Chương 44: Ván cược nguy hiểm (1)
Sau khi lớp dược học do giáo sư Marie Roth dạy kết thúc, Aidan đắm mình trong việc thực hành ma pháp theo kỹ thuật mà giáo sư Rudger đã dạy lần trước. Bên cạnh Aidan là Leo và Tracy. Cả ba người họ đang luyện tập chăm chỉ để thành thạo các nguyên tố cơ bản trong sân tập.
"Sắp xong rồi."
Aidan lau mồ hôi trên trán khi nhìn vào nguyên tố Phong xuất hiện trong lòng bàn tay của mình.
Ký ức về làn gió ấm và mát mà cậu cảm nhận được khi chạy qua một cánh đồng rộng ở nông thôn. Nó hiện ra ngay trước mắt, tuy không hoàn hảo nhưng gần như đã giống hệt như trong trí nhớ.
Aidan không thể che giấu sự phấn khích của mình khi biết rằng mình từ một người không biết gì về các nguyên tố thuộc tính lại có thể thực hiện được đến trình độ này.
Tất cả là nhờ phương pháp mà giáo sư Rudger đã dạy.
'Không tệ.'
Lời khuyên giáo sư đưa ra thực tế đến mức không thể bỏ qua bất cứ điều gì. Lời khuyên của giáo sư cũng như thái độ của thầy ấy đối với ma pháp trong lớp đủ để lay động trái tim của Aidan.
'Quả nhiên, mình đã hiểu nhầm giáo sư sao?'
Lời nói và hành động của giáo sư Rudger luôn lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng từ giọng nói của giáo sư có thể thấy rõ rằng thầy ấy yêu thích ma pháp đến mức nào và đã suy ngẫm về nó sâu sắc ra sao.
Những người yêu thích ma pháp đến vậy không thể là người xấu. Hơn hết, nếu giáo sư là người xấu thì không đời nào thầy ấy lại truyền lại cho học sinh một phương pháp quý giá như vậy.
'Mình có cảm giác không chắc chắn lắm.'
Aidan có cảm giác mơ hồ rằng có điều gì đó về Rudger. Nhưng điều đó không khiến cậu cảm thấy Rudger là người xấu.
Có lẽ đầu óc Aidan trở nên phức tạp vì những cảm xúc trái ngược đó nên nguyên tố Phong mỏng manh vừa xuất hiện, ngay lúc cậu mất tập trung đã biến mất không một dấu vết.
Aidan liếc nhìn Leo và Tracy.
Hai người họ cũng đang luyện tập chăm chỉ để triệu hồi ra nguyên tố thuộc tính.
Cả hai cũng bị ấn tượng bởi ngọn lửa ấm áp mà Aidan đã thể hiện trong tiết học.
Aidan không muốn làm gián đoạn màn trình diễn đẹp mắt đó nên cậu lặng lẽ quan sát. Sau đó có một nhóm học sinh bước vào sân tập.
'Những người này... ... .'
Trong tốp học sinh mới đến có một người đã thu hút sự chú ý của Aidan.
Mái tóc xanh đậm pha chút ánh xanh. Một kiểu tóc gọn gàng với một phần trên để lộ trán. Ngược lại, làn da trắng nõn tạo cảm giác nhợt nhạt, sống mũi cao và đôi mắt hí sắc lạnh lại nổi bật. Người này trông giống như một học sinh năm hai với sức hút bẩm sinh, tất cả các học sinh xung quanh đều tập trung vào anh ta.
'Đó là ai? Đến mức học sinh quý tộc tụ tập như vậy. Có vẻ là một người có địa vị.'
Aidan nhìn người phía xa, đúng lúc, người đó cũng quay đầu lại và nhìn Aidan. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Aidan đột nhiên nhớ lại những gì Leo đã nói.
"Không phải đã nói cho cậu là không nên cùng quý tộc học sinh giao tiếp ánh mắt, cũng không cần để ý tới bọn họ sao?"
Aidan không ngốc đến mức sẽ lên tiếng chào hỏi, nên cậu tự nhiên quay đi. Đối phương thậm chí còn không để ý đến cậu.
Aidan đã nghỉ ngơi xong, cậu dự định tiếp tục tập trung luyện tập ma pháp.
"Ồ?! Ai thế này?"
