Chương 375: Dinh thự sương mù (2)
"Chuyện gì thế này?"
Ai nấy đều sửng sốt khi nhìn t·hấy x·ác c·hết.
Rudger cẩn thận quan sát tình trạng của cái xác rồi đưa mắt nhìn về hành lang phía xa.
"Còn nhiều t·hi t·hể nữa."
Những t·hi t·hể nằm rải rác dọc theo hành lang dài. Tổng cộng là mười cái xác. Nhìn dấu vết xung quanh, có vẻ những người xấu số này đều thuộc cùng một đội.
"Bọn họ bị lực lượng trong dinh thự g·iết sao?"
Sempas mở miệng phủ định suy đoán của Rudger.
"Không thể nào. Tôi chưa bao giờ nghe nói về trường hợp như thế này."
"Tôi cũng vậy."
Royna Pavlini gật đầu đồng tình.
"Những hiện tượng bí ẩn nếu có xảy ra trong dinh thự thông thường đều sẽ nuốt trọn tất cả. Không có trường hợp nào để lại t·hi t·hể như thế này cả."
"Vậy thì những xác c·hết này do thứ khác gây ra."
Nếu không phải là do những hiện tượng bí ẩn thì thứ gì đã g·iết c·hết những pháp sư đó?
Câu trả lời cực kỳ dễ đoán.
Những n·ạn n·hân này đều b·ị s·át h·ại.
Tất nhiên, vẫn không thể loại trừ hoàn toàn khả năng đây là kết quả của hiện tượng bí ẩn bên trong dinh thự. Dù vậy, năm người theo bản năng đều cảm thấy khả năng cao là một vụ g·iết người.
"Có kẻ s·át n·hân bên trong dinh thự!"
Bỏ lại Royna Pavlini đang ầm ĩ phía sau, Rudger lại gần một cái xác và kiểm tra tình trạng của nó.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Khám nghiệm tử thi. Nếu có thể tìm được manh mối nào đó thì tốt."
Máu không bị đổi màu chứng tỏ thời gian t·ử v·ong cách đây không lâu.
Sau một lúc quan sát, Rudger cuối cùng cho ra kết luận.
"Là một vụ g·iết người có kế hoạch."
"Tại sao anh lại nghĩ vậy?"
"Nhìn đi."
Rudger chỉ vào những xác c·hết khác.
"Không có dấu hiệu nào cho thấy đã phát sinh một trận chiến kịch liệt, chứng tỏ lực lượng giữa hai bên chênh lệch rất lớn. Đó gần như là cuộc t·hảm s·át một chiều. Những dấu vết để lại cho thấy kẻ g·iết người không chỉ có một mình."
Các xác c·hết bị tổn thương theo ba cách, hoặc b·ị c·hém bởi vô số lưỡi dao sắc bén, hoặc bị thiêu cháy hay bị trúng độc c·hết ngay tức khắc.
"Dựa vào nguyên nhân t·ử v·ong có thể kết luận sơ bộ những kẻ g·iết người ít nhất có số lượng từ ba trở lên. Phong cách g·iết chóc này khó có khả năng xuất phát từ cùng một người. Mọi người có mục tiêu đáng nghi nào không?"
Ánh mắt của Rudger chuyển sang Sempas và Royna Pavlini. Hai người đồng loạt lắc đầu. Rudger cuối cùng liếc sang vị pháp sư già. Ông ta tỏ ra cáu kỉnh.
"Nhìn ta làm gì?"
"Ngài có nghi ngờ ai không?"
"Tất nhiên là không!"
Rimray tức giận.
"Có cả thảy hơn hai trăm người cùng tiến vào bên trong. Kể cả ta có biết một vài kẻ có thể làm được chuyện này thì cũng chẳng nói lên điều gì."
"Nếu chúng ta có thể thu hẹp phạm vi n·ghi p·hạm đã chiến đấu với các n·ạn n·hân, chẳng phải con số sẽ giảm đáng kể sao?"
"Nhảm nhí! Không phải chỉ có pháp sư c·hiến t·ranh mới biết chiến đấu. Ngay cả những nhà nghiên cứu cũng có thể âm thầm hạ thủ nếu mục tiêu sơ ý. Đừng quên, tất cả những người trong đoàn thám hiểm đều biết dùng phép thuật."
Ý kiến ​​của Rimray rất có lý.
Rudger suy nghĩ một lúc liền hỏi một vấn đề khác.
"Vậy mọi người có biết đoàn đội nào có số lượng đạt tới con số hai mươi không?"
"Tại sao anh lại hỏi vậy?"
"Tôi suy đoán những n·ạn n·hân này cùng với những kẻ s·át n·hân thuộc cùng một đội."
