Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 334: Những vị khách không mời (2)




Chương 334: Những vị khách không mời (2)

Tại sảnh đón tiếp sứ giả.

Không gian rộng lớn nơi đây lúc này đang chia thành hai nửa. Một bên là các Vệ Binh Hoàng gia xếp hàng chỉnh tề trong những bộ đồng phục màu bạc, còn phía bên kia là các hiệp sĩ và những người truyền đạo khoác áo choàng trắng.

Bầu không khí nơi đây lúc này vô cùng ngột ngạt.

"Trà không tồi!"

Trong không khí tràn ngập khói thuốc này có một người đàn ông vẫn thản nhiên thưởng thức tách trà trên tay với biểu cảm thoải mái. Đó là một người dung mạo khá bình thường với mái tóc màu nâu sẫm, trên mặt có một vài vết tàn nhang.

Eileen ngồi đối diện nheo mắt nhìn người đang kiêu ngạo trước mặt.

"Nghe nói quý quốc sở hữu loại trà rất ngon. Nhưng có vẻ đấy chỉ là tin đồn hoặc có lẽ là do khẩu vị của tôi không hợp."

Ai nấy khi nghe xong những lời này đều cảm thấy khó chịu nhưng không một ai lộ ra vẻ phẫn nộ. Những Vệ Binh Hoàng Gia được huấn luyện rất bài bản, bọn họ tuy không nói gì nhưng tất cả đều đồng loạt phát ra khí thế bức người, gây áp lực cho những kẻ đối diện.

Tuy nhiên, người đàn ông vừa phát biểu vẫn giữ biểu cảm thản nhiên, bất cần. Hắn ta không phải là người tự phụ tin vào sức mạnh của bản thân mà hắn tin tưởng vào những vệ sĩ đứng phía sau mình và người phụ nữ ngồi bên cạnh.

"Chúng tôi đã nghe về chuyện xảy ra ở thủ đô Lindebrugne cách đây không lâu. Quả là một sự cố đáng tiếc. Thay mặt Thánh quốc, chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến Hoàng gia Exilion và toàn thể người dân nơi đây."

Eileen sắc mặt không đổi, lên tiếng.

"Rất hoan nghênh các vị đã cất công đến tận đây. Thứ lỗi vì ta không thể chuẩn bị chu đáo, ngay lập tức đón tiếp nhiều vị khách bất ngờ như vậy."

Ánh mắt Eileen không hề rời khỏi người phụ nữ đang ngồi yên bên cạnh. Đó là một người phụ nữ khoác trên mình chiếc áo choàng trắng tinh, đầu đội vương miện nhỏ. Tư thế ngồi của cô ta rất lịch sự, tao nhã với nụ cười dịu dàng trên môi. Nhưng không hiểu sao, Eileen lại cảm thấy người này trông không khác gì một con ma-nơ-canh đang mô phỏng theo con người, cô ta theo bản năng bài xích người phụ nữ kia.

Eileen không khó đoán ra danh tính của người này.

Thánh quốc Bretus đã thành lập các chi nhánh của giáo hội Lumensis ở rất nhiều quốc gia và cử người của mình đến đó. Theo tin tức hiện nay, mỗi thành phố lớn ở các quốc gia đều có ít nhất một người phụ trách chính.

Quyền lực và sức mạnh của những người đó trong địa phận khu vực quản lý là cực kỳ lớn. Tất cả bọn họ đều phụng sự những người được coi là nhân loại có thể tiếp xúc gần gũi nhất với Chúa - những linh mục.

Không sai! Người phụ nữ xuất hiện trước mắt Eileen chính là linh mục của giáo hội Lumensis. Một nhân vật có địa vị cực kỳ to lớn trong Thánh quốc Bretus.

Khi nghĩ đến linh mục, thông thường mọi người đều sẽ liên tưởng đến những người đàn ông lớn tuổi. Nhưng Thánh quốc là ngoại lệ. Tất cả các linh mục của giáo hội Lumensis đều là những phụ nữ ngoài hai mươi tuổi, biểu tượng đặc trưng của họ là áo choàng trắng và vương miện trên đầu.