Cho đến khi một trong những học sinh quý tộc tụ tập lại gần Aidan, nói to. Leo và Tracy bị mất tập trung trước giọng nói này, cùng quay sang. Nam sinh nhìn Aidan chằm chằm, nhếch khóe miệng nở một nụ cười ác ý.
"À, là ngươi."
Đó là Jevan Pellio, con trai cả của gia đình Nam tước Pellio, người đã xảy ra xung đột nho nhỏ với Aidan vào đầu học kỳ nhưng đã rút lui sau khi bị Leo chỉ trích gay gắt.
Tại sao đột nhiên tên đó hành động như thể hắn mới biết Aidan lần đầu vậy?
Nhận ra người này, vẻ mặt của Leo nhanh chóng xấu đi.
Jevan Pelio không quan tâm đến điều đó và cố tình tiếp cận nhóm của Aidan.
"Đây không phải là Aidan, thằng nhóc không thể triệu hồi nguyên tố thuộc tính hay sao?"
Nghe câu hỏi là biết ngay người đến không có ý tốt rồi. Leo đáp lại với một nụ cười giễu cợt.
"Này, bây giờ chúng tôi đang bận thực hành phép thuật, sao cậu không lượn vào một góc xó xỉnh nào đó và để chúng tôi yên?"
"Hừ. Vậy ra ngươi là tên thường dân táo tợn lúc trước sao? Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
Ánh mắt của Leo di chuyển qua vai Jevan Pellio tới những học sinh quý tộc đang quan sát tình hình một cách thích thú, đặc biệt là người đứng ở trung tâm của nhóm. Họ dường như không có ý định ngăn cản mọi thứ lại.
Leo biết rất rõ ai là người đứng ở trung tâm của các học sinh quý tộc. Chỉ có một vài người nổi tiếng như vậy ở Theon.
Freuden Ulburg.
Con trai cả của gia tộc Ulburg, một trong ba gia tộc công tước của Đế quốc Exilion.
Việc Jevan bất ngờ gây sự cũng là điều dễ hiểu. Để nổi bật nhằm gây ấn tượng với người này, người có thể nói là trung tâm của các học sinh quý tộc.
"Chúng tôi không có ý định chơi với cậu, vì vậy hãy biến khỏi đây. Đây là nơi để thực hành ma pháp."
Jevan Pellio đáp lại bằng một cái khịt mũi.
"Một thường dân như ngươi không nên nói chuyện với một người mang dòng máu cao quý như ta."
"Và ta đang nói chuyện với Aidan, vậy tại sao một 'đứa trẻ' như ngươi lại xen vào?"
Đối với Leo, từ "đứa trẻ" gần như chọc giận cậu vì Leo thấp bé hơn so với các bạn cùng trang lứa. Một số nữ sinh nghĩ Leo dễ thương, nhưng cậu ghét bị đối xử như vậy. Đối với Leo, tầm vóc nhỏ bé luôn là điều cấm kỵ.
"Ngươi... ... ."
"Leo. Bình tĩnh. Để mình xử lý."
Aidan ngăn Leo nổi giận và bước tới. Nếu tiếp tục như vậy, tình hình sẽ không bao giờ kết thúc.
"Tôi không biết tại sao đột nhiên cậu lại bắt đầu chuyện này, nhưng bỏ qua đi. Tôi không muốn đánh nhau với bạn bè."
Mặt Jevan Pellio méo xệch trước lời nói của Aidan.
"Bạn bè? Ai là bạn bè với ngươi, thứ rác rưởi bẩn thỉu này?"
"Ồ, phải không?"
"Ngươi điên à?"
Jevan khó chịu vì cái nhìn chằm chằm của Aidan. Hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn vào đôi mắt trong veo như thể hắn chỉ có một mình trên thế giới này.
"Nếu là thường dân, ngươi nên cúi đầu trước một quý tộc như ta."
"Tôi không biết đã làm gì khiến cậu khó chịu, tôi xin lỗi. Vì vậy, cậu không thể bỏ qua và để cho chúng tôi yên sao?"
Aidan đã nhượng bộ bằng cách cân nhắc mọi thứ nhiều nhất có thể.
Jevan Pellio đáp lại bằng một cái khịt mũi.
"Bỏ qua? Tốt. Với một điều kiện."
Sau đó, hắn chỉ tay vào chân mình.
