Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 347: Ma pháp phi thuộc tính (2)




Chương 347: Ma pháp phi thuộc tính (2)

"Giáo sư, em ấy vẫn ổn chứ?"

Erendir lên tiếng hỏi khi theo sau Rudger đưa Rene đến bệnh xá.

"Trò ấy không có việc gì."

"Sao tự nhiên Rene lại ngất xỉu được?"

"Có lẽ là do ma thú của trò ấy. Trò cũng có thể cảm nhận được nó phải không?"

"Vâng, nó có chút bất thường."

"Một số ma thú mới sinh khá n·hạy c·ảm. Những lúc như vậy, chúng thường vô ý tiêu tốn quá nhiều sức mạnh ma thuật của chủ nhân. Đó là lý do tại sao Rene ngất xỉu."

Erendir định hỏi thêm nhưng chợt im lặng vì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người bên cạnh.

"Erendir, ta hiểu rằng trò đang lo lắng cho học muội của mình, nhưng trò có thể rời đi rồi nếu trò không muốn trễ tiết học tiếp theo."

"Nhưng... ... ."

"Ta có thể đảm bảo trò Rene sẽ nhanh chóng bình phục."

"... ...."

Erendir cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.

Rudger yên lặng nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành trên giường bệnh.

'Biểu cảm lúc đó của con bé....Nó đã biết gì sao?'

Lời cuối cùng của Rene trước khi ngất xỉu khiến Rudger không khỏi lo lắng. Dù chỉ trong chốc lát, nhưng hắn có thể chắc chắn năng lượng của phong ấn đã bị phá vỡ một phần khi con ma thú kỳ lạ kia mất khống chế.

Hắn đã từng đọc được một tài liệu ghi chép về [Con mắt Phán Quyết]. Đặc điểm cơ bản của con mắt là có thể phân biệt được thái độ thiện ác của người xung quanh đối với bản thân người sở hữu.

Nhưng khi sức mạnh dần được tăng lên, những khả năng mới của [Con mắt Phán Quyết] cũng được hiển lộ. Lúc này, nó không chỉ đọc được thái độ nữa mà còn có thể nhìn thấu được cảm xúc của những sinh vật sống khác.

Không một sinh vật phàm trần nào có thể che giấu bản chất thực sự của mình trước sức mạnh của [Phán Quyết].

Những lời nói của Rene lúc đó khiến Rudger không khỏi suy nghĩ không biết đứa trẻ này đã nhìn thấy thứ gì từ hắn. Nguyên nhân khiến sức mạnh của Rene bùng nổ tức thời rất có thể đến từ ma thú kỳ lạ kia. Năng lực của ma thú đó có lẽ là gia tăng khả năng phán đoán của chủ nhân.

Quả thật là một trường hợp hiếm có!

Trong lịch sử chưa từng xuất hiện người cùng lúc sở hữu [Con mắt Phán Quyết] và ma pháp phi thuộc tính. Rene rất có thể là trường hợp đầu tiên.

Nếu người bình thường biết chuyện này, khả năng cao bọn họ sẽ cảm thán Rene thật may mắn. Một pháp sư lại có thể sở hữu hai loại khả năng độc nhất vô nhị.

Nhưng chúng thực sự may mắn sao?

Rudger siết chặt nắm đấm. Phải sở hữu một thứ sức mạnh không mong muốn không khác gì một lời nguyền t·ra t·ấn. Có lẽ con bé cũng đau đớn không kém gì hắn, chỉ là đứa trẻ này không thể hiện ra mà thôi.



Ma pháp phi thuộc tính vô cùng hiếm có. Tuy nhiên, cái giá của sự hiếm có đó chính là sinh mạng của bản thân người sở hữu sẽ bị ăn mòn theo thời gian.

Bản thân Rudger đã từng chứng kiến một pháp sư sở hữu loại sức mạnh này từ từ đi đến bờ vực của c·ái c·hết. Hình ảnh ngày ấy vẫn còn hiện rõ trước mắt hắn. Người đó đã không thể sống quá hai mươi lăm tuổi, lượng ma lực ngày càng tích tụ không khác gì một loại gánh nặng khiến cơ thể không thể chịu đựng nổi. Và một khi giới hạn bị phá vỡ cũng là lúc sinh mạng đi đến hồi kết.

