Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 38: Lớp học nguyên tố (3)




Chương 38: Lớp học nguyên tố (3)

Nhìn xuống Aidan đang ủ rũ, Rudger sửng sốt.

Thằng bé này đang làm gì vậy?

Lúc đầu, hắn nghĩ đứa trẻ này đang nổi loạn chống lại mình. Nhưng nhìn phản ứng thì hình như không phải vậy.

Đứa trẻ hành động với khuôn mặt trông như đang thực sự xin lỗi và không biết phải làm gì. Nói cách khác, Aidan thực sự không biết cách giải phóng nguyên tố của chính mình, thứ có thể nói là cơ sở của ma thuật nguyên tố.

Thật khó tin.

Người sở hữu một loại Ma pháp hiếm có lại không thể làm những việc cơ bản như vậy?

Nên làm thế nào đây?

Rudger đã nghĩ Aidan là một học sinh đầy triển vọng, nhưng khi thấy đứa bé này gặp khó khăn ngay ở bước cơ bản đầu tiên, hắn không nghĩ như vậy nữa.

Có phải nhờ loại phép thuật khác thường đó mà tên nhóc này mới có thể được vào Theon không nhỉ?

'Mình có thể phớt lờ nó.'

Không cần phải để ý một người thậm chí còn không thể theo kịp các lớp cơ bản. Nếu cố để tâm đến những trường hợp như Aidan, Rudger chỉ đang lãng phí thời gian quý báu của các học viên khác.

Chẳng phải ngay từ đầu hắn đã cảnh báo mấy đứa bé này là sẽ có học sinh năm nhất và năm hai học chung sao?

Hắn không có ý định quan tâm đến những học sinh không thể theo kịp các bài học của mình.

Đây không phải tàn nhẫn.

Bởi vì thế giới vốn dĩ là một nơi lạnh lẽo như vậy.

* * *

"Aidan. Trò đang làm gì?"

Aidan nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đến.

"Cái này... ... ."

"Trò thậm chí không thực hiện bất kỳ phép triển khai nguyên tố nào. Trò có gì bất mãn với ta?"

Tất cả ánh mắt của các học sinh đều hướng về Aidan và Rudger. Rudger cau mày nhìn lại.

"Những người khác chú ý đến bên này vì cách thực hiện của mình đã hoàn hảo rồi? Cần ta kiểm tra lại không?"

!!!

Các học sinh ngay lập tức quay đầu và bắt đầu tập trung trở lại vào việc triệu hồi nguyên tố của họ.

Aidan toát mồ hôi lạnh và không biết phải làm gì. Rudger chắp tay sau lưng hỏi.

"Aidan."

"... ... Vâng."

"Trò vẫn chưa thể triệu hồi nguyên tố thuộc tính?"

"... ... Vâng, em xin lỗi giáo sư."

Aidan thật muốn trốn vào một góc để không ai thấy mình. Tất cả những học sinh khác đến đây đều làm tốt những gì giáo sư hướng dẫn, chỉ có cậu ta là người duy nhất không thể theo kịp bài giảng.

Aidan có thể vào Theon do một số ngoại lệ được áp dụng cho cậu, thực tế cậu vẫn thiếu những điều cơ bản mà những người khác có thể làm một cách tự nhiên.

"Trò có thể sử dụng những nguyên tố nào? Trò hẳn phải biết chứ?"

"Dạ. Là Hoả, Thuỷ và Phong ạ."

Rudger nghĩ Aidan sẽ chuyên về nhiều nguyên tố hơn vì đứa trẻ này có thể xử lý phép thuật đặc thù, nhưng hoá ra không phải sao?

Theo lẽ thường, một người càng tài năng thì họ càng có thể sử dụng nhiều nguyên tố.

"Vậy thử với Nguyên tố hệ Hỏa đi."

"Vâng?"

Aidan tự hỏi liệu mình có nghe nhầm điều gì trong lời nói của Rudger không. Leo với Tracy ngồi cạnh cũng ngơ người tưởng bản thân nghe nhầm.