Như thể biết rõ Eileen đang nhìn chằm chằm mình, vị linh mục vô danh cũng nhìn lại Đại Công chúa, nụ cười trên mặt cô ta càng thêm rạng rỡ. Đó không phải là một nụ cười chế nhạo hay giễu cợt mà là một nụ cười tạo cho người ngoài cảm giác dường như phát ra từ lòng chân thành bác ái.

Nhưng Eileen không thích nụ cười đó chút nào. Thử tưởng tượng cảnh một người máy lúc nào cũng mỉm cười nhìn bản thân xem, chẳng ai có thể cảm thấy vui vẻ hay thoải mái được.

Một phần cũng là do Đại Công chúa đã tiếp xúc với không ít thứ chuyện hắc ám nên cô ta thấy rất dị ứng với kiểu mỉm cười giả tạo thánh thiện này. Đặc biệt đối phương còn là người của Thánh quốc nên càng tăng thêm sự bài xích từ Eileen.

Những kẻ này đến Lindebrugne ngay sau khi cuộc khủng bố kết thúc cứ như thể bọn chúng đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy.

Khả năng những hành động này chỉ đơn thuần trùng hợp ngẫu nhiên là bao nhiêu?

Trong khi Eileen đang nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, vị phó linh mục không giấu được sự bất mãn.

"Thứ cho tôi nói thẳng. Hành động của Công chúa thật thô lỗ. Công chúa không biết hiện tại cô đang đối diện với ai sao?"

"Vậy sao? Ngươi hẳn cũng biết bản thân ngươi cũng đang nói chuyện với ai?"



"Cô hiện tại vẫn chưa phải là Hoàng đế chính thức."

"Chuyện đó chỉ là vấn đề thời gian. Không giống như ngươi, một kẻ mãi mãi cũng chỉ có thể là hầu cận linh mục."

Khuôn mặt người đàn ông đỏ lên vì tức giận nhưng hắn ta chẳng thể phản bác lại được vì những gì đối phương nói không hề sai.

Người đàn ông không ngừng tự trấn tĩnh bản thân, sau một lúc, hắn ta đã khôi phục vẻ điềm tĩnh ban đầu.

"Tôi thừa nhận Công chúa nói đúng. Và tôi hoàn toàn hài lòng với chức vị hiện tại của mình. Dù sao thì mục đích chúng ta đến đây hôm nay cũng không phải chuyện này."

"Xin mời nói."

"Như tôi đã nói ban đầu, chúng tôi đến đây để bày tỏ sự chia buồn sâu sắc...."

"Đội hiệp sĩ phía sau lưng sứ giả dường như không phù hợp với mục đích này. Bất cứ kẻ nào không bị mù cũng đều có thể thấy rằng bọn họ đang có ý định sử dụng vũ lực."

"Dĩ nhiên vũ lực là cần thiết. Chỉ là mục tiêu không phải là Đế quốc Exilion..."

Phó linh mục từ từ mở mắt ra và quét qua diện mạo của Eileen từ trên xuống dưới.

"........hoặc là có, tùy theo câu trả lời của Công chúa."

"......."

Những lời nói đầy kiêu ngạo. Nếu là sứ giả của một nước khác, Eileen sẽ không do dự rút kiếm chém bay đầu đối phương. Rất tiếc thân phận của kẻ này lại đến từ Thánh quốc.

Mặc dù hiện tại, sức mạnh của đảo quốc đó đã giảm sút rất nhiều nhưng không ai muốn là con chuột bạch đi thăm dò sức mạnh của nơi đó. Kể cả có là Đế quốc Exilion trong thời điểm này được đánh giá là vô cùng hùng mạnh cũng không dám mạo hiểm.

Bọn họ khó chịu với cách Thánh quốc tự ý can thiệp vào nội bộ đất nước mình, nhưng ngoài việc cắn răng chịu đựng ra thì thực sự hiện tại không có đối sách nào tốt hơn.

Eileen nhíu mày, mở miệng.

"Ta thực sự không hiểu ngươi đang nói về điều gì. Thánh quốc định dùng lực lượng đó để làm gì?"

"Như tôi đã nói, cách đây không lâu, chúng tôi đã nghe tin tức về những gì đã xảy ra gần đây ở Đế quốc. Nhưng có một vài bất thường trong số những báo cáo chúng tôi nghe được."

