Chương 397: Tin dữ (2)
Một trong những đường dẫn còn lại đã bị phá vỡ?
"Cô có chắc không?"
"Tôi cũng chỉ ước rằng mình đã nhìn nhầm."
Vẻ mặt của Derek Olsen càng tối sầm hơn khi nghe được lời nói của Barencina. Cuối cùng, tình huống mà bọn họ lo lắng đã xảy ra.
Tin tốt là mặc dù hai mạch dẫn đã bị thổi bay nhưng Lưu vực Kasar vẫn còn nguyên vẹn.
Tất nhiên, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Ai ai cũng có thể nhận ra năng lượng chứa trong bầu khí quyển đang dần trở nên không ổn định. Nếu mật độ năng lượng tiếp tục bị dồn lại, đến một lúc nào đó, nơi đây sẽ nổ tung.
Derek Olsen hét lên với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Mọi người, lập tức di chuyển! Chúng ta vẫn còn cơ hội!"
Tiếng kêu này đã đánh thức tâm trí của các pháp sư vốn đang tuyệt vọng. Nhưng không phải ai cũng xốc lại được tinh thần.
"Quá muộn rồi."
"Hai đường dẫn đã bị hỏng, làm sao mà......."
Sự tuyệt vọng và s·ợ c·hết lan tràn khắp đoàn người.
Derek Olsen cắn môi.
Các pháp sư của Tòa Tháp cũ đột nhiên lên tiếng.
"Chúng ta sẽ quay trở lại!"
Tiếng hét của Gregory Solute vang lên rõ ràng.
Barencina kinh ngạc, ngay lập tức sải bước về phía ông ta.
"Pháp sư Gregory, ngài nói vậy là có ý gì?"
"Không phải rất rõ ràng sao? Chúng ta sẽ quay trở lại khu trại."
"Cái gì?"
"Đường dẫn đã vỡ rồi. Hiện tại chúng ta không thể nào ngăn cản được quân địch t·ấn c·ông hai đường còn lại nữa. Hy vọng duy nhất chính là bảo vệ đường dẫn cuối cùng ở khu trại."
"Chúng ta không thử thì làm sao biết được?"
"Ta không thấy có sự khác biệt nào ở đây cả."
Theo góc nhìn của Gregory, việc di chuyển đến các địa điểm khác lúc này là một hành động vô nghĩa, rủi ro không ngăn chặn được kẻ địch là quá lớn. Nếu vậy, chẳng thà bọn họ quay trở lại cố thủ tại vị trí cuối cùng, nơi mà chắc chắn đối phương sẽ phải đến phá hủy còn hơn.
"Ngay từ đầu ta đã không tin tưởng vào Tòa Tháp mới và Hiệp hội các Trường học rồi. Chúng ta sẽ không đâm đầu chiến đấu một cách vô nghĩa như các người."
"Làm vậy sớm muộn gì tất cả đều sẽ c·hết."
"Chúng ta có thể sử dụng sức mạnh của đường dẫn khu trại. Đó là đường dẫn lớn nhất trong Lưu vực Kasar. Ngay cả khi các đường dẫn khác sụp đổ, nơi đó sẽ ổn thôi. Nếu chúng ta sử dụng năng lượng tại đó và tạo ra một rào chắn, ít nhất chúng ta có thể sống sót."
Đôi mắt của Barencina mở to trước những lời này.
"Còn những người bên ngoài thì sao?"
"Đó không phải chuyện chúng ta cần quan tâm."
Barencina không thốt nên lời. Đôi môi cô run rẩy, Barencina chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày nghe được những lời vô liêm sỉ đến vậy.
"Sao các người có thể thốt ra những lời vô cảm đó được?"
"Hừ, danh dự chỉ quan trọng với những kẻ mang cái mác hiệp sĩ như cô thôi. Đối với chúng ta, thứ đó không quan trọng bằng mạng sống. Ta sẽ không mạo hiểm chỉ vì những kẻ không quen biết."