"Ta sẽ dạy cho trò. Không thể để học sinh phải bỏ học vì không theo kịp ngay từ buổi đầu tiên được."

"Nhưng em... ... ."

"Ta cực kỳ ghét ý tưởng có một người như vậy trong lớp của mình. Không có bất kỳ sự phân biệt nào ở đây. Tập trung!"

"Dạ vâng!"



"Tập trung ma pháp lại. Dần chuyển đổi nó sang thành nguyên tố. Trò hiểu ý ta chứ?"

"Vâng."

Aidan gật đầu và cố gắng tạo ra một quả cầu sức mạnh ma thuật. Đó là một quá trình cơ bản thậm chí không thể được gọi là ma thuật cấp một mà bất cứ ai cũng có thể làm được khi họ đã làm quen với ma pháp.

"Hãy nghĩ đến việc thay đổi ma pháp đó thành một nguyên tố. Như ta vừa nói, là một ngọn lửa."

"Em sẽ thử."

Aidan chăm chú nhìn vào quả cầu ma thuật của mình. Như thể đó là tất cả những gì cậu có thể làm. Tracy và Leo lặng lẽ nhìn Aidan bằng ánh mắt cổ vũ.

"Lại thất bại."

Tuy nhiên, dù Aidan có tập trung đến đâu thì cũng khó có thể thực hiện đúng thuộc tính của ngọn lửa. Vào thời điểm Aidan tự hỏi liệu mọi thứ có thể tiếp tục như thế này không, Rudger im lặng quan sát nãy giờ bỗng mở lời.

"Đừng phức tạp hóa mọi thứ lên, hãy thư giãn đầu óc. Cho dù trò có cố gắng nghĩ ra ngọn lửa trong đầu thì lúc đầu sẽ khó. Vì vậy, đừng chỉ suy nghĩ bằng lý trí, hãy cảm nhận nó bằng các giác quan của mình."

"Giác quan... ... ?"

"Hãy đối chiếu từng đặc điểm của ngọn lửa với các giác quan của trò. Đầu tiên là thị giác. Hãy tưởng tượng hình dạng của một ngọn lửa rực cháy. Nhắm mắt lại và tập trung."

"Vâng."

Aidan tập trung vào lời khuyên của Rudger và tạo ra hình ảnh ngọn lửa trong tâm trí mình. Tuy nhiên, hình dung về hình ảnh ngọn lửa luôn luôn đung đưa không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

"Tập trung. Nhớ lại khoảnh khắc ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội nhất trong ký ức của trò."

"Vâng vâng."

Khi nói điều đó, Aidan cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một cái gì đó.

Tập trung trí óc, Aidan có thể từ từ lôi ra khoảnh khắc ấn tượng nhất trong trí nhớ của mình về một ngọn lửa. Cảm giác đốt củi trong một ngôi nhà ở nông thôn. Một ngọn lửa cháy trong lò sưởi. Các thành viên trong gia đình quây quần bên nhau. Ngọn lửa đỏ hồng lúc đó đung đưa đung đưa bên trong bếp.

Giọng nói của Rudger vang lên bên tai.

"Bây giờ hãy nghĩ đến âm thanh của lửa."

Thay vì trả lời, Aidan làm theo hướng dẫn của Rudger.

Ngọn lửa.

Tiếng củi cháy cùng lúc với ngọn lửa bốc lên trong gió. Những ngọn than hồng bập bùng được làm nguội trong làn gió mát, sự im lặng đã kết thúc. Từng hình ảnh được ghép lại với nhau trong đầu Aidan.

Giọng nói của Rudger tiếp tục vang lên.

"Tiếp theo là khứu giác."

Tiếng nói của Rudger dẫn Aidan vào sâu bên trong trí nhớ.

Aidan lang thang trong vực sâu vô thức của mình. Mùi củi cháy khét lẹt. Cùng lúc đó, cậu có thể cảm nhận được mùi thơm phảng phất của than củi. Gia đình Aidan thậm chí còn nấu món hầm trên bếp.

