Chương 442: Quyết định (1)
"Không biết tại sao ông ta đột nhiên đòi gặp tôi. Có vẻ như ông ta đã biết tin tức Sedina b·ị b·ắt cóc."
Rudger có nghe nói đến cái tên Walter Rosen. Đó là một doanh nhân máu lạnh, một huyền thoại sống trong giới kinh doanh, người đã nâng một gia tộc thương gia tầm thường như Rosen trở thành một tập đoàn lớn. Tập đoàn Rosen nổi tiếng vì sở hữu một lượng lớn các hoạt động kinh doanh liên quan đến buôn bán vật phẩm ma thuật.
Ở một khía cạnh khác, Walter Rosen cũng chính là người mà Sedina căm ghét nhất.
"Chẳng lẽ ông ta còn muốn nói lời cảm ơn vì gánh nặng của gia đình đã biến mất?"
Lời nói của Rudger không khỏi trở nên sắc bén. Bản thân hắn căm ghét những bậc cha mẹ không làm tròn bổn phận của mình.
Vierano mỉm cười cay đắng, ông ấy hiểu phản ứng của đối phương.
"Dù sao thì đến gặp mặt nói chuyện trực tiếp vẫn tốt hơn."
"Có vẻ như giáo sư Vierano biết điều gì đó khác."
"Với tư cách là người ngoài cuộc, sẽ không hay ho khi tùy tiện bàn luận sau lưng người khác. Tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì nếu hai chúng ta đến đó một chuyến."
"... ... ."
Rudger ngẫm nghĩ một lúc. Dường như giáo sư Vierano muốn hắn biết chuyện gì đó phát sinh bên trong gia tộc Rosen.
"Được rồi. Tôi nghĩ mình có thể đi cùng ngài."
"Tôi sẽ liên lạc với bên đó. Có lẽ họ sẽ sớm phản hồi."
Vierano ra ngoài liên lạc một lúc rồi quay lại sớm hơn dự kiến. Không lâu sau, một chiếc xe ngựa dừng lại trước tòa nhà bốn người đang đứng.
"Vào trong thôi."
Rudger, Alex và Belaruna lên xe ngựa theo sự hướng dẫn của giáo sư Vierano. Belaruna vẫn có vẻ khá bối rối không biết làm thế nào mà bản thân lại phải đi cùng.
Cỗ xe rộng hơn so với khi nhìn thấy từ bên ngoài. Bên trong xe chất đầy các loại thiết bị bảo hộ. Nó gần giống như phương tiện di chuyển của Hoàng gia vậy.
Bất kể phát sinh cuộc t·ấn c·ông nào, chỉ cần ở yên bên trong sẽ giữ được an toàn gần như tuyệt đối. Tiếp đón như vậy chứng tỏ gia tộc Rosen rất giàu có, bọn họ không tiếc chút phí tổn này để khách nhân của mình được đón tiếp chu đáo nhất.
Xe ngựa một đường hướng tới dinh thự lớn ở ngoại ô Leathervelk. Nơi này không phải dinh thự chính của nhà Rosen mà chỉ là một biệt thự nhỏ khác chuyên dùng để đón khách. Tuy vậy, quy mô và độ hào nhoáng của nơi này cũng đã đủ ngang ngửa với bất kỳ một dinh thự quý tộc bậc nhất nào trong Đế quốc.
"Đúng là giàu có một cách quá đáng!"
Alex lẩm bẩm hoài nghi khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Khi cỗ xe dừng lại, nhóm người đi theo sự hướng dẫn của quản gia tiến vào bên trong căn biệt phủ rộng lớn.
"Tôi là Vierano Dentis."
Vierano đứng trước cánh cửa trang trí công phu và lịch sự gõ tay.
"Mời vào."
Nghe thấy tiếng nói từ bên trong, giáo sư Vierano mới quay về phía nhóm người đằng sau, gật đầu và mở cửa.
"Rất vui được gặp giáo sư. Tôi là Walter Rosen, gia chủ của nhà Rosen."
Walter Rosen là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Ông ta có vẻ ngoài được chăm sóc kỹ càng, tóc được cắt tỉa, vuốt ngược lên gọn gàng, khuôn mặt không có một nếp nhăn nào. Tuy nhiên, ánh mắt của người này nhỏ hẹp và sắc bén, đôi má hơi hóp tạo cho người đối diện một ấn tượng u ám và lạnh lùng. Đây quả thực chính là hình tượng của một doanh nhân máu lạnh như lời đồn.