Gregory nhanh chóng vạch rõ giới hạn. Ông ta đã nghĩ ra cách để bảo toàn mạng sống ngay cả khi Lưu vực Kasar sụp đổ. Thay vì khả năng có thể cứu được mọi người, ông ta quyết định làm theo phương án chắc chắn có thể khiến bản thân sống sót.. Đương nhiên, các pháp sư của Tòa Tháp cũ cũng đồng ý với ý kiến ​​​​của Gregory. Bọn họ cũng không muốn c·hết ở đây.
"... ... ."
Trong số hơn một trăm người, nhân thủ của Tòa Tháp chiếm đến hơn một nửa. Nếu tất cả lực lượng của bọn họ rời đi, thực lực còn lại của đoàn người chắc chắn sẽ bị giảm mạnh.
Barencina cắn môi. Bọn họ không thể lãng phí thời gian tranh cãi ở đây mãi được.
Đối với Barencina, một hiệp sĩ thề nguyện chiến đấu vì công lý, lựa chọn của Gregory là một sự xúc phạm không thể dung thứ. Cô ta muốn rút kiếm ra ngay bây giờ.
"Dừng lại đi."
Rudger bước tới can ngăn.
Hắn nhìn Gregory và nói với giọng lạnh lùng.
"Nếu các người muốn rời đi thì cứ việc. Chúng tôi sẽ tiếp tục kế hoạch như cũ."
"Hừ, sính anh hùng sẽ chỉ khiến các n·gười c·hết nhanh hơn mà thôi. Những kẻ không biết thức thời."
Các pháp sư của Tòa Tháp nhanh chóng theo sau Gregory quay trở lại con đường cũ. Ánh mắt một số người có chút dao động, nhưng cuối cùng, không ai có đủ can đảm để ở lại.
Rudger nhìn cảnh tượng phía xa, hắn khẽ thở dài.
Trước đây, Học viện Truth cũng đã làm điều tương tự và vì chuyện đó, Hiền nhân Rimray đã mất đi con gái của mình.
Sự ích kỷ của con người là thứ khó có thể thay đổi được.
Rudger không hề có ý thông cảm với hành động của Rimray. Tuy nhiên, sau khi trải qua hoàn cảnh hiện tại, hắn có thể hiểu được phần nào cảm giác đó.
"Thực sự hết cách rồi sao?"
Barencina trừng mắt nhìn đoàn người rời đi rồi quay sang hỏi Rudger.
Rudger lắc đầu.
"Chỉ có thể cố hết sức thôi. Mong rằng vận may lần này sẽ mỉm cười với chúng ta."
"Đi nào."
* * *
Những người còn lại tuy vẫn còn khá sợ hãi nhưng không ai bỏ chạy. Họ cũng thừa hiểu rằng nếu kế hoạch của kẻ địch thành công, có chạy trốn cũng chỉ vô ích. Thà rằng liều mạng ngăn cản có khi còn có cơ hội sống.
Năm mươi người còn lại tiếp tục tiến về nơi vừa phát ra v·ụ n·ổ.
Cuối cùng, lối đi bị che khuất bởi cây cối đã mở ra và một vách đá dựng đứng xuất hiện.
Có nhiều người đang di chuyển phía trên.
"Đối phương tới rồi!"
"Tất cả t·ấn c·ông!"
Bình Minh Đen hét lên nhưng đoàn người Rudger đã nhanh chóng phóng phép thuật về phía trước. Vô số thần chú xuất hiện trước mặt đám người phía trên.
Kẻ địch cũng đã có chuẩn bị trước. Một rào chắn ma thuật ngay lập tức được triệu hồi ngăn cản đợt t·ấn c·ông của các pháp sư.
Tuy nhiên, rào chắn ma thuật cũng chỉ chặn được một vài phép thuật, sau đó nó không thể chống đỡ và sụp đổ.
Phép thuật xuyên qua rào chắn quét sạch kẻ thù. Người của Bình Minh Đen lần lượt ngã xuống.
Các hiệp sĩ theo sau Barencina lao về phía quân địch.
