Chương 313: Con đường bị chối bỏ (2)
"Ít nhất tôi cũng không dùng đến sức mạnh của ác quỷ."
Andrey Semov lắc đầu cười.
"Sao ta lại không biết thứ đó nguy hiểm chứ? Nhưng ta không thể không sử dụng nó."
"Ông bị nó kiểm soát?"
"Không."
Andrey Semov khẳng định một cách chắc chắn.
"Mọi người thường lầm tưởng cái giá khi đánh đổi sức mạnh của quỷ dữ là bản ngã của mình, nhưng ta nghĩ điều đó không hẳn chính xác. Ta hoàn toàn có đủ tỉnh táo để xử lý sức mạnh đó. Tất cả những lựa chọn cho đến lúc này đều là của bản thân ta."
"Vậy thì lý do là gì?"
Rudger đã nghe không ít tin đồn về Andrey Semov. Hầu hết đều nói ông ta là một kẻ điên bị ám ảnh bởi những thí nghiệm trên cơ thể người. Nhưng Andrey Semov trước mắt hắn hiện tại hoàn toàn bình thường. Ông ta chẳng có chút gì gọi là điên cả, ngược lại, người này trông giống một bậc trí giả hơn.
"Một người đã đến gặp cầu xin ta cứu con của hắn."
Andrey Semov bình tĩnh kể lại một câu chuyện ông ta đã trải qua trong quá khứ.
"Lúc đó, ta đang bí mật chữa bệnh cho những người trong khu ổ chuột. Ta muốn xác minh lại loại thuốc ta sắp sản xuất. Sau đó một người đàn ông đã mang một đứa trẻ đến."
Andrey Semov nhớ lại sự việc ngày hôm đó, miệng ông ta mỉm cười như thể vui vẻ nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám.
"Điều đặc biệt chính là anh ta là một tín đồ của tôn giáo Lumensis, những kẻ đáng lẽ phải coi thường và phớt lờ các thuật sĩ như ta mới đúng. Nhưng người đó vẫn đến cầu xin ta, còn gì mỉa mai hơn thế? Haha..."
Andrey Semov ho khan.
"Nhưng ngươi biết điều gì còn buồn cười hơn không? Đứa trẻ anh ta mang đến đ·ã c·hết. Nhiệt độ cơ thể vẫn chưa nguội đi, nó hẳn mới q·ua đ·ời không lâu. Người đàn ông đó đã cầu xin ta cứu đứa bé."
"... ... ."
"Ta đương nhiên từ chối, chẳng ai có thể cứu lại một người đ·ã c·hết cả. Nhưng anh ta đã hỏi một câu khiến ta phải suy nghĩ. Anh ta nói nếu ta là một thuật sĩ, ta hẳn sẽ có cách hồi sinh xác c·hết."
Andrey Semov lắc đầu cười như thể câu nói vô lý đó vẫn còn đọng trong tâm trí ông ta.
"Ta hỏi lý do tại sao anh ta không nghĩ đến việc chữa trị cho đứa trẻ khi nó bị bệnh. Nguyên nhân đứa trẻ t·ử v·ong chỉ là một cơn sốt rất nhẹ. Anh ta lúc đó chỉ cần mua một loại thuốc hạ sốt đơn giản thì tính mạng đứa trẻ đã có thể giữ được. Ngươi biết anh ta đã trả lời như thế nào không?"
Andrey Semov nhớ lại hình ảnh người đàn ông trên mặt giàn giụa nước mắt.
"Anh ta nghĩ rằng chỉ cần cầu nguyện với Chúa thì mọi bệnh tật đều có thể được chữa khỏi."
"... ... ."
"Rất nực cười phải không? Tin vào việc khỏi bệnh chỉ bằng những lời cầu nguyện suông. Nhưng điều ngớ ngẩn hơn nữa là anh ta lại thực sự tin vào chuyện viển vông đó. Ta có thể tưởng tượng ra khoảnh khắc đứa trẻ sắp c·hết, có lẽ nó vẫn có chút hy vọng nhỏ nhoi vào thứ tín ngưỡng gọi là Chúa kia."
Andrey Semov nói với giọng điệu vô cùng mỉa mai.
"Ta không ủng hộ việc thí nghiệm trên cơ thể người sống. Tuy nhiên, để nhân loại tiến bộ, đôi lúc chúng ta vẫn cần phải có sự hy sinh."
"... ... ."
"Chúng ta đã có ma pháp chữa trị, tuy nhiên bản thân ta vẫn tin tưởng vào những chẩn đoán và thuốc men điều trị hơn."
Giọng nói của Andrey Semov chứa đầy nhiệt huyết. Đó là lý do ông ta sử dụng sức mạnh ma quỷ, ông ta muốn mở ra một khả năng phát triển mới cho nhân loại. Nếu con người sở hữu khả năng tái sinh mạnh mẽ của ma quỷ, tất cả những vấn đề nhân loại gặp phải liên quan đến bệnh tật đều sẽ được giải quyết.
