Chương 340: Triệu hồi ma thú (2)
"Xin nhờ anh nhé, giáo sư Rudger."
Rudger sau khi tiễn hiệu trưởng rời đi liền lâm vào trầm tư. Hắn không ngờ đến việc hiệu trưởng sẽ giao thêm việc cho mình. Cuộc trò chuyện ban nãy vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn.
"Chắc hẳn anh cũng biết chương trình học môn triệu hồi thường bắt đầu từ năm thứ ba."
"Đúng vậy. Tôi nghĩ nên để cho một giáo sư năm ba phụ trách môn học này sẽ tốt hơn."
"Rất tiếc là tất cả giáo sư năm ba hiện tại đều đã bận rộn với các lịch học thay đổi."
"Tôi cũng rất bận."
"Theo như ta biết, số giờ học của giáo sư Rudger phân bổ theo chương trình mới hiện đã giảm đi đáng kể."
Tình hình hiện tại đúng như Elisa Willow nói, chương trình học mới chú trọng vào các tiết học thực hành hơn. Theo lẽ tự nhiên, các tiết học lớp bùa chú của Rudger sẽ bị giảm thiểu cho phù hợp. Do đó, Rudger là giáo sư có lịch giảng dạy còn trống khá nhiều so với những người khác nên Elisa Willow quyết định đề xuất hắn đảm nhận luôn môn Triệu hồi ma thú.
"Công việc của Phòng Kế Hoạch vẫn còn rất nhiều."
"Không cần lo lắng. Ta đã bổ sung một đợt nhân sự mới đến hỗ trợ Phòng Kế Hoạch. Anh sẽ không mất quá nhiều thời gian xử lý công vụ của bên đó."
"Ngài thà rằng tìm cả trăm người phục vụ cho Phòng Kế Hoạch cũng không nguyện ý đi tìm một giáo sư mới sao?"
"Không cần nói giỡn. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, ta không thể nào tìm nổi một vị giáo sư có đủ kinh nghiệm. Cách tốt nhất vẫn là tận dụng nguồn lực sẵn có."
Theon không chọn giáo sư một cách cẩu thả. Quy trình và thời gian lựa chọn đã được ấn định và quá trình này vô cùng phức tạp. Đó cũng là lý do khiến vị trí giáo sư của Theon trở nên danh giá trong mắt công chúng.
Tất nhiên một khi đăng thông báo tuyển dụng, phía Theon sẽ phải điều tra cả danh tính và xuất thân của những người ứng tuyển nhằm loại bỏ những kẻ đáng ngờ. Việc điều Rudger sang giảng dạy môn Triệu hồi cũng là phương án bất đắc dĩ và là kế sách tốt nhất hiện tại.
Đương nhiên, Elisa Willow cũng biết không phải giáo sư nào cũng có am hiểu về lĩnh vực này. Vì vậy, mục đích cô ta đến đây tìm Rudger là để đánh tiếng trước xem hắn có thể tiếp nhận vai trò tạm thời này không.
"Giáo sư Rudger, anh có thể đảm nhận việc giảng dạy lớp học Triệu hồi cho năm nhất và năm hai không?"
Đôi mắt của Elisa Willow hướng về phía Rudger chờ đợi câu trả lời của hắn. Ánh mắt của đối phương khiến Rudger cảm thấy khá áp lực, nhất thời không thể nghĩ ra lý do từ chối.
Thực tế thì hiệu trưởng cũng không cho hắn cơ hội từ chối nào, tất cả các lý do có thể đưa ra đều đã được đối phương thỏa mãn. Hắn cũng hiểu tình huống khó khăn hiện tại của học viện sau chuyến đi thực tế. Có lẽ việc phải đích thân đến đây tìm hắn cũng là kế sách cuối cùng của cô ta.
Sau khi quyết định, Rudger lên tiếng hỏi, hắn cần xác nhận lại một thứ.
"Ngài dự định sẽ dạy những gì cho các học sinh?"
Elisa Willow ngay lập tức đưa ra câu trả lời như thể chỉ đang chờ đợi những lời này.
"Đó là quyền tự do của anh, giáo sư Rudger."
Ở một khía cạnh nào đó, đây là những lời nói vô trách nhiệm. Nhưng đối với Rudger, không có món quà nào lớn hơn thế này.
"Được. Tôi sẽ nhận lời."
Trở lại hiện tại.
Vậy là hắn sẽ tiếp quản lớp triệu hồi ma thú. Ít nhất thì tin tốt là hắn có thể hoàn toàn quyết định nội dung giảng dạy.