"Không có vị giác, vì vậy hãy nghĩ đến xúc giác sau cùng. Đó là để phản ánh những cảm giác mà trò cảm nhận được qua làn da của mình khi đối mặt với lửa."

Theo sự hướng dẫn của Rudger, Aidan đã vẽ những ký ức về quá khứ như những bức tranh.

Các giác quan ghép lại với nhau một cách rõ ràng gợi lại những kỷ niệm trong quá khứ.

Cậu có thể nhớ lại.

Tám năm trước.

Một mùa đông tuyết lạnh.

Đó là một ngày khi một trận bão tuyết thổi qua những ô cửa kính màu xanh đậm bên ngoài. Quấn mình trong bộ quần áo dày để tránh lạnh, Aidan cho củi vào bếp để giữ cho ngọn lửa c·háy r·ừng rực. Hai cô em gái bám lấy Aidan, rên rỉ rằng họ bị lạnh.

Cả gia đình ngồi lại với nhau theo thứ tự trước bếp và ăn cùng nhau. Các em nói chuyện, mẹ cằn nhằn, còn bố thì cười dịu dàng.

Aidan thậm chí không thể ăn những món ăn ưa thích, và một cơn gió lạnh thổi qua những kẽ hở trên bộ quần áo không được gấp đúng cách của cậu. Rõ ràng, ký ức về thời gian đó rất sống động, như thể cậu cảm thấy nó chỉ một khoảnh khắc trước đây.

Lửa không nóng.

Nó thậm chí không đáng sợ.

Chỉ là....

Ngọn lửa Aidan cảm thấy lúc đó thật ấm áp. Cậu nhớ mình đã có thể trải qua một mùa đông lạnh giá một cách thoải mái.

"Chính là nó."

"A!"

Như thể có những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước phẳng lặng, Aidan mở mắt nhắm nghiền khi nghe thấy giọng nói của Rudger.



Và cậu đã thấy thứ đó.

Một q·uả c·ầu l·ửa nhỏ đang rực cháy trước mắt mình.

"... ... !"

Đôi mắt của Aidan mở to trong sự hoài nghi.

Nó mang theo ngọn lửa ấm áp tồn tại trong ký ức của cậu. Nó ấm áp hơn là nóng bỏng, nhẹ nhàng hơn là p·há h·oại.

Cậu đã thực sự triệu hồi thứ này?

"Khá tốt."

Aidan ngạc nhiên trước lời khen ngợi của Rudger. Đây là lần đầu giáo sư khen người khác. Aidan tự hỏi nếu đó có thể được gọi là một lời khen hay không.

Những học sinh khác, những người đã cố gắng giả vờ không chú ý và vểnh tai lên, cũng bị sốc bởi những lời của Rudger.

"Ngọn lửa biến đổi vượt ra ngoài các yếu tố thông thường và có thể gọi là ngọn lửa của chính trò. Nó không phải là sao chép từ người khác hay chỉ thể hiện một cách mù quáng những gì người khác đã dạy, nó thể hiện yếu tố lửa mà chính trò đã cảm nhận được. Aidan, đó là ma pháp của riêng trò."

"Ma pháp của riêng em?"

Aidan nhìn chằm chằm vào q·uả c·ầu l·ửa mà cậu đã tạo ra, suy nghĩ ngẩn ngơ.

Vụt.

Ngọn lửa biến mất như một ảo ảnh không dấu vết. Tuy nhiên, dư âm vẫn còn phảng phất trước mắt.

"Aidan."

"Vâng thưa giáo sư."

"Đừng quên cảm giác đó."

Rudger bỏ lại những lời này và tiếp tục kiểm tra học sinh tiếp theo.

Aidan cảm thấy như mình vẫn đang mơ. Leo và Tracy lo lắng quan sát từ bên cạnh, vỗ vào vai Aidan.