"Quỳ xuống."
"Ngươi... ... !"
Tracy bước lên phía trước.
"Đừng có đi quá giới hạn. Một quý tộc như ngươi không thấy xấu hổ hay sao?"
"Gì? Sao một quý tộc hết thời như ngươi lại chõ mũi vào chuyện này?"
Nghe những lời đó, khuôn mặt của Tracy đanh lại.
"Ngươi nói gì?"
"Nếu ngươi đến từ một gia tộc thậm chí còn phải xấu hổ khi tự gọi mình là quý tộc, vậy hãy im lặng. Bởi vì thứ mùi kinh tởm đó dường như đang chạm đến chỗ của ta."
"... ... Ngươi chán sống?"
Đối với Tracy, chuyện gia tộc là điều cấm kỵ. Tuy nhiên, Jevan Pellio vẫn thản nhiên chọc vào nỗi đau của cô.
Khi năng lượng ma thuật tuôn ra từ Tracy, các quý tộc phía sau đều cười nhạo cô.
"Quả là thứ không được dạy dỗ đàng hoàng."
"Jevan Pellio."
"Cái gì?"
Người gọi tên không ai khác chính là Aidan. Tuy nhiên, giọng nói của Aidan khác hẳn mọi khi và khiến Jevan run lên mà không nhận ra.
"Tôi có thể bỏ qua việc cậu chế giễu tôi. Nhưng..."
Aidan sải bước về phía Jevan Pellio. Đôi mắt cậu rực lửa giận dữ, trừng trừng nhìn người trước mặt.
"Nếu cậu dám đụng đến bạn bè của tôi, tôi sẽ không bỏ qua."
"Ha ha ha. Vậy ngươi định làm gì ta?"
Như thể đã chờ đợi câu nói này từ lâu, Jevan Pellio rút từ trong túi ra một chiếc găng tay màu trắng và ném vào Aidan.
"Tốt thôi. Ta thách đấu với ngươi, một trận đấu ma pháp."
Aidan lắc đầu khi nhìn chiếc găng tay rơi khỏi ngực.
"Có thực sự phải làm đến thế không?"
"Ngươi có thể từ chối nếu sợ hãi."
"... ... Tốt. Tôi chấp nhận thách đấu."
Aidan gật đầu.
"Aidan!"
"Này, cậu đang làm gì vậy?"
Tracy và Leo cố ngăn Aidan lại nhưng đã quá muộn.
Một trực giác mách bảo Aidan rằng cậu không nên lùi bước ở đây. Một trận đấu với Jevan Pellio là không thể tránh khỏi. Cậu thậm chí không muốn né tránh nó.
"Tốt. Sau đó, người thua cuộc phải quỳ xuống và xin lỗi người chiến thắng. Ngươi có đồng ý không?"
"Nếu cậu hứa sẽ giữ lời."
"Ha ha ha. Được. Nếu ngươi có thể đánh bại ta."
Jevan Pellio rất tự tin. Mặc dù là học sinh năm nhất ở Theon, nhưng Aidan là người mới, chưa học được những điều cơ bản về ma pháp.
Jevan Pellio không biết làm thế nào mà một kẻ như vậy lại vào được Theon, nhưng tên đó chắc hẳn đã được châm chước nhờ thân phận thường dân thấp kém. Jevan Pellio đã học ma pháp từ một gia sư riêng từ khi còn nhỏ, hắn có tự tin sẽ đánh bại Aidan.
Đúng lúc này...
"Các trò đang làm gì?"
Một giọng nói lạnh lùng đè mạnh lên vai tất cả học sinh có mặt tại hiện trường.
* * *
Rudger đang đi tuần tra. Mặc dù sự cố người sói đã kết thúc nhưng vẫn phải tiếp tục tuần tra trong một thời gian vì hiệu trưởng không chắc liệu có chuyện gì bất ngờ xảy ra hay không.
Bực thật, hắn không nhịn được nên chỉ muốn đi loanh quanh cho mát đầu.
Làm sao có thể có rắc rối nào nữa sau khủng hoảng người sói chứ?
Và Rudger mất chưa đầy năm phút để nhận ra suy nghĩ của mình tự mãn đến mức nào.
"Các trò đang làm cái gì ở đây?"
Nhìn hai học sinh đang gần như sắp đánh nhau, Rudger trầm giọng hỏi.