Bản thân Rudger cũng nghĩ rằng học sinh cần được dạy phép thuật thực tế. Tuy nhiên, nếu Theon đưa ra thông báo về phương thức cố định của lớp học thì mọi chuyện sẽ khá phiền phức. Cũng may là hiệu trưởng cho hắn toàn quyền quyết định.
Còn ba ngày nữa là đến tiết học tiếp theo. Hắn cần chuẩn bị giáo án.
* * *
"C·hết mất thôi!"
Hans trở về Leathervelk liền nằm liệt giường hơn nửa ngày. Ngay cả sau khi tỉnh lại, cậu ta vẫn cảm thấy rất mệt mỏi. Cũng may là sau khi trở lại Leathervelk, vị đại nhân kia không còn quấy rầy cậu ta nữa.
Nơi Grander hiện đang ở là tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở U.N Owens có cơ sở vật chất tốt nhất. Căn phòng rộng rãi và bên trong được trang trí với đủ loại vật dụng lạ mắt.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra và có người bước vào văn phòng của Hans.
Hans theo phản xạ tự nhiên liền vội vàng trốn ra sau bàn làm việc.
"... ... Anh làm gì thế?"
Người mở cửa bước vào là Violetta. Cô ấy kinh ngạc khi nhìn thấy hành động kỳ quái của Hans.
Hans lúng túng hắng giọng, sau lưng thở phào nhẹ nhõm vì người mở cửa không phải là Grander.
"À, không có gì đâu. Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Trước khi đến thủ đô, chẳng phải anh đã nhờ tôi điều tra những kẻ đang bí mật theo dõi khu vực của chúng ta à?"
"À, tôi nhớ rồi."
Hans nhanh chóng quét qua các tài liệu mà Violetta mang đến.
"Ừm. Thông tin cô thu thập rất hữu ích đấy."
Hans ban đầu không mong đợi nhiều nhưng Violetta đã mang đến cho cậu ta những thông tin khá chi tiết. Có vẻ như mạng lưới bọn họ tạo ra đã phát huy tác dụng.
Old Kids và Hoa Hồng Đen từ lâu đã có chuyên môn cao trong việc thu thập thông tin. Khi hai tổ chức này được hợp nhất thành một kết hợp với những nhân viên tình báo đã được cài cắm khắp mọi nơi. Từ người ăn xin trên đường phố, công nhân đi làm tại nhà máy, phục vụ nhà hàng, nhân viên nữ tại cửa hàng quần áo cho đến một ông già đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên hiên nhà, một nghệ sĩ nghèo biểu diễn dưới phố hay những người nội trợ trong những khu nhà bình dân.
Có thể nói, tất cả những người bên trong Khu phố Hoàng Gia đều là tai mắt của bọn họ. Và mạng lưới thông tin bắt đầu từ một con phố nhỏ đang có xu thế nhanh chóng bao phủ toàn bộ thành phố Leathervelk như một mạng nhện. Hiện tại, hầu như bất cứ động tĩnh nào xảy ra bên trong Leathervelk cũng đều được truyền đến tay đám người Hans.
"Đúng như dự đoán, có rất nhiều kẻ đáng ngờ."
Hans tặc lưỡi khi nhìn vào tập thông tin Violetta mang đến.
Khi Khu phố Hoàng Gia phát triển, số người l·ừa đ·ảo ở khu vực này cũng tăng lên. Những kẻ thực hiện việc đó có chủ đích đương nhiên sẽ không sợ gì cả vì đằng sau bọn chúng đã có thể lực chống lưng. Đáp án không khó đoán.
"Một gia tộc ma pháp tương đối phiền phức đấy."
Violetta ánh mắt hơi lo lắng.
"Mọi chuyện sẽ ổn chứ?"
"Không cần lo lắng. Chúng ta có thể xử lý."
"Nhưng người kia... ... ."
Violetta không thể nói hết câu. Cô ấy biết mình chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại.
Hans cũng biết Violetta có mối liên hệ như thế nào với kẻ thuộc gia tộc Pablo kia, cậu ta nói một cách thờ ơ.
"Đừng quên điều này."
"Cái gì?"
"Anh trai đã từng nói sẽ biến nơi đây thành pháo đài của chúng ta. Cô vẫn còn lo lắng sao?"
"Đối phương đến từ một gia tộc danh tiếng... ... ."
Hans khịt mũi như thể nhìn rõ suy nghĩ bên trong của Violetta.