Nếu phải nhận xét thật lòng thì Sedina và người đàn ông này quả thực chẳng có chút nào giống như là có quan hệ huyết thống. Điểm chung duy nhất của họ chỉ là màu tóc. Ngoại hình của Sedina có lẽ thiên hướng giống mẹ cô bé hơn.
"Ngài Rosen, đây là giáo sư Rudger Chelici."
"Tôi đã nghe về cái tên này."
Rudger đột nhiên mở miệng.
"Giáo sư Vierano nói ông muốn gặp tôi. Hiện tại tôi đang rất bận, vì vậy, vui lòng hãy đi thẳng vào vấn đề."
Ngay cả giáo sư Vierano cũng phải sửng sốt trước giọng điệu có phần thô lỗ này của Rudger. Tuy nhiên, đôi mắt của Rudger vẫn nhìn chằm chằm vào chủ nhân của căn phòng, không để ý đến người bên cạnh.
Walter Rosen trông như thể đã bị xúc phạm bởi hành động của đối phương, nhưng ông ta sau đó vẫn thản nhiên gật đầu, sắc mặt không thay đổi.
"Con gái của tôi hẳn đã gây ra nhiều phiền toái không cần thiết cho các vị. Tôi muốn nhân dịp này nói lời cảm ơn vì các giáo sư đã chiếu cố, chăm sóc con bé trong suốt thời gian qua."
Giọng nói phát ra từ miệng Walter Rosen đều đều như một cái máy được lập trình sẵn. Lông mày Rudger hơi co giật.
"Hóa ra ông cũng biết quan tâm đến con gái của mình cơ đấy."
Những lời này của Rudger có quá nhiều hàm ý. Giáo sư Vierano đứng bên cạnh không khỏi lo lắng. Ông ấy sợ Rudger cư xử vượt quá giới hạn, khi đó, đối phương chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ.
Nhưng phản ứng của gia chủ nhà Rosen lại khiến cả nhóm người bất ngờ hơn. Thay vì cáu gắt, Walter Rosen chỉ nở một nụ cười yếu ớt, tự ti, coi như ngầm chấp nhận những Rudger vừa nói.
"Giáo sư nói đúng. Tôi không có tư cách để nói những điều như vậy."
"... ... ."
"Ngay từ đầu, việc này đáng lẽ không nên phát sinh. Nhưng giờ mọi chuyện đã đi đến mức này rồi, tôi không thể chỉ ngồi yên và không làm gì cả. Đó là lý do tại sao tôi chủ động liên lạc với mọi người."
Rudger nhìn Walter Rosen như thể đang thắc mắc người này đang lên kế hoạch gì. Nhưng thay vì giải thích, Walter Rosen lại đưa ra một lời mời.
"Ngồi yên như thế này có chút buồn chán, mọi người có muốn đi dạo một lát không?"
Sau đó, Walter Rosen dẫn nhóm người Rudger ra sân sau của dinh thự. Có một nhà kính lớn ở phía sau khuôn viên rộng rãi.
"Nơi này... ... ."
Belaruna tò mò nhìn xung quanh. Nơi này chắc chắn không được xây dựng để cho người ngoài chiêm ngưỡng. Cô ấy là yêu tinh nên có thể cảm nhận được rõ ràng hơn những người khác. Những loài cây bên trong được chăm sóc rất cẩn thận.
"Đây là luống hoa tôi tự mình chăm sóc."
Walter Rosen vừa nói vừa cầm bình xịt lên tưới cho luống hoa. Hành động của ông ấy rất tự nhiên, như thể ông ấy đã làm điều này rất nhiều lần.
"Không ngờ chủ tịch của tập đoàn Rosen lại có thú vui tao nhã như vậy."
"Giáo sư nghĩ vậy sao?"
Những cánh hoa đẫm nước tỏa hương thơm tươi mát. Walter Rosen quan sát chúng một lát rồi mới lên tiếng hỏi.
"Anh có nghĩ đó là sở thích không phù hợp với một người như tôi không?"
"Ít nhất thứ này rất khác biệt so với hình ảnh mà công chúng bên ngoài biết."
"Đó là điều tự nhiên."
Walter Rosen nhìn chiếc ghế trắng đặt bên trong bồn hoa với ánh mắt đầy hoài niệm.
"Chính vợ tôi đã tạo ra nơi này. Tôi chỉ thay bà ấy tiếp tục chăm sóc chúng mà thôi."