"Chuyện gì bất thường?"

"Đã có một cơn bão đen hoành hành ở trung tâm thủ đô. Công chúa có biết bất cứ điều gì về nó không?"

Người đàn ông dứt lời. Ánh mắt của hắn ta săm soi Elieen như thể đang cố gắng nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô ta.

Eileen thu lại một loạt hành động ngây thơ của đối phương vào mắt, cô ta không khỏi cười nhạo.

"Ta cũng có nghe báo cáo về một cơn bão bất ngờ nổ ra. Nhưng nó không kéo dài lâu và đã nhanh chóng tiêu tán."

"Công chúa có điều tra được gì về cơn bão bất thường đó không?"

"Từ lúc cơn bão xuất hiện cho đến khi tan biến chỉ vỏn vẹn hai ngày, khoảng thời gian đó quá ngắn để có thể điều tra bất kỳ thứ gì."

"Cô không cố tình che giấu chuyện gì đấy chứ?"



Lời nói này của vị linh mục không khác gì công khai nghi ngờ rằng Đế quốc có liên quan đến cơn bão đen.

Tất cả các Vệ Binh Hoàng Gia bên trong đồng loạt cau mày. Một kẻ không biết trời cao đất dày lại dám báng bổ danh dự Đế quốc của bọn họ.

Ongggggg!

Sóng năng lượng từ các Vệ Binh đồng loạt tràn ra, đánh úp về phía đội ngũ sứ giả. Các Vệ Binh vẫn rất có chừng mực, bọn họ chỉ khống chế sức mạnh gây áp lực lên đối phương chứ không t·ấn c·ông thực sự.

Vẻ mặt của Eileen cũng trở nên vô cùng lạnh lùng trước lời nói vô lễ của đối phương.

"Đây là lần cuối."

"......."

"Ta sẽ bỏ qua cho sự thô lỗ của ngươi, nhưng chỉ một lần này. Nhớ lấy. Không có lần sau."

Giọng nói uy nghiêm của Eileen vang vọng bên trong đại sảnh, khí thế trên người cô ta trấn áp toàn bộ sóng năng lượng của Vệ Binh Hoàng Gia.

Tên phó linh mục trước đó còn không nao núng trước áp lực từ các Vệ Binh, lúc này lại cảm thấy sống lưng vô cùng ớn lạnh khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Eileen.

Như thể đôi mắt đó có một sức mạnh kỳ lạ cắt thẳng vào linh hồn khiến cả thân thể hắn ta trở nên đông cứng, không thể nhúc nhích. Hắn ta bình tĩnh gật đầu che đậy sự thật rằng mình đang sợ hãi. Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ ​​​​của hắn ta, thực tế thì biểu cảm nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm trên trán đã hoàn toàn phản bội ý nghĩ của tên phó linh mục.

"Chúng ta không biết tại sao cơn bão đen đó lại xảy ra. Quân Giải phóng đã bắt tay với đám thuật sĩ nên có thể bọn chúng đã làm gì đó."

"Công chúa có đề cao khả năng của lũ thuật sĩ hơi quá không?"

"Phải là ngược lại mới đúng. Các người có lẽ đã quá coi thường sức mạnh của thuật sĩ."

"Công chúa thực sự không muốn nói gì thêm sao?"

"Không có gì để nói. Những gì ngươi muốn ta đều đã nói cho ngươi."

Nghe xong lời nói của Eileen, khuôn mặt của vị phó linh mục trở nên méo mó. Hắn ta gằn giọng.

"Được. Nếu Đế quốc đã không muốn hợp tác thì chúng tôi sẽ tự mình điều tra."

"Cứ tùy ý. Nên nhớ rằng, cho phép các người bước chân vào đây đã là lòng nhân từ cuối cùng của ta."

"... ... Thật ngạo mạn! Cô có nghĩ đến hậu quả nếu Thánh quốc nghe được những lời này không?"

"Không biết kẻ nào mới là kẻ ngạo mạn? Một kẻ như ngươi có tư cách gì lên tiếng đại diện cho Thánh quốc?"