"Có vẻ như cô vẫn không hiểu rõ về anh trai. Nghe cho kỹ nhé."
"... ...?"
"Anh trai gọi nơi này là pháo đài của mình. Cô có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Violetta không trả lời.
Hans tiếp tục nói, không chờ đợi hồi đáp của đối phương.
"Điều đó có nghĩa là, ít nhất ở đây, chúng ta không cần phải sợ hãi bất kỳ ai hết. Cô nên học cách tin vào lời nói của anh ấy."
Giọng nói của Hans tràn đầy sự tin tưởng.
"Tôi đoán cô đến đây vì tò mò không biết phải làm gì với những kẻ được liệt kê trong tài liệu này?"
Violetta khẽ gật đầu.
Không giống như vẻ ngoài trước đây, biểu cảm của Hans hiện tại rất nghiêm túc, trên người cậu ta toát ra khí thế có phần nặng nề.
"Đi thôi. Chúng ta sẽ cho những kẻ này biết đây là địa bàn của ai."
Hans ngay lập tức ra lệnh cho lũ chuột lang thang gần đó.
* * *
Những người do gia tộc Pablo cử đến được chia thành nhiều đội nhỏ. Một đội tập trung tại một quán bar gần đó đang ngồi thảo luận tại chiếc bàn khuất trong góc.
"Đã tìm được tung tích kẻ cầm đầu chưa?"
"Vẫn chưa. Hành tung của kẻ đó khó xác định quá."
"Tiếp tục dò hỏi xung quanh đi. Nhiệm vụ của chúng ta là giải quyết tên đó càng nhanh càng tốt."
"Rõ."
Lúc này, phục vụ mang đồ ăn thức uống lên. Những kẻ này đưa tiền boa cho người phục vụ với nụ cười giả tạo, khác hẳn với vẻ mặt nghiêm túc ban nãy.
Khoảnh khắc bọn hắn thưởng thức đồ uống trên tay.
"Phụt!"
"Khụ! Khụ!"
Tất cả những kẻ ngồi tại bàn đồng loạt phun máu.
"Cứu mạng... ... !"
Có một người may mắn chỉ uống một chút nên không m·ất m·ạng ngay.
Hắn ta thở hồng hộc, liên tục nhìn ngó mọi người xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng rồi khuôn mặt hắn ta nhanh chóng trở nên tuyệt vọng.
Những người đang nói chuyện ồn ào lúc trước hiện tại đều im lặng nhìn kẻ này. Không có bất kỳ ai ngạc nhiên trước cảnh tượng cả đám người bị đầu độc c·hết hàng loạt. Ánh mắt của đám người hướng về kẻ còn sống lạnh nhạt như thể đang ngồi chờ xem bao giờ tên này sẽ c·hết.
"C-các người.....các người......."
Kẻ còn lại không thể nói hết câu thì c·hất đ·ộc trong người hắn đã phát tác. Hắn ta gục xuống, kết cục giống như đồng bọn của mình.
Những người trong quán rượu đều tỏ vẻ đương nhiên, bọn họ đồng loạt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bọc các t·hi t·hể vào túi rồi kéo ra ngoài. Vết máu trên sàn được xóa sạch không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Quán rượu nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu. Khung cảnh yên bình đến mức không ai có thể ngờ rằng chỉ ít phút trước đã có vài n·gười c·hết ở đây.
Như thể một hiệu ứng domino, những sự việc tương tự lần lượt xảy ra khắp khu phố.
Một con dao đâm thẳng vào chăn của một người đang ngủ say trong khách sạn.
Một người khi đi qua một con hẻm vắng bị nỏ tiễn bay từ mọi hướng b·ắn c·hết ngay lập tức.
Một người đã mường tượng cảm thấy tính mạng bị đe dọa và cố gắng bỏ chạy bất hạnh thay đã rơi xuống sông Ramsey và c·hết đ·uối, mọi người đều coi đó là một t·ai n·ạn đáng tiếc.
Tuy nhiên, những tin tức này không hề được truyền ra ngoài. Những mạng người chỉ yên lặng biến mất bên trong khu ổ chuột như thể một đám bọt biển bị sóng đánh tan, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Khu phố Hoàng Gia, ngược lại, vẫn tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết và tấp nập khách ra vào. Khung cảnh giống như một sân khấu toát lên sức sống cuồng nhiệt của đám đông tụ tập trên con đường vàng. Còn phía sau sân khấu phồn hoa này là những c·ái c·hết thầm lặng ẩn sau hàng tá đạo cụ đẫm máu.