"... ... Ông đang nói đến..."
"Phải. Bà ấy là người sống sót cuối cùng của gia tộc Plante."
Walter Rosen biết tất cả sự thật về thân phận của người bạn đời. Ông ta biết huyết thống của bà ấy có giá trị như thế nào.
Rudger lúc này chợt có chút hoài nghi về những suy đoán ban đầu của bản thân.
Một người như vậy lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi con gái ruột sao?
Tách. Tách. Tách.
Tiếng những vòi phun nước trên cánh đồng hoa đã ngừng lại.
Rudger không thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào của Walter Rosen vì người đàn ông đó đã quay lưng lại. Hắn đoán có lẽ sẽ chẳng có chút thay đổi nào. Tuy nhiên, dù chỉ nhìn bóng lưng của đối phương, hắn vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được tâm tình của Walter Rosen đang rất phức tạp.
"Tôi không phủ nhận dù cho lý do là gì thì đứa trẻ đó cũng đã bị tổn thương. Tôi thực sự không làm tròn tư cách của một người cha. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác."
"Chắc hẳn phải có lý do."
"Vợ tôi đã q·ua đ·ời rất lâu rồi. Giáo sư, anh nghĩ lý do là gì?"
Đôi mắt của Walter Rosen đột nhiên chuyển sang Rudger.
Khoảnh khắc Rudger nhìn vào mắt đối phương, hắn chợt nhận ra một điều. Người đàn ông này không phải không có cảm xúc. Chỉ là những cảm xúc đấy được ông ta cất giấu quá kỹ mà thôi. Nhưng trong khoảnh khắc này, bên trong đôi mắt lạnh lùng kia lại chất chứa những cảm xúc mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Bà ấy đã vướng phải một vụ á·m s·át."
"Là người của gia tộc Shadewarden sao?"
Walter Rosen lắc đầu.
"Nếu là những kẻ đó thì còn tốt. Chúng sẽ không g·iết mà sẽ tìm mọi cách b·ắt c·óc bà ấy. Trớ trêu thay, những kẻ nhắm vào vợ tôi lại là những yêu tinh ở phe đối lập."
"Cái gì?"
"Sao có thể?"
Người lên tiếng lúc này không ai khác chính là giáo sư Vierano. Biểu cảm của ông ấy cực kỳ khó tin.
"Tại sao những yêu tinh chủ trương ôn hòa lại nhắm vào người của gia tộc Plante được?"
"Không. Chính vì bọn họ đi theo chủ trương ôn hòa nên mới ra tay với người của gia tộc Plante."
"... ... Tôi không hiểu."
Giáo sư Vierano không giấu được sự bối rối của mình. Trong suy nghĩ của ông ấy, gia tộc Leafre theo đuổi c·hiến t·ranh một cách cực đoan mới là những người có động cơ ra tay nhất. Ngược lại, phe phái đối lập là những người đã chứng kiến quá nhiều mất mát vì c·hiến t·ranh. Bọn họ muốn hòa bình tiếp tục được duy trì. Những người như vậy đáng ra không nên có lý do làm hại đến người của gia tộc Plante mới đúng.
Vẻ mặt của Walter Rosen có phần khinh thường lại có phần đau xót.
"Không phải cách đơn giản nhất để giải quyết một vấn đề chính là giải quyết người tạo ra vấn đề hay sao?"
"Cái gì?"
"Những kẻ đó là những người đầu tiên phát hiện ra thân phận của vợ tôi."
Walter Rosen nói, nhìn chằm chằm vào cánh đồng hoa với ánh mắt nặng trĩu.
"Bọn chúng tiếp cận bà ấy một cách thân thiện, nói rằng sẽ giúp khôi phục lại gia tộc Plante huy hoàng như trước đây."
"... ... Nếu là chuyện đó thì có gì là ác ý?"
"Đúng. Có lẽ bọn chúng làm như vậy là để chống lại gia tộc Leafre. Dù sao thì tính hợp pháp của gia tộc Plante cao hơn nên chắc những kẻ đó muốn dùng danh nghĩa gia tộc Plante như một công cụ chính trị để trấn áp phe đối lập. Vấn đề là vợ tôi không muốn điều đó."
"Bà ấy đã từ chối lời đề nghị sao?"
"Phải. Điều vợ tôi mong muốn từ lâu đã không phải là xây dựng lại gia tộc nữa."
Một nụ cười cay đắng đọng lại trên môi Walter Rosen.