Nghe những lời đó, tên phó linh mục như b·ị đ·ánh trúng tử huyệt, hắn trở nên trầm ngâm, không thốt ra được tiếng nào. Ánh mắt hắn ta khẩn trương nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.

"Đúng như lời đồn, vị Hoàng đế tiếp theo của Đế quốc quả là rất mạnh mẽ, xinh đẹp và thông minh."

Người mở miệng lúc này chính là vị linh mục vẫn ngồi yên từ đầu cho đến tận bây giờ.

"Nếu ngươi không lên tiếng ta còn tưởng ngươi không thể nói được."

"Tôi chỉ cảm thấy không cần thiết phải lên tiếng. Nhưng tình huống hiện tại thì tôi không thể im lặng nữa rồi."



"Haha."

Eileen đáp lại bằng một tiếng cười mỉa mai.

Không phải cô ta ngay từ đầu đã yên tâm giao phó mọi chuyện cho kẻ ngu ngốc kia sao? Bây giờ lại thay đổi thái độ rồi? Cô ta định làm gì?

Tuy nhiên, trái ngược với suy nghĩ của Eileen, vị linh mục từ từ đứng dậy.

"Chúng ta sẽ rời đi. Ngay cả khi chúng ta đang trò chuyện như thế này, ở đâu đó trên thế giới vẫn có rất nhiều kẻ đang có âm mưu bất chính."

Eileen lắc đầu, nhưng không nói gì nữa. Những kẻ này còn không nhận thức được bọn chúng đang nói chính mình sao?

Dù sao thì tin vui là những kẻ phiền phức này cũng biết tự giác rời đi.

Eileen mặt không cảm xúc nhìn đoàn người của giáo hội Lumensis rời đi cùng vị linh mục.

Bọn chúng vẫn còn nghi ngờ nhưng do không có chứng cứ nên tạm thời lũ người này sẽ không thể làm gì hơn. Tạm thời mọi chuyện vẫn sẽ được che giấu, chỉ là không biết cô ta có thể giấu chúng đến lúc nào.

Nếu những kẻ này bắt tay vào điều tra, không sớm thì muộn chúng cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Rudger. Vì vậy, Eileen đã cử Mandelina đánh tiếng trước với người đàn ông kia. Tên đó rất thông minh, hắn ta sẽ hiểu ý đồ của cô thôi.

* * *

Rudger im lặng nhìn nhóm người đang tiến tới trước mặt mình. Khoảnh khắc nhận ra thân phận của những kẻ này, hắn không khỏi cảm thấy đau đầu.

Sao đám người này lại đến đây vậy?

Hắn đã cố tình tránh con đường mà đám người sứ giả có thể di chuyển nhưng cuối cùng vẫn đụng mặt. Xui xẻo đến thế là cùng!

'Mong rằng bọn chúng không để ý đến mình.'

Ngay lúc Rudger chuẩn bị rời đi, người phụ nữ đội vương miện đang đi phía trước chợt quay đầu về phía Rudger.

"Anh là ai?"

"......."

Đến lúc này thì hắn không thể giả bộ phớt lờ đám người này nữa, rõ ràng bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Rudger im lặng nhìn lại người phụ nữ đội vương miện. Nhìn bề ngoài thì cô ta có vẻ là người có thân phận cao nhất trong đám người.

Trang phục này....

....là một linh mục.

Trong khi Rudger đang suy nghĩ, tên phó linh mục bên cạnh liền giận dữ tiến lại gần Rudger.

"Này, tên kia, ngài ấy đang hỏi ngươi đấy. Ngươi bị điếc hả?"

Gã phó linh mục lúc này tâm tình không tốt lắm. Hắn ta bị Eileen chế giễu nhưng không thể phản bác, chỉ có thể ôm cục tức trong người. Hiện tại hắn đã gặp được một kẻ để xả giận.

"Linh mục đại nhân, có lẽ hắn ta chỉ là một tên câm điếc thôi."

"Cô là linh mục?"

Rudger đột nhiên mở miệng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đội vương miện phía trước.

Người phụ nữ cũng không nghĩ Rudger sẽ đột nhiên mở miệng, cô ta theo bản năng nhìn vào ánh mắt Rudger.

"Đúng là chủ nào tớ nấy."