường hoàn toàn khác. Nếu có người nghĩ rằng việc không thể di chuyển trong khi sử dụng ma pháp là nguy hiểm, vậy thì hãy sử dụng ma pháp trong khi di chuyển. Dù là pháp sư nhưng họ không ngồi yên mà rèn luyện cơ thể đến giới hạn để có thể vận dụng ma pháp linh hoạt.
Không giống như những nhà nghiên cứu khoa học và khám phá ma pháp, họ là những người đam mê chiến đấu và lang thang khắp nơi trên thế giới, những nhà thám hiểm luôn thách thức những điều mới lạ.
Những người như vậy được gọi là .
Phương pháp mà Rudger dạy là [Thuật pháp dịch chuyển] đây là phương pháp chiến đấu cơ bản nhất của những pháp sư chiến đấu.
Aidan hít một hơi thật sâu và tăng sức mạnh ma thuật của mình. Đôi chân đang chạy của cậu không dừng lại. Thậm chí Aidan không có thời gian để lấy lại nhịp thở. Cậu không phát ra tiếng. Một câu thần chú xuất hiện trên tay của Aidan. Leo và Tracy đang theo dõi cảnh tượng từ xa mở to mắt và há hốc mồm.
Đó là một ma pháp cấp một cơ bản, là [Quang Thạch] mà Rudger đã bắn ra trước đó.
Nó yếu hơn câu thần chú của Rudger nhưng Aidan đã tạo được câu thần chú và bắn nó về phía đối phương. Rudger giơ bàn tay phải đeo găng của mình lên và bắt lấy [Quang Thạch] một cách dễ dàng.
Leo và Tracy đang xem cảnh đó vô tình thốt lên một tiếng tiếc nuối.
"Hộc. Hộc."
Aidan thở hổn hển, dừng lại trước mặt Rudger để lấy lại hơi.
"Aidan."
"Hộc. Hộc. Vâng... giáo sư."
"Làm tốt lắm."
Phịch.
Ngay khi Rudger nói xong, Aidan đã nằm dài trên đất với một nụ cười đầy cảm giác thành tựu.
"Trận quyết đấu sẽ diễn ra vào ngày mai nên hôm nay hãy nghỉ ngơi đầy đủ."
"Hộc. Hộc."
Aidan không đủ khả năng để trả lời.
Rudger mỉm cười trước cảnh tượng này, hắn quay lưng bỏ đi và chỉ ném lại một câu.
"Trò có thể làm được."
Aidan do quá kiệt sức nên đã không nghe thấy những lời cuối cùng đó.