Một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi Andrey Semov.
"Thật tiếc là thí nghiệm của ta cuối cùng vẫn thất bại."
"Ngươi rất giống ta hồi còn trẻ. Rốt cuộc ngươi đã trải qua những chuyện như thế nào mới có được sức mạnh như thế ở độ tuổi này? Ta quả thực không thể tưởng tượng được."
Andrey Semov liếc nhìn Rudger, đôi mắt ông ta bình tĩnh một cách kỳ lạ, không có chút gì là ghen tỵ hay ngưỡng mộ, chỉ đơn thuần là sự tán thưởng. Ông ta tin tưởng một người đã được mài giũa như Rudger có thể kế thừa lại thành quả nghiên cứu của đời mình.
"Giữ nó đi. Nó sẽ hữu ích cho ngươi trong tương lai."
"........"
Rudger lặng lẽ đưa tay ra tiếp nhận công thức từ Andrey Semov. Thần chú được mã hóa trắng tinh dần dần thấm vào cơ thể hắn.
Andrey Semov im lặng chứng kiến toàn bộ quá trình. Nhìn thấy tâm nguyện của mình đã được thành toàn, ông ta cuối cùng cũng mãn nguyện nhắm mắt lại.
Ý thức của Andrey Selmov dần trở nên mơ hồ. Khoảnh khắc trút xuống hơi thở cuối cùng, Andrey Semov chợt thấy bản thân xuất hiện ở một nơi hoàn toàn trắng xóa. Ở đường chân trời phía xa có một bóng người đang đứng đó đợi ông ta.
Andrey Semov vô thức bước về phía trước. Những bước chân đầu tiên còn chậm chạp, dần dần chúng trở nên gấp gáp hơn.
Hình bóng phía xa như thể đang mỉm cười với Andrey Semov. Một tiếng nói trong trẻo cất lên.
"Cha ơi!"
Andrey Semov run rẩy ôm lấy đứa trẻ, bật khóc nức nở.
"Cha thực sự xin lỗi!"
Đứa trẻ lau nước mắt cho Andrey Semov và nói không sao cả. Cô bé giơ ngón tay chỉ về người phụ nữ đứng bên cạnh. Andrey Semov ngơ ngác nhìn người vợ quá cố.
Sau đó, Andrey Semov nở một nụ hạnh phúc, ông ta cuối cùng cũng có thể được đoàn tụ với gia đình mình.
Hình ảnh ba người chậm rãi nhỏ dần rồi tan biến.
***
Thịch.
Cánh tay Andrey Semov rơi xuống, đầu ông ta gục sang bên cạnh, trên môi vẫn còn vương lại nụ cười mãn nguyện.
Rudger không biết Andrey Semov đã nhìn thấy gì trước khi c·hết, hắn chỉ im lặng đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện. Nhìn nụ cười của Andrey Semov, dường như linh hồn của ông ta đã thực sự được cứu rỗi.
Rudger trầm ngâm nhìn xung quanh. Khoang thí nghiệm khổng lồ hoàn toàn đã trở thành một mớ hỗn độn do cuộc chiến vừa rồi. Khắp nơi đều là những mảnh vụn và dấu vết của rễ Cây Thế Giới.
Rudger lấy lọ thuốc hồi phục và đổ vào miệng. Việc sử dụng quá nhiều ma lực sẽ sớm gây ra căng thẳng cho cơ thể hắn.
Sssss.
Rudger chợt cảm thấy một sự hiện diện to lớn đang trỗi dậy cùng với cơn ớn lạnh quen thuộc. Khi ngoái nhìn lại, hắn thấy một chấm đen như mực đang lơ lửng giữa không trung.
'Sao có thể...'
Chấm đen dần to lên và trở thành một ngọn lửa đen cháy trong không khí. Đôi mắt đỏ như máu xuất hiện giữa ánh lửa bập bùng.
Con quỷ bắt đầu hú lên. Tiếng hét vang thẳng vào đầu Rudger khiến đầu hắn ong ong.
Rudger nhanh chóng kiểm tra tình trạng cơ thể. Ma lực còn lại của hắn không đủ để thi triển lại đòn t·ấn c·ông ban nãy. Hắn đã sử dụng hết các đòn t·ấn c·ông khắc chế ma quỷ của mình nhưng đối phương vẫn không bị tiêu diệt.
Rốt cuộc làm sao mới có thể g·iết c·hết thứ này?
Rudger đang suy nghĩ chợt nhận ra rằng có điều gì đó kỳ lạ về tình trạng của con quỷ.
'Cơ thể không tái sinh?'
