Chương 30: Nhân chứng & Giải quyết (2)
Rudger đứng yên, nhìn chằm chằm vào nơi hai người sói đã ở trước đó. Hắn đã t·hiêu r·ụi tất cả, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Mọi bằng chứng cho thấy người sói là vật thí nghiệm đã biến mất.
Hẳn là kết thúc rồi.
Nhưng lòng Rudger không yên chút nào. Cho đến khi các giáo sư khác từ xa chạy đến, Rudger vẫn đứng yên.
* * *
Sự kiện người sói từng gây xôn xao học viện Theon đã kết thúc khi giáo sư mới Rudger Chelici ra tay loại bỏ người sói.
Một số học sinh lập luận rằng vụ việc này chỉ đơn giản là một tin đồn thổi phồng. Nhưng trận chiến đẫm máu của Rudger với một người sói trên nóc tòa nhà dưới ánh trăng tròn đã lan truyền trong giới học sinh.
Các học sinh đều xôn xao thảo luận về sự cố này trong .
"Không lẽ lần này là người sói thật sao?"
"Thực ra tôi đã chứng kiến lúc đấy. Trên mái nhà của tòa nhà thí nghiệm, giáo sư chiến đấu với một người sói, rất ngầu luôn đấy."
"Ủa, đó không phải lời đồn à?"
"Không phải tin đồn đâu. Một phần mái của tòa nhà phòng thí nghiệm số ba đã bị hỏng và có dấu hiệu của một v·ụ đ·ánh n·hau."
"Ồ! Vậy thực sự giáo sư mới đã bắt được người sói à?"
"Ngay cả khi thầy ấy là một giáo sư mới, nhưng nghe nói giáo sư từng nhập ngũ. Tin này hẳn là chính xác."
"Tuyệt vời!"
Vì vậy, có một câu hỏi được đặt ra là người sói là gì và nó xuất hiện từ đâu. Thậm chí, có người còn cho rằng những người sói thực chất đã bị điều khiển bởi ai đó trong bóng tối. Tuy nhiên, trong trường hợp không có bất kỳ manh mối nào, những ý kiến ​​​​như vậy chẳng khác gì chuyện tầm phào.
"Ui, tôi b·ị b·ắt và bị trừ năm điểm."
"Tôi cũng vậy."
"Hê hê, dăm ba cái 5 điểm~ Tôi có điểm thưởng trước đó rồi."
"Cậu ở khu nào vậy?"
Lần này ra ngoài truy lùng ma sói, phần lớn học sinh đều b·ị b·ắt và bị trừ điểm. Có tất cả hơn một trăm ba mươi học sinh b·ị b·ắt trong đó có cả học sinh năm ba. Các học sinh đều phải vò đầu bứt tai hối hận tại sao mình lại làm như vậy.
Aidan, Leo và Tracy cũng vậy.
Hiện tại, cả ba đã được gọi vào phòng để gặp hiệu trưởng.
Aidan có vẻ mặt nghiêm túc như thể vẫn đang cân nhắc điều gì đó, nhưng Tracy thì khác, cô ấy cảm thấy rất bồn chồn.
Tracy lườm Aidan, nhưng sau đó cô bé cắn môi và vò đầu bứt tóc. Cô không thể đổ lỗi cho Aidan. Dù sao thì chính Aidan là người đã cứu mạng Tracy bằng cách ném cô ra khỏi tầm t·ấn c·ông của người sói.
'Mình không thể làm bất cứ điều gì khi đó.......'
Cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, Tracy nắm lấy vạt áo đồng phục bằng đôi tay run rẩy.
Mười phút trôi qua.
Cánh cửa phòng mở ra, ba người Aidan, Leo và Tracy lập tức bật dậy.
Hiệu trưởng có mái tóc trắng tinh ở bên ngoài nhưng bên trong là một mái tóc màu hồng khác thường bước vào phòng với nụ cười trên môi.
Theo bước chân của hiệu trưởng là một người đàn ông với ấn tượng quen thuộc. Đó là Rudger Chelici, giáo sư đã đánh bại người sói vào đêm hôm trước.
Rudger trông vẫn như thường lệ. Trang phục của hắn là một chiếc áo khoác dài màu đỏ, không phải chiếc áo choàng đen đêm qua.
"Cả ba ngồi xuống đi nào."
Trước lời nói của hiệu trưởng, Aidan và ba người khác nhìn nhau rồi lại ngồi xuống. Hiệu trưởng cũng ngồi vào chiếc ghế trống đối diện.
"Ngồi đi, giáo sư Rudger."
"Tôi sẽ đứng ở đây."
"Chà, nếu đó là điều khiến anh cảm thấy thoải mái. Vậy, chúng ta hãy đi vào vấn đề chính. Các trò có biết tại sao ta gọi ba trò không?"
Không ai trả lời vội vàng nhưng cả ba đều biết lý do. Vì họ đã tận mắt chứng kiến ​​người sói và bị cuốn vào đó.