Sempas và Royna Pavlini vốn đang im lặng đồng loạt kinh ngạc khi nghe thấy kết luận của Rudger. Chỉ có người pháp sư già biểu cảm vẫn như cũ, đôi mắt của ông ấy có chút nặng trĩu.
"Cậu từ đâu mà suy luận ra được chuyện đó?"
"Nhìn vào cơ thể của những người này, không hề có dấu vết kháng cự nào. Tôi đoán họ thậm chí cho đến c·hết cũng không biết bản thân đ·ã c·hết như thế nào. Có khả năng thậm chí còn không có một trận chiến nào cả."
"Không phải rất rõ ràng sao? Bọn họ đã bị phục kích và bị đoàn diệt."
"Không thể nào! Ai ai cũng đều biết có nguy hiểm rình rập khắp nơi bên trong dinh thự sương mù. Tôi không nghĩ có người sẽ mất cảnh giác để b·ị đ·ánh lén cả. Ngược lại, nếu gặp một đoàn đội khác, thậm chí bọn họ phải trở nên cảnh giác hơn mới đúng. Nếu vậy thì chỉ có một khả năng thôi, bọn họ là đồng đội."
Rudger hình dung ra tình huống phát sinh trong đầu.
"Khả năng là một đoàn người đông, có thể là số lượng tối đa. Tuy nhiên, không thể ít hơn mười lăm người. Có lẽ một số người đã làm gì đó thu hút sự chú ý của các n·ạn n·hân trong khi ba người khác thì ra tay hạ sát."
Rimray không tức giận trước suy luận của Rudger. Đây là một thái độ hoàn toàn khác với thái độ cáu kỉnh thường thấy.
Rimray mỉm cười gật đầu.
"Dù có nhiều chỗ còn khá võ đoán nhưng nói chung không tệ."
"Vậy ngài nghĩ thế nào, ngài Rimray?"
"Ta không có hứng thú để ý đến những đoàn đội đông người. Đó là một hành động vô nghĩa."
".........."
"Thay vì chuyện đó......"
Rimray niệm chú và chỉ vào một xác c·hết với đầu cây trượng đá trên tay. Đầu cây trượng chỉ vào thứ gì đó trên cánh tay của xác c·hết.
"Ta nghĩ ta biết thân phận của xác c·hết này."
"Chà, đáng thương thật! Khuôn mặt của người này đã bị biến dạng nặng nề."
Thi thể có nhiều vết đâm từ một vật trông giống như một lưỡi dao. Rudger không rõ liệu đây có phải chủ đích của kẻ s·át n·hân hay không nhưng khuôn mặt của người này đã hoàn toàn bị rạch nát.
"Thấy chiếc vòng cổ bạc trên cánh tay không?"
"Tôi thấy."
"Đó là một dạng thẻ thông báo tương tự như thẻ thông hành của các pháp sư c·hiến t·ranh tại Vương quốc Delica. Tuy nhiên, thứ này không phải là thứ mà một người lính bình thường có thể sở hữu. Điều này chứng tỏ địa vị của xác c·hết này khá cao."
"Nếu thế thì cơ thể này hẳn là...."
"Phải. Là Belkart Benmark."
Đó là cái tên Arfa đã từng nhắc đến. Anh ta là người đã hạ gục một trong ba con hổ Cheshire, một pháp sư chuyên điều khiển nguyên tố Kim loại và Sấm sét.
Royna Pavlini lẩm bẩm với giọng hoài nghi.
"Một người mạnh như vậy lại c·hết một cách vô ích như thế này... ... ."
"Có gì đáng ngạc nhiên? Đây chính là hiện thực."
Rimray không để tâm quá nhiều về c·ái c·hết của vị pháp sư cấp cao trước mặt.
"Trong chiến đấu thực tế, cấp bậc không phải là thứ quyết định. Một Lexorer cũng chẳng khác gì người bình thường nếu bị tập kích."
"......."
Royna Pavlini định bác bỏ những lời đó nhưng rồi lại ngậm miệng. Không vì gì khác mà chính cô ấy cũng đã từng lâm vào tình cảnh tương tự.
"Có thể hạ anh chàng này nhanh như vậy, khả năng kẻ t·ấn c·ông là một sát thủ lão luyện."
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Trong biệt thự hiện tại đã xuất hiện những kẻ chuyên g·iết người."
"Trừ khi biết chính xác bọn chúng là ai, còn không, chúng ta tốt nhất vẫn nên tránh tiếp xúc với các đội khác."
"Ngài không có lời khuyên nào khác sao?"
"Ta cũng mong vậy."
Rimray nói một cách mơ hồ.
Royna Pavlini đang cố truy hỏi tại sao, nhưng cô ta khựng lại khi nhìn thấy chuyện tiếp theo xảy ra.
"... ... ."
Tất cả xác c·hết đã biến mất không một dấu vết. Ngay cả những v·ết m·áu trên sàn và trên tường cũng đã bị xóa sạch.