Thứ đang lơ lửng trên không trung lúc này chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn, không phải cơ thể của Louispold. Điều đó có nghĩa là hiện tại con quỷ chưa khôi phục hoàn toàn.
Vào lúc Rudger đang tìm kiếm cơ hội thi triển phép thuật, tiếng hét của con quỷ đột nhiên dừng lại. Đôi mắt đỏ ngầu của ác quỷ hướng về phía hắn.
[Nhân loại... ... !]
Ma quỷ đã không thể kiểm soát được những cảm xúc dao động của mình, nó trừng mắt nhìn Rudger với sự căm ghét giận dữ chưa từng thấy. Lúc này, nó cực kỳ muốn g·iết c·hết tên nhân loại trước mặt.
Kích thước của con quỷ nhanh chóng tăng lên bằng kích thước của một ngôi nhà, nhưng chỉ có vậy thôi, như thể đó hiện tại đã là giới hạn của nó. Nhưng kích thước này cũng không duy trì lâu, một lúc sau, thân hình to lớn dần tan biến, trở lại là một đốm lửa bập bùng ban đầu.
Chừng nào con quỷ không có vật chứa cơ thể, chừng đó linh hồn của nó vẫn sẽ bị tiêu hao không ngừng, cuối cùng sẽ không thể tồn tại được trong thế giới hiện thực.
Basara cũng cảm thấy được điều đó. Nếu mọi thứ tiếp tục như thế này, nó sẽ biến mất hoàn toàn. Nó cần tìm vật chứa mới.
Đột nhiên, ánh mắt con quỷ hướng về một phía như thể cảm ứng được thứ gì đó.
[Nó vẫn còn đó! Tàn tích của vị thánh bị nguyền rủa!]
?!!!
Trước khi Rudger kịp hiểu điều đó nghĩa là gì, con quỷ đã hành động. Linh hồn của nó bay lên trên, xuyên qua trần nhà nhanh chóng biến mất.
Rudger không thể phản ứng kịp trước hành động đột ngột của con quỷ.
"C·hết tiệt!"
Nhìn hướng đi rõ ràng là nó đang hướng lên trên mặt đất.
Rudger tính toán lượng ma lực còn lại.
Không biết con quỷ đã nhìn thấy cái gì, nhưng chắc chắn không phải tin tốt với hắn.
Vị thánh.
Ác quỷ.
Phán quyết.
Những từ ngữ liên quan nhanh chóng xuất hiện trong đầu Rudger, cuối cùng khuôn mặt của một người hiện lên.
Lạch cạch.
Rudger đổ hết lọ thuốc hồi phục ma thuật vào miệng, không kịp đắn đo nhiều kích hoạt ma thuật không gian.
Bóng dáng của hắn bị bao phủ trong [Ater Nocturnus] và biến mất như một ảo ảnh.
* * *
Các cuộc s·ơ t·án đang diễn ra trên mặt đất.
Những người tinh nhuệ nhất đã xuống dưới tiêu diệt Quân Giải phóng, nhưng điều đó không có nghĩa là lực lượng ở trên có thể mất cảnh giác.
Tiếng động rung chuyển phát ra từ lòng đất theo chu kỳ là điều bất thường duy nhất ai ai cũng cảm nhận được. Điều này có nghĩa là cuộc chiến bên dưới đang diễn ra rất khốc liệt.
Người dân s·ơ t·án run rẩy vì sợ hãi. Các học sinh Theon đang trú ẩn cũng vậy.
Ầm! Ầm!
"Có ai thấy âm thanh đó ngày càng lớn không?"
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra dưới đó vậy?"
"Mọi người đừng dừng lại! Tiếp tục di chuyển!"
Một số hiệp sĩ và vệ binh dẫn đầu cũng cảm nhận được điều gì đó nghiêm trọng liền ra lệnh tăng tốc.
Không khí xung quanh tràn ngập những cảm xúc tiêu cực khiến Rene cảm thấy ngột ngạt. Một chuyến đi dã ngoại đáng lẽ phải diễn ra vui vẻ nay đã trở thành địa ngục chỉ sau chưa đầy nửa ngày.
Rene đang di chuyển đột nhiên ngã xuống. Cơn đau buốt ở thái dương khiến cô bé không thể duy trì tỉnh táo. Rene bất lực dùng tay ôm lấy đầu.
"Rene!"
Erendir đi bên cạnh, lo lắng đỡ lấy cô bé.
"Em sao thế? Em b·ị t·hương ở đâu sao?"
"Đầu của em.. đau quá. ... !"
"Rene!"
Rene đau đến mức không thể nói hết câu. Ngoài cơn đau đầu như muốn nứt óc ra, hai mắt cô bé còn nóng như lửa đốt.
'Mắt của mình........'
Nhưng cơn đau đột nhiên biến mất.