Hiệu trưởng sẽ đưa ra h·ình p·hạt sao? Đây không phải kỷ luật thông thường nữa rồi?
'C·hết tiệt!' Tracy tuyệt vọng kìm nén nước mắt.
"Các trò cảm thấy thế nào?"
Hiệu trưởng mở miệng trước. Nhưng ngay cả khi hiệu trưởng lên tiếng ánh mắt của Aidan vẫn không rời khỏi Rudger.
"Các trò nghĩ tại sao ta lại cho gọi các trò?"
"......Có vẻ như không chỉ để phạt chúng em."
"Đúng vậy."
Đó là lúc Rudger mở miệng.
"Cả ba trò đã phớt lờ lời cảnh báo của học viện và đi thẳng vào rừng để gây nguy hiểm cho bản thân. Nếu tình hình lúc đó thay đổi một chút, sẽ có ai đó ở đây phải c·hết rồi."
Ba người đều ngậm miệng.
"Không có t·ai n·ạn và đã không có ai c·hết, nhưng ta nghĩ các trò nên biết hành vi bất cẩn của mình nghiêm trọng đến mức nào. Đó là lý do tại sao ta đưa ra một đề nghị với hiệu trưởng."
Cả ba học sinh biết rằng những lời đó hoàn toàn không có ý tốt cho họ. Khi bầu không khí nặng nề kéo dài trong phòng, hiệu trưởng vỗ tay ra hiệu.
"Mọi người đừng xem như thế giới đang sụp đổ như vậy, hãy suy nghĩ tích cực lên. Giáo sư Rudger, lời nói của anh có vẻ hơi gay gắt và khiến các học sinh sợ hãi rồi."
"Hiệu trưởng, đây không phải là lúc nói đùa."
"Tất nhiên, đúng là không có ai b·ị t·hương nhờ sự can thiệp đúng lúc của giáo sư và việc các học trò cư xử tự mãn cũng đúng. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, không phải sao?"
"......Tôi không hiểu ý ngài."
"Chúng vẫn còn là trẻ con và giáo sư Rudger đã giải thích cho ta về tình hình. Aidan?"
"Vâng vâng!"
Khi tên của mình bất ngờ được gọi, Aidan vội vàng trả lời.
"Ta nghe nói rằng em đã cứu trò Tracy khỏi nguy hiểm?"
"Ồ không, đó chỉ là ..."
"Sự ganh đua giữa các học sinh là quan trọng, nhưng giúp nhau sống còn hơn thế. Trò cũng đã ở lại với Aidan và cùng nhau đối mặt với nguy hiểm."
Trước những lời khen ngợi lần lượt phát ra từ miệng vị hiệu trưởng, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của Aidan, Leo và Tracy.
Tại sao hiệu trưởng lại nói như vậy?
"Hành động của trò rõ ràng là sai. Vì vậy, ta quyết định tiếp thu ý kiến ​​​​của giáo sư Rudger, phạt mỗi trò mười điểm."
Mười điểm, gấp đôi số điểm phạt các học sinh khác b·ị b·ắt.
"Nhưng....."
Ngay lúc đó, giọng nói trong trẻo của hiệu trưởng đã đánh thức cả ba người khỏi dòng suy nghĩ.
"Hành động của các trò vào thời điểm nguy cấp chắc chắn đáng được khen ngợi. Vì vậy, ta sẽ thưởng cho cả ba mười điểm."
"Dạ?"
"?!"
Mười điểm phạt biến mất ngay lập tức, nhưng hiệu trưởng vẫn chưa kết thúc.
"Aidan. Trò đã thể hiện sự can đảm khi nghĩ đến đồng đội trước cơ thể của chính mình trong khoảnh khắc nguy hiểm. Ta sẽ thưởng thêm cho trò mười điểm."
"?!"
"Leo. Trò không quên nắm bắt tình hình một cách bình tĩnh ngay cả trong trường hợp khẩn cấp. Trò cũng đã cố tình để lại dấu vết để những người khác có thể theo dấu."
"Làm sao......"
"Ta sẽ cho trò thêm mười điểm khen thưởng. Và Tracy Friad...."
"Vâng vâng!"
"Lòng can đảm chiến đấu với một người sói mà không bỏ chạy, một số người sẽ nói rằng trò ngây thơ nhưng có lẽ trò đã nhận ra điều gì đó. Ta hy vọng trò sẽ giữ trái tim không lay chuyển đó mãi mãi."
"Dạ vâng."
"Ta cũng sẽ cho trò mười điểm."
Kết quả là ba người họ nhận được mười điểm khen thưởng mỗi người.
"Giáo sư Rudger, anh có phàn nàn gì không?"
"......Nếu đó là điều ngài muốn. Tôi không có ý kiến gì."
Rudger lùi lại một bước, vạch ra một ranh giới.