"Bà ấy chỉ đơn giản muốn một cuộc sống đơn giản, được chăm sóc khu nhà kính này và sống hạnh phúc bên gia đình."
Tuy nhiên, khi những yêu tinh ôn hòa kia biết được chuyện này, bọn chúng ngay lập tức thay đổi thái độ. Ít nhất thà cắt đứt huyết thống của gia tộc Plante còn hơn là để bọn họ rơi vào tay gia tộc Leafre. Nếu bọn chúng không có được sự ủng hộ của quân cờ trong tay thì bọn chúng cũng sẽ không cho đối thủ có cơ hội.
Sắc mặt của Walter Rosen tối sầm lại mỗi khi nhớ lại sự việc ngày hôm đó.
Đám yêu tinh cực đoan kia đã bí mật cử sát thủ đến á·m s·át người được cho là huyết thống cuối cùng của gia tộc Plante. Dù cho dinh thự của nhà Rosen đã được bảo vệ nghiêm ngặt cũng không thể nào chống lại đội quân yêu tinh thiện chiến.
Bản thân vợ của Walter Rosen cũng không phải không có sức chống cự. Nhưng cơ thể của bà ấy vốn đã chịu nhiều di chứng trong quá trình trốn chạy sau khi bị trục xuất, cuối cùng, bà ấy cũng không thể vượt qua được kiếp nạn này.
Walter Rosen vẫn còn nhớ lời trăn trối cuối cùng của người bạn đời trước lúc lâm chung. Tất cả những gì bà ấy hy vọng chính là muốn ông ấy bảo vệ thật tốt cho Sedina.
Cho đến hiện tại, Walter Rosen vẫn không thể nào thoát ra được ám ảnh mỗi khi nhớ lại đôi mắt của người đó. Cho đến tận lúc ánh sáng trong đôi mắt ấy tắt hẳn, đôi tay của người đó vẫn nắm chặt lấy bàn tay của ông, đồng tử vẫn phản chiếu lại bóng dáng cô con gái bé nhỏ của bọn họ.
Cảnh tượng đó suốt cả cuộc đời này Walter Rosen sẽ không thể nào quên được.
"Những kẻ kia sẽ không bỏ cuộc nếu biết Sedina có quan hệ huyết thống với bà ấy. Vì thế... ... ."
"Ý của ông là Sedina đáng phải vị đối xử như vậy chỉ vì ông muốn tốt cho con bé à?"
Walter Rosen cười tự giễu.
"Ít nhất nếu làm vậy, con bé sẽ an toàn. Tôi đã để một người phụ nữ khác nhận con bé làm con. Chỉ cần tôi không tỏ thái độ quá mức, bọn sát thủ sẽ không nghi ngờ thân phận của con bé."
"Vậy là ông cứ thế mà bỏ rơi đứa trẻ đó như vậy sao?"
Rudger thấy sự tức giận trong mình bùng lên mỗi khi nhớ lại hình ảnh Sedina tuyệt vọng nhắc đến họ của mình. Tuy Sedina không nói ra nhưng Rudger cảm nhận được điều đó hơn ai hết. Đằng sau sự giận dữ và hận thù đó là một nỗi buồn không gì có thể so sánh được.
"Đó là cách để bảo vệ con bé."
Rudger lao tới và túm lấy cổ áo Walter Rosen.
"Đừng có viện cái cớ vớ vẩn đó ra. Dù hành động của ông có mục đích gì thì ông cũng không khác gì một người cha đã bỏ rơi con mình."
"Giáo sư Rudger! Dừng lại đi!"
Vierano vô cùng sợ hãi trước bầu không khí nghiêm túc giữa hai con người phía trước.
Nhưng người đưa tay ra ngăn giáo sư Vierano lại chính là Walter Rosen. Ông ấy chỉ lạnh nhạt hỏi lại người đang túm lấy cổ áo mình.
"Vậy thì tôi nên làm gì? Tôi có thể làm gì khi những kẻ đó đang từng ngày từng giờ cố g·iết con gái mình?"
"Đáng lẽ ông phải bảo vệ đứa trẻ đấy cho đến hơi thở cuối cùng."
Cả giáo sư Vierano đang cố gắng ngăn cản Rudger cùng với Alex và Belaruna bên cạnh đều sửng sốt.
Không ai sẽ nghĩ đến một người thường nghiêm túc và lạnh lùng như Rudger lại có thể mất khống chế hét lên những lời như vừa rồi.