Chương 315: Con đường trong bóng tối (2)
Aidan phải mất một lúc mới hiểu được lời của Mandelina.
Cơn bão đen đó là thứ gì vậy?
Lúc này, cậu mới nhớ ra lý do tại sao mình lại ngất đi, Aidan hốt hoảng nhìn xung quanh.
Leo thì sao? Cả Tracy và Iona nữa.
Aidan phát hiện những người bạn của mình đang nằm b·ất t·ỉnh phía xa. Cậu ngay lập tức tính đứng dậy kiểm tra tình trạng của mọi người nhưng Mandelina đã ấn vào vai Aidan.
"Mấy người đấy không có việc gì. Không nguy hiểm đến tính mạng."
"Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Giải thích dài dòng lắm. Việc chúng ta cần làm bây giờ là đến nơi cơn bão đang hoành hành."
Mandelina nói với giọng điệu không mấy hài lòng. Cô ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Khi Mandelina nhận ra tình hình không ổn, cô ta đang cố gắng rời khỏi thì một bóng đen chợt nhô lên khỏi mặt đất.
Là Rudger Chelici.
Khoảnh khắc phát hiện ra Rudger, Mandelina bất giác sững người.
"Mandelina, ta cần cô giúp."
"Cái gì?"
"Tình hình bây giờ không tiện giải thích. Ta cần dùng đến phép thuật đặc biệt của cô."
"Anh cần nó để làm gì?"
"Những gì cô phải làm rất đơn giản, chỉ cần mở một con đường cho ta là được."
"Bây giờ sao?"
"Khi thời điểm đến, cô tự khắc sẽ biết phải làm gì."
Tên điên này nói gì thế?
Trong tình huống bình thường, Mandelina sẽ không do dự bỏ đi. Nhưng khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Rudger, cô ta không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nhiệm vụ bất đắc dĩ này.
"Được rồi."
"Tốt."
Rudger ném lại một câu rồi biến mất vào trong bóng tối.
Mandelina đứng như trời trồng trừng mắt nhìn vào nơi đối phương rời đi. Nếu tên này có thể tự do di chuyển trong bóng tối thì cô ta không chạy được rồi.
"Ài! Phiền thật đấy!
Mandelina xoa đầu một cách thô bạo rồi ngẩng đầu lên.
Không biết tên kia đã làm gì nhưng cơn bão đang hoành hành ở phía xa đã di chuyển đến nơi khác. Nhưng uy thế và phạm vi của cơn lốc màu đen đó đã trở nên lớn hơn rất nhiều như thể muốn nhấn chìm toàn bộ thủ đô.
Nếu một mình cô ta e là rất khó để thực hiện chuyện kia. Cô ta cần thêm người giúp sức. Cũng may là bên trong thủ đô hiện tại đã có sẵn người phù hợp.
"Aidan, có muốn đi cùng ta đến đó không?"
Mandelina lên tiếng hỏi, nhìn cậu học trò của mình với ánh mắt nghiêm túc. Trên thực tế, Aidan không nhất thiết phải đi cùng. Mandelina muốn dẫn theo cậu nhóc này chỉ để đề phòng cho những tình huống ngoài ý muốn xảy ra.
Nếu Aidan không muốn đi, cô ta cũng sẽ không ép. Nhưng có vẻ như giả thiết đấy sẽ không xảy ra, cô ta biết tên đệ tử ngu ngốc của mình sẽ không từ chối lời đề nghị này.
"Sư phụ, chúng ta đang cố gắng ngăn cản chuyện nguy hiểm này đúng không?"
"À, đúng thế. Tuy nhiên, nếu nhóc muốn ở lại bảo vệ cho những người bạn của mình thì ...."
"Con sẽ đi."
"... ... ."
Mandelana trong giây lát không nói nên lời.
Nhìn thấy ánh mắt của Aidan, Mandelina cười khúc khích và thô bạo xoa tóc đệ tử của mình.