Được rồi. Hắn đang hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn sẽ nghe lời giải thích.
Có lẽ hai người này không ngờ giáo sư sẽ xuất hiện, sắc mặt của chúng trở nên trắng bệch.
'Thật tuyệt! Ta đâu phải ma đâu mà mấy trò sợ ta thế?'
"Hai trò ở đó. Hai trò đang cố làm gì vậy?"
Rudger chỉ vào hai học sinh ở trung tâm đám đông và hỏi.
Một trong hai người trông đặc biệt quen thuộc, khi Rudger nhìn kỹ xem là ai thì hắn nhận ra là Aidan, cậu bé nhà quê tóc nâu.
... ...Lại là thằng nhóc này. Kẻ chuyên dây vào rắc rối.
Đối thủ của nó là một học sinh quý tộc sao? Jevan Pellio?
"Sân tập là để luyện tập ma pháp chứ không phải để đánh nhau."
Khi Rudger từ từ tiến lại gần, các học sinh tụ tập gần đó đã mở đường cho hắn. Thật kỳ quái, nhưng trọng điểm bây giờ là hai đứa học sinh trước mặt. Rudger nói chuyện với Aidan.
"Nói cho ta biết chính xác chuyện gì đã xảy ra."
"Đó, cái đó... ... ."
"Đây là một cuộc đấu công bằng!"
Jevan Pellio hét lên sau lưng Rudger. Rudger quay lại nhìn thằng bé này.
Có phải vì cậu nghĩ rằng ta đang bỏ qua cho cậu nên cậu được đà lấn tới?
"Cuộc đấu công bằng?"
"Vâng. Em sẽ có một trận đấu ma pháp với Aidan. Đối thủ cũng đã chấp nhận lời thách đấu của em thưa giáo sư."
"Thật buồn cười khi các học sinh năm nhất có một trận đấu ma pháp vào thời điểm này."
"Năm nhất thì có vấn đề gì sao?"
Thằng nhóc này bị gì vậy? Nó ăn nhầm cái gì hả?
Rudger hơi ngạc nhiên khi một học sinh bình thường còn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt mình lại dám phản bác nhiều lần như vậy.
À, cũng dễ hiểu thôi. Đó là vì đám học sinh khác đứng sau lưng tên nhóc này có vẻ như đang hỗ trợ nó.
Tất cả đều là quý tộc à?
Có một người đặc biệt nổi bật trong số chúng.
'Học sinh kia... ... .'
Đó là một khuôn mặt mà Rudger đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhìn những thuộc hạ xung quanh, cậu ta có vẻ là người đứng đầu. Nam sinh đó cũng nhìn Rudger và cho hắn một cái nhìn hơi khó hiểu.
'Cuộc đối đầu giữa thường dân và quý tộc tại sân tập đầu tiên. Mình đã gặp tình huống này rồi.'
Rudger nghĩ nó rất quen thuộc, giống như mâu thuẫn giữa Rene và Dunema. Tuy nhiên, trong trường hợp của Rene, đó là một cuộc t·ấn c·ông bất ngờ và lần này có vẻ như hai đứa trẻ này đang cố gắng đấu với nhau.
Nhức đầu thật!
Nam sinh đánh nhau. Không có gì lạ, nhưng có nhất thiết phải xảy ra lúc hắn đang đi tuần tra không?
"Jevan Pellio, Aidan. Ta sẽ không truy cứu trách nhiệm cho một t·ai n·ạn chưa xảy ra. Quay trở lại ký túc xá đi."
"Giáo sư!"
"Trò không nghe rõ lời ta nói hả?"
Rudger lạnh mặt nhìn học sinh quý tộc, cậu ta nghiến răng nhưng không nói gì. Hắn tự hỏi liệu cậu ta có muốn thách thức quyền lực của giáo sư là hắn không khi cậu ta đang có hậu thuẫn mạnh mẽ sau lưng?
"Cứ kệ chúng đi giáo sư Rudger."
Chính lúc đó.
Một giọng nói vang lên.
Ánh mắt của các học sinh hướng về lối vào ở phía đối diện.
Ở đó, Rudger thấy một người đàn ông đến gần đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Giáo sư Chris Bennimore."
Là Chris Bennimore, người thuộc phe quý tộc.