"Aidan. Tuyệt lắm!"

"Làm thế nào cậu làm được thế?"

"Hả?"

Lời khen ngợi của giáo sư Rudger dành cho Aidan đã thúc đẩy sự nhiệt tình của những học sinh chưa được đánh giá.

Rudger liếc nhìn các học sinh và mở miệng.

"Như mọi người có thể nhận thấy, đây là phương pháp mà ta đã cố gắng nói với các trò đầu tiết học."

Tất cả học sinh vểnh tai lên.

"Đó là sử dụng các giác quan thông qua kinh nghiệm của các trò."

"Một nguyên tố thuộc tính để triệu hồi phải dựa trên sự hiểu biết cơ bản về nó. Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết rằng lửa chỉ nóng và băng đơn giản là lạnh. Nếu trò là một pháp sư thực sự, trò phải đặt một cái gì đó đặc biệt vào ma pháp của mình."

"Đặc biệt?"

"Hãy coi nguyên tố các trò muốn thể hiện là một khoảnh khắc mãnh liệt mà trò thực sự gặp phải, chứ không phải một ký ức mơ hồ. Đó là cảm nhận các yếu tố bằng cả năm giác quan chứ không chỉ bằng thị giác."

Đừng chỉ dõi theo bằng mắt. Cảm nhận các yếu tố nhiều hơn thế.

Khi làm theo lời khuyên của Rudger, đã có một loạt phản ứng vui mừng từ các học sinh trong lớp.

"Ồ! Có tác dụng thật này!"

"Nó khác trước rất nhiều!"

Những học sinh cảm nhận được niềm vui khi học phép thuật đã tập trung hơn để không quên bài học này.

Những lời của Rudger không sai. Bằng cách so sánh các ký ức và trải nghiệm với việc nhớ lại các nguyên tố một cách tỉ mỉ hơn và triệu hồi chúng, năng lượng nguyên tố cũng mãnh liệt hơn. Ngay cả cảm giác của nguyên tố cũng thay đổi theo kinh nghiệm. Chúng có màu sắc riêng của mình.

Đúng lúc này, một tiếng hét dữ dội nổ ra từ một phía.

"Chúa ơi! Đó là gì vậy?"

"Nguyên tố chồng chéo? Cậu sử dụng được nó rồi à?"

Flora Lumos là tâm điểm của các ánh mắt kinh ngạc hướng đến.

Với vẻ tự tin trên khuôn mặt, cô bé đã tạo ra một nguyên tố. Nói chính xác, đó là một hình thức kết hợp hai nguyên tố thành một.

Hoả và Băng.



Hình dạng của ngọn lửa rực cháy đã thay đổi thành băng màu xanh nhạt. Tuy nhiên, nó đang chuyển động từng chút một, giống như một làn sóng, trông giống một ngọn lửa bị đông lạnh.

'Nhiêu đây chẳng là gì cả.'

Ban đầu, Flora Lumos chỉ nghĩ đến việc tạo ra một nguyên tố ở mức độ vừa phải.

Cô bé sớm đã học cách hiện thực hóa các nguyên tố thông qua năm giác quan của mình và nhờ khả năng trời phú của bản thân, Flora Lumos có thể hiện thực hóa các thuộc tính với mức độ hoàn hảo cao hơn nhiều so với những người khác.

Nhưng khi nhìn thấy giáo sư Rudger cẩn thận dạy dỗ một năm nhất và thậm chí còn khen ngợi cậu ta, một điều gì đó nóng lên trong tim Flora. Niềm tự hào của cô bé không cho phép bản thân thua kém đối phương.

Nếu chỉ triệu hồi hoàn hảo một nguyên tố, với Flora Lumos thì chuyện đó quá tầm thường.

Cô ấy là Flora Lumos.

Vì vậy, cô bé đã quyết định tạo ra hai nguyên tố.