"Ai ui! Sư phụ!"
"Đừng có làm vẻ mặt đó với ta."
"Dạ?"
"Dậy đi."
Mandelina ngay lập tức nắm lấy tay Aidan và kéo cậu bé đứng dậy.
"Cảm thấy thế nào?"
"Ừm. Con nghĩ là sẽ ổn thôi."
"Điều quan trọng là phải tự mình chiếu cố bản thân đấy, nhớ chưa?"
"Con biết rồi. Sư phụ, người thực sự chẳng thay đổi chút nào."
"Làm nhảm ít thôi."
Mandelina đặt tay lên quyền trượng ở thắt lưng. Cô ta cũng có một cây quyền trượng có hình dạng một thanh kiếm giống như Aidan nhưng độ sắc bén của nó hơn xa đũa phép của cậu học trò, thứ này không khác gì một thanh kiếm thật.
Người đàn ông đó chắc chắn đang ở trong cơn bão đó. Cô ta không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng Rudger Chelici chắc chắn đang phải chiến đấu rất khốc liệt.
"Đi nào."
"Vâng!"
Mandelina và Aidan đồng thời lao vào cơn bão.
* * *
Rudger tiếp tục tiến về trung tâm cơn bão. Tầm nhìn xung quanh hắn lúc này đã hoàn toàn tối đen như thể tận thế sắp đến. Mỗi một bước chân đều khiến cơ thể hắn phải chịu áp lực nặng như ngàn cân. Sức tạt của cơn bão khiến toàn thân hắn như bị hàng ngàn cây gậy nện thẳng vào người.
Nhưng điều khiến Rudger bận tâm hơn cả là tâm tình của hắn đang bị ảnh hưởng. Tâm trí vững vàng của hắn cũng đã bắt đầu bị bào mòn từng chút một bởi những làm sóng t·ấn c·ông tinh thần liên tục.
Những ký ức đau buồn trong quá khứ từng cái từng cái bị đào lại, lướt qua trong đầu Rudger nhưng hắn không dừng lại mà vẫn tiếp tục tiến lên.
"Ấn tượng đấy!"
Basara không khỏi cảm thán trước ý chí sắt đá của nhân loại trước mặt. Cơn bão nó tạo ra không chỉ t·ấn c·ông thể xác mà còn t·ấn c·ông cả tinh thần kẻ địch bên trong. Chỉ cần người bên trong có một chút dao động trong tâm trí hay có suy nghĩ buông bỏ dù chỉ là nhỏ nhất, kẻ đó ngay tức khắc sẽ bị cơn bão xé nát thành từng mảnh.
Tuy nhiên, tên nhân loại kia vẫn đang tiếp tục duy trì bước tiến không có chút nào sẽ dừng lại mặc cho áp lực t·ấn c·ông cả thể xác và tinh thần ngày một lớn dần khi khoảng cách ngày một gần tâm bão.
"Tại sao ngươi lại cố chấp đến vậy?"
Basara quả thực không thể hiểu được lý do kẻ trước mặt phải cố gắng tiêu diệt mình bằng mọi giá là gì.
"Ngươi đâu phải một kẻ ngu ngốc có tư tưởng sính anh hùng?"
Basara không hiểu, nó hiện tại vô cùng tò mò muốn biết thứ cảm xúc gì có thể khiến đối phương làm nhiều việc tới vậy.
Không hiểu sao, một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu con quỷ.
"Hay là do chủ nhân của cơ thể này?"
"... ... ."
Lần đầu tiên, Rudger có chút phản ứng với câu hỏi của Basara. Đôi mắt của hắn rung lên trong giây lát. Dù chỉ là một phản ứng rất khó nhận ra, nhưng Basara đang điều khiển không gian bên trong có thể nhạy bén bắt giữ được biểu cảm đó.
Một đường vòng cung hình thành trên khóe miệng nó.