"Chúc mừng các trò. Hãy tiếp tục học tập chăm chỉ nhé."
"Dạ vâng! Cảm ơn hiệu trưởng!"
"Được rồi, ba trò có thể trở về."
Ba học sinh rời khỏi phòng với cảm giác như vẫn còn đang mơ. Aidan, người ra ngoài cuối cùng, dừng lại và nhìn Rudger, nhưng Rudger thậm chí còn không nhìn cậu.
'Phản ứng mà giáo sư thể hiện lúc đó là gì?'
Aidan rời phòng với những câu hỏi chưa được giải đáp. Cánh cửa đóng lại, chỉ còn Rudger và hiệu trưởng.
"Giáo sư Rudger, bây giờ anh đã hài lòng chưa?"
Hiệu trưởng nói vậy khi cô ta hoàn toàn thấy các học sinh đã rời đi.
"Ta thực sự rất ngạc nhiên. Chính giáo sư Rudger đang yêu cầu ta chăm sóc những đứa trẻ đó."
Đầu ngửa ra sau và chân khua khua, Elisa Willow liếc nhìn Rudger với đôi mắt hé mở.
"Bởi vì đó không phải là phong cách của tôi."
"Ta biết. Anh tự coi mình là nhân vật phản diện? Anh không hối hận sao?"
"Tôi chỉ chọn cách hiệu quả nhất."
"Ồ? Thôi, ta không hỏi nữa. Cuối cùng, đó là một điều tốt cho các học sinh."
Hiệu trưởng bật dậy khỏi chỗ ngồi, đến gần cửa sổ nơi cô ta có thể nhìn thấy Theon. Nhẹ nhàng lau tấm kính trong suốt bằng những đầu ngón tay mảnh khảnh của mình.
"Anh nói rằng đã tự mình đối phó với người sói?"
"Đúng."
"Anh đã nhìn thấy những gì ở đó?"
"Ý ngài là gì?"
"Có chuyện gì bất thường xảy ra không?"
Bất chấp những lời nói có vẻ hơi sắc bén của hiệu trưởng, vẻ mặt của Rudger vẫn không hề thay đổi.
"Tôi không cảm thấy có gì như vậy."
"Vậy sao?"
"Tôi chỉ đuổi theo người sói và loại bỏ nó vì sợ nó trở thành mối đe dọa cho học sinh, giống như việc tôi đã từng làm trong q·uân đ·ội."
"Hừm...... Chà, vậy thì ta không thể làm gì hơn được rồi."
Hiệu trưởng không hỏi gì thêm. Việc Rudger bảo vệ học sinh và chiến đấu với người sói đã đủ nổi tiếng để lan truyền khắp học viện.
"Dù sao thì ta cũng phải cảm ơn giáo sư Rudger một lần nữa. Rất may không có ai t·hiệt m·ạng."
"Tôi chỉ đang làm công việc của mình."
"Thật là một thái độ đáng tự hào, ta thích nó. Ta có thể mong đợi nhiều hơn từ anh trong tương lai không?"
Rudger gật đầu không nói một lời và trở lại văn phòng của mình.
Khi Rudger ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, hắn nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm trước.
Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy con sói con được giấu trong những chiếc lá rụng mà người khác chưa phát hiện ra rõ ràng là của một đứa trẻ con người.
Shamsus không sử dụng sói làm đối tượng để tạo ra người sói. Thay vào đó, ngược lại, chúng đã sử dụng con người. Thay vì thay thế gen của con người vào sói, chúng đã bắt con người và cưỡng bức trộn họ với các yếu tố của dã thú.
Hành vi kỳ lạ của người sói dùng tay ném những mảnh vụn khi nó gặp nguy hiểm, giờ đây đã có thể hiểu được.
'Người sói con và mẹ của nó?'
Ba người sói đã làm ồn ào Leathervelk và Theon hẳn là một gia đình. Đứa trẻ và cha mẹ của nó chỉ là những người bình thường bị cuốn vào một sự cố đáng tiếc. Rudger đã g·iết cả ba bằng chính tay mình.
Hắn siết chặt tay. Hắn không hối hận về hành động của mình.
Nếu quay trở lại thời điểm đó, Rudger vẫn sẽ làm ra quyết định tương tự. Nếu không, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Tất cả các thí nghiệm phải bị loại bỏ và những manh mối cho thấy hắn có liên quan đến tình huống này phải bị xóa sạch.
Không có cách nào khác. Đã có những trường hợp t·ử v·ong do người sói. Họ đã g·iết người.
Nhưng.....
Đôi mắt trong veo của đứa bé cuối cùng nhìn về phía Rudger trong khi liếm sói mẹ. Ngay cả khi hắn đang chuẩn bị phép thuật của mình để g·iết họ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn vẫn không hề chứa đựng bất kỳ lời quở trách hay tức giận nào.
"......"
Rudger đứng dậy.