Theo tình hình hiện tại, có lẽ thời gian của Rene cũng chỉ còn vài năm nữa. Lượng ma lực tích tụ của đứa trẻ này nhanh hơn hắn dự kiến. Có lẽ một phần do cuốn sách mẹ con bé để lại. Cả con ma thú kia nữa, một khi Rene thuần thục điều khiển ma thú, sức mạnh của con bé sẽ tăng trưởng nhanh hơn bao giờ hết.

Tình huống lúc đó sẽ thực sự là một mớ hỗn độn.

'Mình có nên liên lạc với người đó không?'

Người Rudger đang nghĩ đến chính là Sư phụ của Rene. Tuy nhiên, có một vấn đề, quan hệ giữa hai người bọn họ quả thực không được tốt lắm nếu không muốn nói là không đội trời chung.

Bọn họ đều âm thầm không nhắc đến khúc mắc trong quá khứ. Đó cũng là lý do Rudger không hề cố gắng liên lạc hay hỏi thăm tin tức của Rene bao năm qua sau khi giao phó đứa trẻ cho người kia.

Tuy nhiên, hai người bọn họ đều đã nghiên cứu về ma pháp phi thuộc tính nhiều năm, ắt hẳn đối phương cũng phải có chút kết quả nào đó. Nếu muốn cứu Rene, hắn không thể trì hoãn việc gặp mặt này thêm nữa.

".......?!!!"

Đúng lúc này, đứa trẻ trên giường có dấu hiệu tỉnh lại.

* * *

Rene rất ngạc nhiên khi bản thân tỉnh lại trong phòng y tế.

Cô đã ngất xỉu à? Sao giáo sư lại ở đây?

"Giáo sư? Sao giáo sư lại ở đây?"

"Trò đã ngất xỉu trong tiết học, trò không nhớ à?"

"Dạ?"

"Trò thấy trong người thế nào?"

"À vâng. Em thấy mình hiện tại rất khỏe, không có việc gì cả."

Rene cẩn thận kiểm tra cơ thể, sau khi chắc chắn không làm sao mới lên tiếng đáp.

"Em ngất đi vì ma thú phải không, thưa giáo sư?"

"Trò không nhớ mình đã nhìn thấy gì trước khi b·ất t·ỉnh sao?"

"Hừm... ... Em nhớ đã triệu hồi ra một con ma thú, nó hình như tỏa ra một sức mạnh kỳ lạ nào đó. Sau đó... ... ."

Sau đó... ... .

Rene lẩm bẩm những lời đó nhưng không thể nói hết câu.

"Em không nhớ."

"......."

Rudger quan sát kỹ càng biểu cảm của Rene. Có vẻ con bé không nói dối.



"Có phải em đã làm gì đó không đúng không?!"

Rudger lắc đầu.

"Không. Trò chỉ bị ngất vì ma lực tiêu hao quá độ thôi."

"?!!!"

"Lần đầu triệu hồi ma thú, việc tiêu hao nhiều ma pháp là điều dễ hiểu."

Rene trở nên xấu hổ.

"Em xin lỗi."

"Ma thú của trò giống như một đứa trẻ mới sinh ra. Việc nó có phản ứng n·hạy c·ảm và không thể thích ứng với thế giới này là điều tự nhiên."

"Ma thú cũng có những cảm xúc như vậy sao?"

"Ma thú không nhất thiết phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân. Thi thoảng nó sẽ từ chối mệnh lệnh của người triệu hồi và đôi khi nó cũng có thể cố gắng nuốt chửng chủ nhân của mình."

Nghe những lời đó, Rene chợt rùng mình.

Bị ma thú nuốt chửng?

"Tất nhiên, những trường hợp như vậy là cực kỳ hiếm."

"... ... Ma thú của em sẽ không nuốt chửng em chứ?"

"........."

"Trò nghĩ nhiều rồi."

Giọng nói kiên quyết của Rudger ngay lập tức xoa dịu tâm trí đang choáng váng của Rene.