"Hahaha. Đúng là hài hước. Hóa ra lý do để ngươi làm tất cả những thứ này chỉ vì con bé này thôi sao."
Basara nói và đặt tay lên ngực.
"Nói thật đi, ngươi chỉ đang giả vờ hoàn thành trách nhiệm của một giáo sư thôi đúng không? Một kẻ như ngươi sao có thể để tâm đến người khác?"
"... ... ."
"Khặc khặc! Đứa trẻ này căm ghét tất cả mọi người. Ta có thể đọc được những cảm xúc phẫn uất của nó, một đứa con riêng mãi mãi không được người khác công nhận bất kể nó có tài năng như thế nào. Hahaha."
Basara cất tiếng cười ha hả.
Thật khó để phân biệt tiếng cười này là của con quỷ hay là của chính bản thân Flora Lumos đang giễu cợt mình.
"Sinh ra trong gia đình quý tộc thì sao chứ? Nó cả đời sẽ phải mang trên lưng cái danh con ngoài giá thú mà thôi."
Rudger trừng mắt nhìn Basara.
Basara phớt lờ biểu cảm của đối phương, tiếp tục nói.
"Ngươi cũng thế, Rudger Chelici. Ngươi cũng không khác gì những kẻ khác. Ngươi biết đứa trẻ này tài năng nhưng ngươi đã bao giờ công nhận nó chưa?"
Bóng tối trên người Rudger bắt đầu mờ dần. Sức mạnh của [Ater Nocturnus] ngày một giảm dần do phải chống chọi lại cơn bão trong thời gian dài. Cơn bão bắt đầu xé toạc áo choàng của Rudger, gây ra những vết cắt trên da của hắn.
"Ngươi nên hành động giống như những kẻ khác, bỏ mặc đứa trẻ tên Flora Lumos này."
Basara có thể cảm nhận được cảm xúc của Flora Lumos. Tâm tình của chủ nhân cơ thể đang dần hòa làm một với con quỷ. Cơn bão dần dần mở rộng quy mô và bắt đầu nhấn chìm các tòa nhà xung quanh ngoài quảng trường.
Kwakagagak!
Mái của các tòa nhà gần quảng trường bị xé toạc, hất tung lên, gạch ngói vỡ nát. Xe cộ trên đường bị cuốn phăng khắp nơi, những đường ống nước không chịu nổi sức tàn phá của cơn bão đồng loạt đứt gãy.
"Bỏ cuộc đi. Đứa trẻ này đã từ bỏ mọi thứ rồi. Nó đã tìm được một kẻ có thể đồng cảm, thấu hiểu cho những nỗi đau của nó."
Basara ôm bụng cười, tựa hồ cảm thấy nói như vậy rất thú vị.
"Nhân loại thì đã sao, là ma quỷ thì như thế nào, về bản chất chẳng có gì khác biệt. Điều quan trọng là kẻ có thể thấu hiểu bản thân. Nếu Chúa đã không hiểu thì hãy để ta, một con quỷ giúp ngươi, Flora Lumos."
Gia tộc Lumos tín ngưỡng tôn giáo Lumensis, thờ phụng Chúa. Giáo lý của tôn giáo này bài trừ những đứa con ngoài giá thú. Bất hạnh thay, Flora Lumos đã phải lớn lên trong một gia tộc phân biệt đối xử như vậy. Sự tồn tại của cô bé là một cái đinh trong mắt tất cả người trong gia tộc. Dù cho cô bé có tài năng nhưng tài năng đó sẽ mãi mãi không được mọi người công nhận.
Basara nói với giọng phấn khích.
"Ta sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng, bỏ cuộc đi. Nếu ngươi từ bỏ, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Đây coi như quà đáp lễ cho chủ nhân của cơ thể này. Ta rất muốn g·iết ngươi, nhưng đứa trẻ này dường như không muốn điều đó. Ta sẽ coi như đó là lòng thương xót cuối cùng của mình."