Nhân số của Bình Minh Đen liên tục phóng thần chú về đám người Barencina nhưng hiệu quả không cao. Thể chất của hiệp sĩ vượt xa pháp sư huống chi đám người Barencina còn có sự hỗ trợ từ các pháp sư phía sau.
"Trở lại!"
Tên Đệ Nhị hét lớn. Hắn ta vung cây trượng lên và giải phóng phép thuật. Một bức tường đất trồi lên chặn lại thế tiến công của các hiệp sĩ.
Thanh kiếm trong tay Barencina vung lên, một góc của bức tường ngay lập tức sụp đổ. Các hiệp sĩ phía sau thừa thế xông lên kết liễu đám người Bình Minh Đen.
Sắc mặt của Đệ Nhị trở nên khó coi.
Barencina vừa đánh sập rào chắn bằng đất liền cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ đang hướng về phía mình. Đó là một thần chú cấp cao ngay cả một hiệp sĩ như cô ta cũng không dám đối mặt trực diện.
Lúc Barencina định dồn năng lượng vào thanh kiếm trong tay định trực tiếp đỡ đòn, thần chú của Derek Olsen đã ném tới.
Ma pháp phòng thủ cấp bốn.
[Che Chắn]
Tuy không thể triệt tiêu toàn bộ uy lực của phép thuật t·ấn c·ông nhưng như vậy đã là quá đủ. Khoảnh khắc [Che Chắn] biến mất, tốc độ của đòn t·ấn c·ông chậm lại một nhịp, Barencina nhân cơ hội đó dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm của mình.
Vụt!
Một dải ánh sáng hình lưỡi liềm cắt qua thần chú t·ấn c·ông chẻ đôi nó thành hai nửa. Ma pháp bị triệt tiêu và p·hát n·ổ.
Vẻ mặt Barencina đanh lại. Mặc dù đã tránh thoát được đòn ban nãy, nhưng dư âm đọng lại vẫn khiến cánh tay của cô ta run rẩy.
Có thể khiến cơ thể của một hiệp sĩ được huấn luyện bài bản xảy ra phản ứng như thế này chứng tỏ kẻ ra đòn không tầm thường.
Đúng lúc đó, một bóng người từ trên trời chậm rãi hạ xuống.
"Cuối cùng thì chúng ta vẫn phải đối mặt?"
Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc trắng xám được vuốt ngược gọn gàng, bộ râu ngắn màu xám của ông ta che hết chiếc cằm vuông vức.
Một ánh mắt lạnh như sắt nguội nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến, trong đó có Barencina.
Derek Olsen nhận ra thân phận người này, ông ta kinh ngạc.
"Belkart? Anh còn sống?"
Belkart Benmarck, pháp sư c·hiến t·ranh của Vương quốc Delica và là một trong những người đã biến mất bên trong dinh thự sương mù.
Không ai có thể ngờ người này vẫn còn sống sau khi không trở ra khỏi dinh thự.
Người kinh ngạc nhất là Rudger. Hắn có thể chắc chắn người đeo tấm thẻ bản thân đã thấy là một xác c·hết.
Khi Belkart Benmarck đột nhiên nhìn về phía này, Rudger mới sực nhớ ra t·hi t·hể lúc đó khuôn mặt đã bị phá hủy hoàn toàn.
Đương nhiên, thân phận của cái xác chỉ có thể được suy ra từ quần áo hoặc vật dụng bên cạnh.
Nghĩ lại thì, người đã nói t·hi t·hể đó là Belkart chính là Rimray.
Có lẽ tất cả từ đầu đã là kế hoạch của đối phương.
Không tồn tại người tên Lesley nào cả, ngay từ đầu, Lesley chính là Belkart Benmarck.
Belkart Benmarck giải phóng ma thuật của bản thân.
Những tin đồn về Belkart Benmarck đều nói rằng pháp sư c·hiến t·ranh này ở trình độ Amumnuki nhưng cường độ sức mạnh đang toát ra từ người phía trước chắc chắn phải ở trình độ Lexorer.
"Chúng ta cuối cùng cũng chính thức gặp mặt, John Doe."