"Rất hiếm khi xảy ra tình huống như vậy. Hầu hết ma thú hành động như thế đều do chủ nhân của chúng đối xử tàn bạo với chúng, và chúng chỉ có thể nuốt chửng người triệu hồi trong trường hợp người đó rơi vào trạng thái cạn kiệt ma lực thôi."

"Thật sao ạ?"

"Có cần ta phải nhắc lại không?"

"........ Dạ không."

"Trò có vẻ sợ hãi chuyện đó."

"Em nghĩ ai cũng sẽ sợ cái cảnh ma thú của mình đột nhiên một ngày nào đó tự nhiên nổi điên nuốt chửng bản thân thôi. Dù sao thì em cũng còn rất nhiều việc muốn làm, em không muốn c·hết như vậy."

"Trò muốn làm những gì?"

Rene trông khá xấu hổ, cô ấy không nghĩ Rudger sẽ hỏi chuyện này.



"Thực ra thì......em muốn khám phá những loại phép thuật khác nhau, đi nhìn ngắm nhiều nơi trên khắp thế giới."

"Trò định mai sau sẽ làm gì?"

"Em muốn trở thành một nhà nghiên cứu ma thuật."

"Nhà nghiên cứu sao?"

"Vâng!"

Rene gật đầu với vẻ mặt tươi sáng.

"Có rất nhiều phép thuật chưa được biết đến trên thế giới này. Giống như ma pháp phi thuộc tính của em vậy. Em muốn trở thành một nhà nghiên cứu ma thuật để giúp đỡ những người không biết đến thứ sức mạnh họ đang sở hữu."

"Ra là vậy."

Quả là một hoài bão to lớn không phù hợp với độ tuổi này.

"Con đường trở thành một nhà nghiên cứu ma thuật không hề dễ dàng. Để trở thành một nhà nghiên cứu, trò cần có kiến ​​thức sâu rộng về phép thuật và trò có thể sẽ phải viết rất nhiều luận văn báo cáo. Các học phần lý thuyết của trò bắt buộc phải đạt xuất sắc, thành tích thực hành ma pháp cũng không được phép quá thấp."

"... ..."

Rene không biết tiêu chuẩn để trở thành một nhà nghiên cứu lại khó đến thế. Cô bé ủ rũ đáp.

"Vâng, em hiểu rồi ạ."

Khi nhận ra rằng mục tiêu mà bản thân thực sự muốn đạt được không phải là một con đường dễ dàng, động lực của cô bé cũng giảm dần. Rudger lắc đầu cười.

"Không cần quá thất vọng. Nếu trò học tập chăm chỉ, trò có thể trở thành một nhà nghiên cứu xuất sắc."

"Thật sao ạ?"

"Phần lý thuyết trên lớp của trò đang rất tốt. Trò chỉ cần chú tâm vào phần còn lại là được. Ta nghĩ trò có tố chất trở thành nhà nghiên cứu đấy."

"Dù sao thì đó cũng là một mục tiêu khó khăn. Em nghĩ mình còn cả một chặng đường rất dài phải đi."

"Chắc chắn rồi. Đôi khi trò sẽ còn cảm thấy hụt hẫng và muốn bỏ cuộc nữa."

"Giáo sư đã từng trải qua chuyện tương tự chưa ạ?"

"Tất nhiên. Ta đã trải qua rất nhiều lần rồi."

"Em chưa từng nghĩ đến cảnh giáo sư cũng sẽ từng gặp khó khăn."

"Ai rồi cũng phải thất bại và trở nên chán nản khi bị những khó khăn thực tế ngăn cản. Ta không phải ngoại lệ."

Rene hỏi với giọng thận trọng.

"Vậy giáo sư đã vượt qua tình huống đó như thế nào?"

"Ta chưa bao giờ vượt qua được. Ta chỉ chịu đựng chúng thôi."

Đúng vậy. Hắn chỉ đơn giản là chịu đựng tất cả. Ngay cả khi v·ết t·hương khắc sâu trong tâm hồn và ký ức này có lành lại thì vết sẹo vẫn còn đó. Chúng không thể hoàn toàn biến mất.

"Tại sao vậy ạ?"

Rudger mỉm cười có chút tự giễu, cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu.

"Bởi vì ta không còn cách nào khác."