Rudger lúc này đã đến rất gần Basara. Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng một tầm tay, Rudger chợt vấp ngã và dừng lại. Ở khoảng cách hiện tại, sức mạnh của cơn bão đã đạt đến đỉnh điểm.
Basara dường như nghĩ đối phương sẽ chẳng thể tiến thêm được bước nào nữa, nó cười ha hả như thể đã dự liệu trước được chuyện này.
"Bây giờ, trả lời ta! Ngươi sẽ bỏ cuộc, đúng chứ?"
"... ... ."
Chiếc mặt nạ quạ trên mặt Rudger đã biến mất từ ​​lâu. Hắn cắn chặt răng, một bên mặt không ngừng chảy máu.
Basara hiểu Rudger đang muốn nói điều gì đó, nó vểnh tai lên. Trong suy nghĩ của con quỷ, nhân loại trước mắt đã đạt đến giới hạn. Hắn ta sẽ chẳng thể làm gì thêm được nữa.
Nhanh chóng bỏ cuộc đi. Như vậy thì nó mới có thể......
"Ngươi nói quá nhiều."
"Cái gì?"
Khoảnh khắc Basara khựng lại vì câu nói bất ngờ đến từ đối phương, Rudger chợt hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
"Mandelina!!"
Ngay sau đó.
───!!!
Cơn bão đen sắp nhấn chìm thủ đô đột nhiên bị xẻ đôi.
"Chuyện quái gì thế?"
Basara không thể hiểu được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Ánh mắt của nó hướng về phía cuối cơn bão.
Có hai con người đang thở dốc đứng đó. Một người có vẻ là học sinh năm nhất nào đó trong ký ức của Flora Lumos. Người còn lại là một phụ nữ tóc đen mà hắn chưa từng gặp trước đây.
Basara lẩm bẩm khi nhìn thấy sức mạnh khó hiểu phát ra từ đầu đũa phép của hai người.
"[Kháng Ma Pháp]?"
Thứ phép thuật vô hiệu hóa ma pháp. Sao thứ này có thể xuất hiện ở đây, không những vậy mà còn có tận hai tên nhân loại biết sử dụng nữa?
Ngay cả [Kháng Ma Pháp] cũng chỉ làm dịu đi cơn bão đang hoành hành trong giây lát. Không lâu sau, cơn bão bắt đầu rục rịch trở lại.
Tuy nhiên, khoảng trống được tạo ra trong tích tắc đó cũng đủ để thay đổi hoàn toàn cục diện cuộc chiến. Đây chính là thứ mà ngay từ đầu Rudger nhắm tới.
Chính là lúc này.
Nhân lúc Basara không kịp trở tay, Rudger duỗi tay phải ra và nắm lấy đầu con ác quỷ. Phép thuật ngay tức khắc được kích hoạt.
"Xuống địa ngục đi!" (Divina Virtute in Infernum Detrude)
[Trừ Tà] (Exorkismos)
/*Divina Virtute in Infernum Detrude: nguyên văn tiếng Latinh là câu thứ hai trong lời cầu nguyện trừ tà của Đức Giáo Hoàng Leo XIII - thường gọi là Lời cầu nguyện với Tổng Lãnh Thiên Thần Michael.
Ímperet ílli Déus, súpplices deprecámur: tuque, prínceps milítiæ cæléstis, Sátanam aliósque spíritus malígnos, qui ad perditiónem animárum pervagántur in múndo, divína virtúte, in inférnum detrúde. Ámen.
Dịch nghĩa cả câu có thể hiểu là:
Hỡi Hoàng tử của thiên binh, hãy trói buộc Satan và tất cả các linh hồn ma quỷ đang lảng vảng trên thế giới để tìm cách hủy hoại các linh hồn và đẩy bọn chúng xuống địa ngục!*/