Chương 377: Tìm kiếm (1)
Mọi người trong nhóm không thốt nên lời.
Những gì Arfa nói thật sự vô lý, nhưng không ai nghĩ rằng cậu bé đang nói dối bởi vì mọi thứ từ câu trả lời của Arfa cho đến nét mặt của cậu bé đều rất nghiêm túc.
"Sao thế?"
Arfa cảm thấy bầu không khí trở nên khá kỳ lạ.
"Mọi người đừng hiểu lầm. Cũng không khó lắm đâu. Chỉ cần để ý các căn phòng chúng ta đã đi qua là có thể giảm thiểu được rất nhiều lượt tính toán."
"... ... Cậu đã thấy bao nhiêu phòng rồi?"
"Một trăm ba mươi hai."
"......."
"Arfa, cậu nhớ hết chúng à?"
"Vâng?"
"......."
Thế chẳng phải còn kỳ quái hơn sao?
Cuối cùng, cả nhóm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc công nhận khả năng ghi nhớ hoàn hảo của Arfa vượt trội hơn bất kỳ pháp sư nào bọn họ từng biết.
Rudger đứng bên cạnh phần nào hiểu được phản ứng của ba người còn lại.
Con người là sinh vật hay quên. Trừ khi phải dồn sự chú ý vào thứ gì đó một cách cẩn thận, nếu không, hầu như sẽ chẳng có ai có nổi ấn tượng về mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn.
Dù có vắt óc ghi lại mọi thứ thì con người cũng không thể phân tích nổi mô hình thay đổi của hàng trăm căn phòng như vậy.
Rudger đã thử cố gắng ghi nhớ và phân tích các căn phòng, nhưng khi số lượng vượt quá năm mươi, hắn quyết định bỏ cuộc và giao lại mọi thứ cho Arfa.
Chỉ Arfa mới có thể ghi nhớ chính xác được mọi thứ. Và góc nhìn của cậu bé rất khác so với người bình thường.
Con người thường phân biệt các vật thể bằng nhãn cầu với sự giúp đỡ của dây thần kinh thị giác. Mặc dù mức độ hiển thị có thể khác nhau tùy theo trình độ luyện tập, nhưng không thể vượt qua giới hạn sinh học bình thường.
Arfa không bị trói buộc bởi những thứ đó. Ngay cả những chi tiết nhỏ bé mà người khác không thể phân biệt được, đối với Arfa đều không thành vấn đề.
Đây là lý do chính Rudger mang theo Arfa đến Lưu vực Kasar.
Tất nhiên, đối với những người không biết sự thật này, Arfa sẽ trông giống như một người phi thường.
Và từ góc nhìn của Arfa, cậu bé sẽ không thể nào hiểu được tại sao mọi người xung quanh lại trầm trồ trước một thứ vốn bẩm sinh đã có mà không cần học như vậy.
Rudger quan sát một lúc mới lên tiếng giải vây cho Arfa.
"Được rồi. Chúng ta vẫn nên tập trung vào mục đích chính của chuyến đi lần này."
"... ... À, đúng rồi."
Ba vị pháp sư đứng đối diện lúc này mới hoàn hồn, cả ba ngay lập tức bỏ qua nghi vấn về Arfa. Điều quan trọng lúc này không phải là khả năng của Arfa mà chính là kho tàng kiến thức đồ sộ phía trước.
Trước khi bắt đầu tìm kiếm, Rudger quay sang hỏi vị pháp sư già.
"Tôi còn cần chú ý điều gì khác trong này không?"
"Ngoại trừ việc không thể mang bất cứ thứ gì từ trong dinh thự ra ngoài thì không có quy tắc nào khác trong thư phòng."
Từ đây trở đi, việc bọn họ làm gì không còn quan trọng nữa.
Nếu Rimray đã nói như vậy thì bọn họ không cần để ý quá nhiều.
"Chúng ta nên chia nhau ra từ đây."
"Chắc chắn rồi."
