Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 405: Đợi chờ (2)




Chương 405: Đợi chờ (2)

Lesley và Isabella cuối cùng cũng đồng ý sau sự thuyết phục chân thành của Belkart Benmarck. Hai đứa trẻ nắm tay nhau và chậm rãi bước qua lỗ hổng trên rào chắn sương mù.

Pháp sư trung niên lặng người dõi theo bóng lưng của hai người phía trước. Bọn trẻ mỉm cười với nhau một cách vui vẻ, dù vậy, thi thoảng chúng lại quay đầu nhìn Belkart Benmarck như thể vẫn đang chờ đợi ông ta thực hiện lời hứa.

"Cứ yên tâm."

Belkart Benmarck vẫy tay với bọn trẻ, bảo chúng đừng lo lắng.

Lesley và Isabella thấy vậy mới gật đầu, chẳng mấy chốc, chúng bước nhanh hơn và vượt qua hàng rào sương mù.

Ngay khoảnh khắc bước qua rào chắn, tiếng bước chân phía trước chợt biến mất. Khoảng cách tuy không xa nhưng sự biến mất của âm thanh lại mang đến cho Belkart Benmarck một cảm giác xa xăm khó tả.

Một khung cảnh kỳ lạ chồng chéo lên tầm nhìn của Belkart Benmarck khiến ông ta không phân rõ đâu là thật, đâu là giả.

Hai đứa trẻ đột nhiên trở thành người lớn. Bọn họ mỉm cười hạnh phúc, nắm tay nhau bước về phía ánh sáng. Cuối cùng, bọn họ cũng đã được giải thoát.

Belkart Benmarck đột nhiên ho dữ dội. Máu chảy ồ ạt từ khóe miệng ông ta.

Belkart Benmarck loạng choạng dựa vào một thân cây lớn và ngồi xuống. Cơ thể của ông ta đã sớm đạt đến giới hạn chịu đựng, ông ta khó nhọc thở từng hơi, yên lặng chờ đợi c·ái c·hết của chính mình.

Rudger lặng lẽ đứng cạnh Belkart Benmarck.

Không ai lên tiếng.

Một cơn gió thổi qua khu rừng khiến lá cây rung rinh. Âm thanh ù ù vang vọng, năng lượng dần dần lấp đầy không khí xung quanh. Hàng rào sương mù trắng tinh trước mặt đã được khôi phục hoàn toàn.

"Cuộc sống của ta chỉ là những chuỗi ngày trôi qua trong ân hận."

Belkart Benmarck đột nhiên mở miệng. Rudger yên lặng lắng nghe.

"Đáng lẽ Isabella đã không phải c·hết bởi vì người ban đầu dự định đến Lưu vực Kasar là ta. Nhưng thời điểm đó ta đang bận rộn với luận án ma thuật của mình nên cô ấy đã đi thay. Và sau chuyến đi định mệnh đó, Isabella đã vĩnh viễn không trở lại."

Đó là điều hối tiếc đầu tiên của Belkart Benmarck. Cái c·hết của Isabella hoàn toàn là lỗi của ông ta.

"Sau một khoảng thời gian cô ấy ra đi, Lesley đã tới tìm ta. Trong khi ta vẫn còn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng thì cậu ấy lại vùi đầu vào những nghiên cứu về Lưu vực Kasar. Lesley cho rằng Isabella vẫn còn ở bên trong."

"......."

"Lesley đưa ra một giả thiết rằng linh hồn của Isabella vẫn đang bị mắc kẹt bên trong vùng đất này vì các hiện tượng bí ẩn nơi đây. Cậu ấy muốn ta đi cùng để tìm kiếm linh hồn thất lạc của Isabella. Nhưng ta tại thời điểm đó đã không tin và từ chối giúp Lesley."

Điều hối tiếc thứ hai của Belkart Benmarck chính là Lesley.

"Lesley rất mạnh mẽ. Cậu ấy có một tâm trí kiên cường hơn nhiều so với một kẻ hèn nhát như ta. Có lẽ đó cũng là lý do mà Isabella lựa chọn Lesley. Cậu ấy có những thứ mà ta không bao giờ có thể sở hữu."

Khi Belkart Benmarck từ chối lời đề nghị, Lesley không bỏ cuộc. Lesley kiên trì thuyết phục Belkart, nhấn mạnh rằng giả thiết của mình là hoàn toàn có thể xảy ra.

"Ta cũng mơ hồ bị cám dỗ bởi lập luận đó. Nhưng ta không thể mạo hiểm mọi thứ chỉ vì một giả thiết thậm chí còn chưa hoàn thiện. Cuối cùng, ta vẫn từ bỏ nhưng Lesley thì không, cậu ấy vẫn tiến vào Lưu vực Kasar."

Và sau đó, Lesley cũng không trở lại.