"Quy tắc của dinh thự... ... ."
"Không được phép đứng yên một chỗ quá lâu."
Sempas bình tĩnh nói.
Nếu dinh thự cảm nhận được vật thể sống không di chuyển trong một khoảng thời gian, nó sẽ tự động phán định vật này đ·ã c·hết và nuốt chửng vật đó. Vì vậy, trừ khi có việc gì nghiêm trọng, không được phép đứng yên quá lâu.
"Đây chính là mục tiêu mà bọn chúng hướng tới."
Rudger lẩm bẩm khi nhìn vào vị trí của cái xác đã m·ất t·ích. Những t·ên s·át n·hân khéo léo lợi dụng quy tắc của dinh thự nhằm tiêu hủy bằng chứng g·iết người.
"Arfa, có nhìn được dấu vết nào không?"
Xác c·hết chỉ vừa mới biến mất không lâu. Nếu Arfa để mắt đến nó, có thể cậu bé sẽ nhìn thấy điều gì đó.
"Không có gì bất thường. Cái xác hoàn toàn bốc hơi trong không khí."
Nếu ngay cả Arfa cũng nói như vậy, chứng tỏ sức mạnh của dinh thự này thực sự đáng sợ.
"Cậu nghĩ sao?"
Rimray hỏi Rudger. Đó là thái độ tự nhiên khi coi Rudger là thủ lĩnh của nhóm, nhưng Rudger biết rất rõ rằng đó không phải là sự tôn trọng mà chỉ là cách đối phương đá nhiệm vụ nặng nề này cho hắn.
"Tiếp tục di chuyển. Dù sao thì đây cũng không phải chuyện liên quan đến chúng ta."
"Làm vậy có nguy hiểm quá không? Những kẻ s·át n·hân vẫn còn rình rập đâu đó bên trong dinh thự này."
"Đó là cách tốt nhất hiện tại. Chúng ta vẫn chưa biết chính xác động cơ và thân phận của đối phương. Biện pháp duy nhất trong trường hợp này là coi như chưa nhìn thấy gì và tiếp tục tiến về thư phòng."
"Tôi đồng ý với giáo sư Rudger Chelici."
Sempas gật đầu.
"Mọi dấu vết về xác c·hết đều đã biến mất. Chúng ta chẳng thể làm gì hơn được."
Không có bằng chứng.
Thi thể cũng biến mất.
Tất cả những gì bọn họ có là lời khai rằng đã nhìn thấy t·hi t·hể. Chẳng ai sẽ tin vào một thứ nhảm nhí như vậy.
Cuối cùng, cả ba người Rimray, Sempas và Arfa đều gật đầu đồng ý với phương án của Rudger. Chỉ có Royna Pavlini là vẫn còn lưỡng lự nhưng sau cùng cô ta không nói gì nữa.
Cả nhóm lại bắt đầu tiến sâu vào bên trong.
Những t·hi t·hể khiến Rudger có chút lo lắng. Hắn không khỏi lo nghĩ sự việc này có liên quan đến Lesley.
Không biết đối phương đã chuẩn bị bao nhiêu người xâm nhập vào bên trong dinh thự này nữa.
Khi đang suy nghĩ, Rudger nhìn thấy một khung tranh treo trên một bức tường ở hành lang. Hắn chỉ tình cờ phát hiện ra thứ này, nếu không ngẩng đầu lên, ắt hẳn Rudger đã lướt qua khung tranh này mà không hay biết gì.
"Bức tranh này... ... ."
"Tranh gì?"
Rimray nghe được lời lẩm bẩm của Rudger, sau đó ông ấy liền đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu có vẻ đã nhìn thấy 'thứ đó'."
"Ngài đang nói đến thứ gì?"
"Khung tranh trong suốt. Đó là một trong những hiện tượng kỳ lạ trong dinh thự. Mọi người đều nói là khung tranh này chỉ có một số người nhất định mới có thể nhìn thấy."
"Mọi người không nhìn thấy nó sao?"
Bốn người đồng loạt lắc đầu trước câu hỏi của Rudger. Ngay cả Arfa cũng vậy.
"Bức tranh này có gì đặc biệt?"
"Có hình ảnh bên trong không?"
"Bên trong là chân dung của một người."
"À, vậy đây là một khung tranh trong suốt. Người được miêu tả trong bức chân dung đó sẽ c·hết."
"Sao ngài lại chắc chắn như vậy?"
Rudger không khỏi nhìn về phía Rimray.
"Ta cũng không biết chi tiết. Đây chỉ là một lời đồn truyền miệng mà thôi."
"... ... Vậy sao?"
Rudger nhìn vào khung tranh một lần nữa. Bức tranh bên trong chỉ có duy nhất hắn nhìn thấy được.
Đó là chân dung của vị pháp sư già Rimray.