"Hẹn gặp lại mọi người sau nhé!"
Cả nhóm năm người nhanh chóng tách nhau ra.
Tất nhiên, Arfa vẫn đi cùng Rudger. Hai người chậm chạp đi dạo bên trong thư phòng.
Những ngọn đèn màu đỏ tươi thỉnh thoảng bật lên nhẹ nhàng chiếu sáng xung quanh. Ánh sáng le lói như thể chấm phá thêm đôi nét huyền bí cho bầu không khí tối tăm và ảm đạm nơi đây.
Không giống như căn biệt thự tràn ngập những hiện tượng bí ẩn, thư phòng lại yên tĩnh lạ thường. Rudger có chút ngạc nhiên về căn phòng mà mọi pháp sư đều hướng đến lại là một nơi yên bình thế này.
Rudger nhìn những giá sách lấp đầy cả bức tường. Những cuốn sách này đều là sách cổ nhưng hiện trạng của chúng không hề có chút nào cũ kỹ. Giống như ngôi dinh thự này, mọi thứ dường như đều được bảo toàn trước dòng chảy của thời gian.
Rudger rút ra một cuốn sách và lướt qua nội dung của nó. Nội dung bên trong đều là cổ ngữ. Đôi chỗ còn khá khó đọc vì là chữ viết tay.
Có lẽ đây là lý do tại sao ngay cả những người thông thạo ngôn ngữ học cũng không thể hiểu được hết nội dung bên trong. Tất nhiên, nếu cho các nhà nghiên cứu tự mình lấy cuốn sách ra và dành nhiều thời gian đối chiếu các chữ cái thì việc giải nghĩa chúng không thành vấn đề.
Vấn đề duy nhất ngăn cản chuyện đó chính là 'thời gian'.
Có quá nhiều điều kiện ngặt nghèo cho các nhà thám hiểm. Thời gian Lưu vực Kasar mở ra mỗi năm chỉ có ba ngày. Chỉ có thể tiến vào trong dinh thự vào ban ngày và phải tìm kiếm thư phòng trong vô số các căn phòng liên tục bị hoán đổi.
Thời gian thì ngắn ngủi, phụ thuộc vào vận số lại quá nhiều.
Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cho đến nay vẫn chưa có phát hiện nào đáng chú ý dù [Đêm huyền bí] đã tổ chức được hơn bảy mươi năm.
"Thủ lĩnh, cuốn sách này nói gì?"
"Không có gì đặc biệt. Chỉ là một cuốn nhật ký của một vị học giả trí thức nào đó."
"Ồ!"
"Chúng ta đến đây không phải tìm thứ này."
Nếu chủ nhân của ngôi dinh thự này là một pháp sư thì rất có thể sẽ có một cuốn sách liên quan đến phép thuật ở đâu đó.
Câu hỏi lúc này là làm thế nào tìm được cuốn sách đấy?
"Arfa, cậu có thấy cuốn sách nào đáng ngờ không?"
"Nghĩa là sao? Đối với tôi, tất cả đều trông giống nhau."
"Đại loại như nó có vẻ hơi cũ kỹ hơn các cuốn sách khác hoặc hình dạng hơi khác một chút."
"Dù có quan sát thế nào thì tôi thấy chúng đều giống nhau cả."
Ngay cả mắt của Arfa cũng không thể phân biệt được sao?
Rudger tiến sâu vào phòng làm việc. Phòng làm việc trong biệt thự rất rộng rãi. Khi đặt chân đến góc phòng, các giá sách đều được sắp xếp cách đều nhau khiến người ngoài không thể phân biệt được loại sách nào được cất giữ ở đâu.
Trong trường hợp này, cách duy nhất là xem nội dung trực tiếp trong các cuốn sách từ đầu đến cuối.
Rudger đột nhiên mở miệng.
"Mọi người định theo tôi đến bao giờ?"
Rudger vừa dứt lời, nhóm người đi theo lần lượt xuất hiện từ phía sau giá sách.