Đến lúc này, Belkart Benmarck mới nhận ra sai lầm của bản thân. Anh ta đã mất đi người bạn cuối cùng của mình.



Không chỉ vậy, hai người bạn của anh ta rất có thể đã bị nhốt vào trong một nhà tù tên là Lưu vực Kasar và bọn họ thậm chí không được nhắm mắt yên nghỉ.

"Sự ghen tị, ích kỷ và ngu ngốc của ta đã đẩy hai người quan trọng nhất với ta đến chỗ c·hết."

Sau sự ra đi của Lesley, Belkart Benmarck đã kế thừa lại toàn bộ nghiên cứu của người bạn thân về Lưu vực Kasar.

Ông ta đã mất rất nhiều năm khám phá nơi này để tìm cách cứu linh hồn hai người bạn đ·ã c·hết của mình.

Nhưng hiện thực rất tàn khốc. Tâm trí Belkart Benmarck trở nên mệt mỏi và sụp đổ sau vô số lần đi vào ngõ cụt. Lý do duy nhất có thể khiến ông ta không hoàn toàn gục ngã chính là khát vọng cứu Lesley và Isabella.

"Sau đó, ta đã gặp ngài ấy."

"Linh Cấp?"

"Phải. Linh Cấp đã chỉ cho ta phương hướng nghiên cứu mới. Đổi lại, ta cần phục vụ dưới trướng của ngài ấy."

Belkart Benmarck sau đó đã trở thành Đệ Nhất với biệt danh [Lesley]. Ông ta chấp nhận sống dưới danh nghĩa của người bạn thân để lấy đó làm thứ luôn nhắc nhở mình không bao giờ được quên mục đích ban đầu.

"Rồi một hôm, Hiền nhân Rimray đã đến gặp ta. Ông ấy muốn tham gia kế hoạch trong sự kiện [Đêm huyền bí] lần này."

Cuối cùng, Rimray đã hoàn thành xuất sắc mọi vai diễn của mình. Belkart Benmarck cũng vậy.

Cuộc hành trình dài đằng đẵng suốt bao năm của ông ta đã có thể có một cái kết trọn vẹn.

"Ông biết cái giá phải đánh đổi cho lần mở phong ấn này chứ?"

Rudger lẩm bẩm khi nhìn vào mái vòm sương mù bao phủ toàn bộ Lưu vực Kasar.

Belkart Benmarck yếu ớt gật đầu.

"Ta biết chứ. Nhưng ta không hối hận. Nếu được chọn lại, ta vẫn sẽ làm như vậy, miễn là hai người bọn họ được giải thoát."

"Hai người đó c·hết vốn dĩ không phải lỗi của ông. Đó chỉ là một t·ai n·ạn."

Rudger bình tĩnh lên tiếng.

Cái c·hết của Isabella và Lesley chắc chắn là điều đáng tiếc. Nhưng đó hoàn toàn là một sự cố bất đắc dĩ. Belkart Benmarck hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm.

Belkart Benmarck sẽ c·hết ở đây. Theo lẽ dĩ nhiên, linh hồn của những n·gười c·hết ở Lưu vực Kasar sẽ bị mắc kẹt mãi mãi.

Isabella và Lesley đã được ông ta cứu.

Vậy ai sẽ cứu linh hồn của Belkart Benmarck?

"Làm vậy có đáng không?"

Thay vì đáp lời, Belkart Benmarck trả lại một câu hỏi cho đối phương.

"Vậy tại sao lúc đó ngươi không hạ thủ?"



"......."

"Ngươi không cần phải để ta tự tay cứu Isabella và Lesley. Thay vào đó, ngươi hoàn toàn có thể g·iết ta và giải phóng linh hồn cho họ. Nhưng ngươi vẫn cho ta một cơ hội."

Belkart Benmarck liếc nhìn người đàn ông phía trước.

"Đáng giá hay không là do ta quyết định."

Rudger không lên tiếng.

Nhưng ngay cả khi hắn không nói gì, Belkart Benmarck vẫn có thể biết được câu trả lời của đối phương.

"Ngươi không phải John Doe, nhưng có vẻ như Linh Cấp đã cho phép ngươi dùng thân phận này. Nếu vậy, ta cũng sẽ không vạch trần ngươi với những người khác."

Giọng nói của Belkart Benmarck lẩm bẩm như thể bị gió thổi bay nhưng lại vang vọng ầm ĩ như sấm trong đầu Rudger.

Khụ. Khụ. Khụ.

Một ngụm máu chảy ra từ miệng Belkart Benmarck.

"Ta có lẽ...đã đến lúc rồi. Ít nhất,...sau từng đấy năm, cuối cùng...ta đã có thể nghỉ ngơi."

Xào xạc.

Tiếng bước chân xa dần. Đó là âm thanh phát ra khi Rudger rời đi.

Bên trong khu rừng chỉ còn lại Belkart Benmarck.