Dù chỉ có mấy chục giây thôi nhưng cái cảm giác dày vò nó mang lại kinh khủng đến mức Rene có cảm giác như thể thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Rene gần như không thể thở được.
"Rene, em đau ở đâu?"
"......E-em.....bây giờ thì ổn rồi."
"Được rồi. Cố chịu đựng chút, chúng ta cần đến nơi trú ẩn trước đã."
Erendir cố gắng giúp Rene đứng dậy. Có điều gì đó kỳ lạ trong vẻ mặt của Erendir khi cô ấy nhìn vào Rene.
"Chị Erendir?"
"Rene, mắt của em... ... ."
Erendir lẩm bẩm khi nhìn vào mắt Rene. Những ánh sáng như sao băng lấp lánh đang lơ lửng trong mắt Rene.
Erendir chắc chắn mắt của Rene đã gặp chuyện gì đó. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, bọn họ không có thời gian để ý đến chuyện này.
Vẻ mặt của Rene đột nhiên đanh lại, cô bé nhìn chăm chăm về một hướng rồi nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
"Chúng ta cần đi nhanh lên."
"....Ừ. Đi thôi."
Không biết người khác thế nào, nhưng Rene có thể thấy rõ vài thứ. Sự tồn tại của một thứ tà ác khổng lồ đang trỗi dậy sâu bên dưới lòng đất ở thủ đô. Sinh vật đó dường như có thể trồi lên khỏi mặt đất bất cứ lúc nào giống như một ngọn núi lửa. Có ai đó đang cố gắng ngăn chặn nó.
Tất cả những gì Rene có thể nhìn thấy lúc này là những năng lượng mang màu sắc khác nhau. Năng lượng màu đen đang hòa trộn với những dòng năng lượng màu hoàng kim chói mắt.
Rene có cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ thứ gì đó. Nhưng Rene không mất cảnh giác. Bởi vì bản năng của cô bé đang mách bảo rằng mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm nếu bọn họ vẫn còn ở lại đây.
* * *
Trên con phố chính dẫn thẳng đến Lâu đài Hoàng gia.
Thay vì tiếp tục chạy, Rene dừng lại và nhìn chằm chằm xuống đất.
"Rene?"
Khoảnh khắc Erendir định hỏi tại sao lại dừng lại, Rene trở nên trầm ngâm và đột nhiên hét lên.
"Mọi người nhanh tránh ra!"
Nhưng lời cảnh báo đó đã quá muộn. Một cơn chấn động mạnh vang lên từ dưới lòng đất, mặt đất bắt đầu nứt ra.
"Chuyện gì vậy?"
"Sao đột nhiên... ... ."
Mọi người xung quanh đều tỏ ra hoang mang.
Phuuuu!
Khói đen phun ra như dung nham xuyên qua vết nứt. Một làn sương mù đen như mực lơ lửng trong không trung, nhìn xuống mọi người với đôi mắt đỏ ngầu.
[Ngươi ở đâu?]
Khoảnh khắc tiếng hét này vang lên, những người nghe phải thứ âm thanh này đồng loạt ngã xuống.
Con quỷ trở nên mất kiên nhẫn, nó đảo mắt và cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu cần tìm.
[Ngươi đây rồi!]
Ác quỷ nheo đôi mắt đỏ của mình lại. Sương mù đen lập tức biến thành xoáy nước và lao về phía Rene.
Chân của Rene hoàn toàn bị đông cứng, cô bé không thể nhúc nhích hay làm gì được.
Khoảnh khắc cơn lốc đen chuẩn bị nhấn chìm cơ thể Rene, một tấm khiên thuộc tính Lôi đã xuất hiện chặn lại làn sương mù.
Đôi mắt Rene mở to khi nhìn thấy mái tóc xanh nước biển chắn trước mặt mình.
"Tiền bối?"
Flora Lumos.
Tại sao lại là cô ấy?
Không! Hiện tại, đó không phải là điều quan trọng.
Ngay cả phép thuật của Flora Lumos cũng không thể trụ được lâu trước sức mạnh của con quỷ. Con quỷ nhanh chóng vượt qua rào chắn và cố gắng nhắm vào Rene một lần nữa.
Vào khoảnh khắc nguy hiểm này, Flora Lumos dùng một tay duy trì phép thuật phòng thủ và nhẹ nhàng niệm chú bằng tay còn lại.
Chẳng bao lâu sau, một cơn gió nhẹ nổi lên và thổi bay Rene sang một bên.
!!!
Khoảnh khắc cuối cùng đó, Rene không kịp nói gì, cô bé chỉ có thể nghe được một tiếng nói lạnh lùng phát ra từ đối phương.
"Chúng ta hết nợ."
Ngay sau đó, rào chắn ma thuật vỡ tan và sương mù đen bao trùm Flora.