Là ba người Rimray, Royna Pavlini và Sempas. Ba người trông khá xấu hổ, chắc là vì họ nghĩ Rudger sẽ không phát hiện ra mình.
"Mọi người đã tìm được thứ mình muốn rồi sao?"
"Cái đó... ... ."
Royna Pavlini ngập ngừng không trả lời, còn Sempas hoàn toàn im lặng.
Cuối cùng, Rimray là người không nhịn được mở miệng trước.
"Hãy thôi nói những lời sáo rỗng đó đi. Cậu biết chúng ta đi theo cậu để làm gì. Tỏ vẻ không hiểu như vậy có ý nghĩa sao?"
"Ngài không nói rõ ra làm sao tôi biết được?"
"Tất cả sách trong dinh thự này đều được viết bằng cổ ngữ. Chúng ta không thể giải nghĩa hết chúng được."
Rudger ném cho ba người phía xa một cái nhìn khó hiểu. Hắn thực sự nghi ngờ những lời này của bọn họ.
"......."
"......."
"Nếu tôi không nghe nhầm, ba người không biết giải nghĩa cổ ngữ sao? Ngài Rimray, ngài không nói đùa đấy chứ? Royna Pavlini, không phải chuyên môn của cô là nghiên cứu sao?"
Rimray và Royna Pavlini nghẹn lại, không thốt nên lời.
Vị pháp sư già mím môi tức giận.
"Một người không phải lúc nào cũng am hiểu mọi thứ trên đời."
"........"
Rudger nghe đối phương nói vậy, cuối cùng cũng hiểu.
"Vì vậy, tất cả mọi người đã tìm thấy thông tin mình muốn nhưng lại không thể giải nghĩa được nên muốn nhờ tôi?"
Rimray gật đầu không đồng tình, Sempas cũng im lặng gật đầu. Chỉ có Royna Pavlini là ngọ nguậy ngón tay như thể còn đang xấu hổ.
"Chà, thật không may, tôi không có thời gian rảnh. Tôi cũng có tài liệu cần tìm."
"Không cần phải lo lắng về chuyện đó."
Rimray trả lời như thể đã biết trước câu trả lời của Rudger.
"Ta biết cách tìm ra thứ cậu muốn."
"Sao tôi có thể tin tưởng ngài được?"
"Cách nói chuyện đó là sao? Ta không đáng tin đến thế à?"
Rimray bực tức.
Thông thường, khi vị pháp sư già này tức giận, Rudger sẽ nhường nhịn ông ấy. Nhưng lúc này, hắn đã tìm thấy địa phương cần tới, hắn không cần khách khí với ông lão này nữa.
"Vậy ngài có thể chứng minh cho tôi xem không?"
"Cái gì?"
"Làm sao tôi có thể tin tưởng vào một người ngay từ đầu tiếp cận mình đã có mục đích riêng được?"
"......."
Câu trả lời đơn giản đến mức Rimray không biết phản bác như thế nào.
Royna Pavlini và Sempas ở bên cạnh gật đầu đồng tình với Rudger.
"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta giúp đỡ lẫn nhau như một đội sao?"
"Ngài nói rằng biết cách tìm ra cuốn sách mà thậm chí tôi còn không biết hình thù của nó trông như thế nào? Ngài nghĩ câu nói của ngài có sức thuyết phục không, ngài Rimray?"
"Hừ! Đấy là lý do ta bảo cậu nên yên lặng lắng nghe. Cậu mới đến đây lần đầu thì biết cái gì? Không phải cậu đến chỗ này để tìm cuốn sách chứa kiến thức liên quan đến ma thuật sao?"
"Đúng là thế."
"Nếu đúng như vậy, ta có thể tìm thấy nó bằng phép thuật của mình!"
"Thật sao?"
Đôi mắt của Rudger lần đầu tiên sáng lên trước lời nói của vị pháp sư già. Phản ứng của những người khác cũng y chang Rudger.