Lửa và Băng, hai nguyên tố đối lập nhau. Chúng có thể cùng tồn tại nếu hai nguyên tố kỳ diệu được phối hợp sao cho không can thiệp lẫn nhau và có thể hòa quyện vào làm một. Khi làm như vậy, mỗi đặc điểm của từng nguyên tố sẽ được kết hợp và thay đổi thành một dạng mới.

Cũng giống như Flora Lumos đang làm bây giờ. Phân lớp các nguyên tố, có thể nói là một cấp độ nâng cao của .

Trong một khoảnh khắc, Flora Lumos đột nhiên cảm thấy tham lam. Nếu bây giờ có thể thành công trùng kích ba nguyên tố, điều cho tới bây giờ cô ấy vẫn không thể làm được thì sao?

'Ngọn lửa đông lạnh. Nếu đặt phép thuật nguyên tố Phong vào và làm cho nó xoáy.'

Một phép thuật duy nhất được tạo ra bằng cách chồng chéo hai phép thuật.

Thế là Flora Lumos bắt đầu tạo thêm một câu thần chú mới. Ba nguyên tố chồng chất bằng cách thêm một nguyên tố vào hai nguyên tố hiện có. Nếu là bình thường thì đó sẽ là một ma pháp luôn thất bại, nhưng vì lý do nào đó Flora Lumos có cảm giác bản thân hôm nay sẽ thành công.

'Hửm?'

Flora Lumos là người đầu tiên 'nhìn thấy' ma pháp bằng chính đôi mắt của mình.

Khoảnh khắc ba màu chuẩn bị hòa trộn đẹp mắt, chúng đột nhiên lệch khỏi hình dạng và bắt đầu v·a c·hạm vào nhau.

Một mùi h·ôi t·hối xộc vào mũi cô bé. Nó chỉ có một ý nghĩa. Đó là khi phép thuật đi sai hướng và thất bại.

'KHÔNG!'

Cuối cùng, lòng tham chỉ gây ra bất hạnh. Ba nguyên tố v·a c·hạm với nhau và tạo ra năng lượng mãnh liệt.

Flora Lumos nghiến răng và cố gắng kìm nén lại, nhưng việc này không dễ dàng như cô bé nghĩ. Ma pháp đã vượt qua giới hạn và nằm ngoài tầm kiểm soát của cô bé.

Khi ba nguyên tố hợp nhất thành một, nó bắt đầu phát ra ánh sáng ngày càng mạnh.

"Ồ?"

"Đợi đã."

Các học sinh cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

"Flora? Flora! Dừng lại đi!"

Cheryl gọi to nhưng Flora không thể trả lời.

Cắn chặt môi, tất cả những gì cô bé có thể làm là tuyệt vọng kìm nén lượng ma pháp sắp chạy điên cuồng.

'Phải dừng nó lại bằng cách nào đó!'

Với tốc độ này, nó sẽ p·hát n·ổ.

Sau đó, với quyết tâm không gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho những người xung quanh, Flora Lumos đã bao bọc mình bằng một lá chắn ma thuật.

'Ngay cả khi ma pháp lan tràn như thế này, xin đừng để nó lan ra bên ngoài.'

Và Flora nhắm chặt mắt lại.

Khoảnh khắc đó.

Một hơi ấm chạm vào tay cô bé.

"?"

Flora Lumos mở mắt ra.

Giáo sư Rudger đang đứng trước mặt. Hai tay giáo sư nhẹ nhàng chạm vào nguyên tố ma pháp đang run rẩy dữ dội trên tay Flora Lumos.

'Làm sao giáo sư vào được? Mình đâu có mở kết giới ma thuật.'

Rudger đã phá vỡ rào cản ma thuật một cách dễ dàng, sau đó nhanh chóng bổ sung ma pháp của mình vào nguyên tố đang chờ trực p·hát n·ổ.

"Tập trung, Flora Lumos!"

"Giáo sư?"

"Đừng bỏ cuộc, kiểm soát ma pháp của trò."

Flora ngây người nhìn vào Rudger.

"Ta sẽ giúp trò."