Ít nhất nhà tù vĩnh cửu này là kết cục tốt nhất cho một kẻ như ông ta.

Chỉ là...

Các cậu, có lẽ lời hứa cuối cùng này, tớ không thể giữ lời rồi.

Đầu của Belkart Benmarck dần dần cúi thấp và gục sang một bên. Sắc mặt ông ta trắng bệch vì thiếu máu nhưng biểu cảm trên mặt lại nhẹ nhõm như được giải thoát.

Gió ngừng thổi.

Cơ thể của Belkart Benmarck biến mất như thể ngay từ đầu ông ta chưa từng tồn tại.

Một lúc sau, tại vị trí Belkart Benmarck gục xuống có một linh hồn bé trai xuất hiện. Gương mặt này chính là Belkart Benmarck lúc nhỏ.

Nhưng lúc này, biểu cảm trên gương mặt cậu bé vô cùng mờ mịt. Cậu không biết đây là đâu? Tại sao bản thân lại ở đây? Thậm chí, bé trai không thể nhớ nổi tên của chính mình.

Tác dụng phụ của loại thuốc Victor Dreadful đưa cho Belkart Benmarck cuối cùng cũng lộ rõ. Tâm trí của Belkart Benmarck bây giờ đã quay trở lại năm ông ta bảy tuổi.

Điều duy nhất mà linh hồn còn nhớ được là nó còn có hai người bạn và đang bị thất lạc khỏi họ.

"Các cậu, các cậu ở đâu?"

Bóng dáng của bé trai dần dần biến mất vào trong khu rừng.

* * *



Rudger đi ra ngoài khu rừng.

Các hiện tượng bí ẩn đang ngày càng mạnh mẽ, nếu không mau chóng quay trở lại khu trại, hắn sẽ bị cuốn vào những hiện tượng đó.

Bất chợt, Rudger dừng lại. Trước mặt hắn xuất hiện một con vật khổng lồ đang chặn đường. Con vật này cao đến mức Rudger phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt nó. Đó là một con hươu khổng lồ có bờm xen lẫn màu trắng xanh đang đứng yên nhìn xuống.

"Ngươi muốn nói lời cảm ơn sao?"

Rudger chỉ hỏi một cách tùy ý nhưng điều ngạc nhiên đã xảy ra, Thần rừng gật đầu như thể đồng tình với lời nói của hắn. Khi cái đầu di chuyển, âm vang phát ra từ chiếc sừng vàng khẽ tan biến như một làn sương mù trong không khí.

"... ... Ngươi hiểu những gì ta đang nói?"

Thần rừng nhìn Rudger như thể câu hỏi vừa rồi là vô nghĩa. Một linh thú đã sống lâu năm không thể nào không phát triển linh trí, nhất là môi trường sinh sống của nó còn được bao phủ bởi vô số dòng năng lượng ma thuật.

Con linh thú đặt suy nghĩ của bản thân vào dòng năng lượng rồi truyền nó đến nhân loại trước mặt. Vì vậy, Rudger có thể hiểu ý muốn con vật này muốn biểu đạt. Nó đang nói lời cảm ơn hắn.

"Ta chỉ làm mọi thứ để có thể sống sót thôi."

Gật đầu.

"Ngươi muốn nói rằng dù sao ta cũng đã giúp ngươi nên ngươi muốn cảm ơn sao?"

Gật đầu.

"Ngươi có thể cho ta một thứ gì đó không?"

Gật đầu.

Rudger nhìn thẳng vào mắt Thần rừng và nói.

"Ta có thể lấy vài mảnh sừng trên đầu ngươi không?"

Con linh thú này là sinh vật bí ẩn đã tích lũy lượng ma thuật cực kỳ khổng lồ bên trong Lưu vực Kasar. Theo phán đoán của Rudger, sức mạnh ma thuật chủ yếu của con linh thú trước mặt đến từ những chiếc sừng vàng trên đầu nó.

Nếu hắn lấy được một phần của chiếc sừng đó, thứ này sẽ tốt như bất kỳ loại thần dược nào hắn từng sử dụng.

Tất nhiên, Rudger cũng đã nghĩ đến yêu cầu này có thể hơi quá nên hắn đang suy nghĩ một yêu cầu khác.

Gật đầu.

Nhưng phản ứng của con linh thú lại khiến Rudger bất ngờ không kém.

"... ... Ngươi chịu đưa nó cho ta sao?"

Dù vậy, khi con linh thú đồng ý yêu cầu, Rudger lại thấy khá xấu hổ. Hắn bắt đầu thấy bản thân hơi tham lam.

Sau một lúc lưỡng lự, Rudger lên tiếng hỏi.

"Cái đó...ngươi có thể cho ta một mảnh răng hay thứ gì đó tương tự được không?"

.......

Lần này, Thần rừng nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt khó hiểu.