Rimray cau mày vì bản thân bị nghi ngờ hết lần này đến lần khác.
"Tránh qua một bên."
Vị pháp sư vừa dứt lời, ông ta liền đặt cây quyền trượng trong tay xuống theo chiều ngang và giải phóng năng lượng ma thuật của bản thân. Sau một lúc tập trung, cuối cùng, vị pháp sư gõ nhẹ cây trượng xuống sàn.
Khoảnh khắc đầu trượng tiếp xúc với mặt đất, những sợi dây ma thuật màu trắng phun ra từ cây gậy và lan ra mọi hướng. Giống như một con nhím cuộn tròn và xòe gai, vô số sợi dây ma thuật được kết nối với những cuốn sách xung quanh.
Chẳng mấy chốc, những sợi chỉ ma thuật bắt đầu thay đổi. Một số sợi dây đã bị đứt và rải rác trong không khí, trong khi một số vẫn còn sót lại. Màu sắc của những sợi chỉ còn lại bắt đầu đổi màu.
Đỏ và xanh.
Tín hiệu đỏ và xanh nổi bật lên phía trên những cuốn sách trong tầm mắt.
"Cái gì thế này?"
"Chọn một cuốn đi."
Rimray mở mắt, xoay đôi vai đau nhức của mình.
"Ngài tìm những thứ này kiểu gì vậy?"
"Nó giống như phép thuật dò tìm vậy. Ta đã cải tiến nó tìm kiếm dựa theo các ký tự trong cuốn sách cậu cầm trên tay."
Hóa ra đó là lý do các sợi dây ma thuật được sinh ra.
Rudger trở nên rất hứng thú với phép thuật của vị pháp sư trước mặt. Thứ phép thuật này làm hắn liên tưởng đến thủ thuật lập trình tìm kiếm.
Tất nhiên, không giống như máy tính làm việc, phép thuật cần truyền sóng trên một diện tích không gian rộng và phải tiếp xúc trực tiếp với vật thể. Nhưng dù sao thì thứ này vẫn rất hữu ích trong những trường hợp phải tìm thứ mình muốn giữa rất nhiều lựa chọn.
"Bản thân câu trả lời tập trung vào các từ có nghĩa liên quan đến 'Ma thuật' hoặc 'Bí ẩn' trong cổ ngữ. Ngay cả khi không thể diễn giải từng câu, ta vẫn nhớ được một số từ nhất định."
"Những sợi dây sáng lên đều chứa hai từ đó phải không?"
"Những sợi chỉ đứt thì không cần quan tâm. Màu đỏ biểu thị từ này chỉ được sử dụng một số lần khá ít. Ngược lại là màu xanh. Như thế này đã đủ chứng minh lời bảo đảm của ta chưa?"
Rudger với tay mở cuốn sách màu xanh gần nhất ra, liếc nhìn nội dung rồi trả lời.
"Chà, không tệ đâu."
"Giọng điệu đó là sao hả?"
"Mặc dù vậy, chúng ta vẫn còn rất nhiều sách phải kiểm tra."
Nhờ phép thuật của Rimray, số lượng sách cần xem chỉ còn lại khoảng một phần mười. Dù vậy, với lượng sách khổng lồ trong thư phòng này, con số một phần mười vẫn cực kỳ lớn.
Rudger không có thời gian kiểm tra ngần đấy tài liệu.
"Đấy là cách tốt nhất rồi. Cậu đừng có mà được voi đòi tiên."
"......Để tôi suy nghĩ một chút....."
Rudger hồi tưởng lại phép thuật mà vị pháp sư già đã thể hiện lúc trước. Một lúc sau, hắn lên tiếng.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể giảm thiểu số lượng hơn nữa."
"Cái gì? Bằng cách nào?"
Rudger nhìn chằm chằm vào ông lão trước mặt, bình tĩnh nói.
"Tôi nghĩ tôi có thể làm được."