Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 287: Tấn công (2)




Chương 287: Tấn công (2)

"Nói láo! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những lời ngươi nói sao?"

"Ngươi có thể thử xem ta có nói dối hay không."

"?!"

Tên cầm đầu nhìn Rudger với ánh mắt hoài nghi. Nhưng khi thấy vẻ mặt của đối phương rất nghiêm túc, dần dà hắn cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Carl ngay lập tức gửi tín hiệu đến Pyrene.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút trôi qua, không có bất kỳ tín hiệu nào phản hồi.

Carl mím môi. Điều này chứng tỏ Pyrene chắc chắn đã bị hạ. Đây là khả năng hắn ta chưa từng nghĩ tới.

"Có vẻ như ngươi đã mất hết át chủ bài trong tay."

Rudger từ từ tiếp cận.

Không hiểu sao tên cầm đầu có ảo giác rằng như thể một người khổng lồ đang tiến về phía mình. Gã khổng lồ này có thể nghiền nát hắn như nghiền nát một con côn trùng chỉ bằng một cái vẫy tay đơn giản.

Carl nghiến răng.

"Kể cả như vậy, ngươi cũng đừng hòng moi được tin tức gì từ ta."

"Mong rằng một lát nữa ngươi vẫn có thể nói được câu đó."

Rudger nói xong liền đặt tay lên trán kẻ trước mặt.

Khi tên cầm đầu vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hộc... ... !"

Máu tươi ồ ạt chảy ra từ miệng hắn. Không chỉ miệng, cả tai, mắt và mũi của hắn lúc này cũng đã giàn dụa máu. Tên cầm đầu cảm thấy vô cùng chóng mặt như thể có có một cái máy xay đang nghiền nát mọi thứ bên trong đầu hắn. Tai hắn ù đi, hắn bắt đầu thấy buồn nôn.

Tên cầm đầu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trên cơ thể mình. Hắn không biết đối phương đã làm gì, không phải là những đòn t·ra t·ấn thể xác như hắn dự đoán nhưng sự đau đớn này còn lớn hơn gấp vạn lần những h·ình p·hạt t·ra t·ấn kia.

"Không phải ngươi tự tin rằng mình có thể chịu đựng mọi đau đớn sao?"

"Khụ khụ! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì ... ... !"

Carl trừng mắt nhìn Rudger. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn đã không giống lúc trước, đôi mắt hắn ta lúc này rõ ràng đang ánh lên sự sợ hãi, thân hình của tên cầm đầu theo bản năng run lên.

"Thứ thích hợp đối phó với loại rác rưởi như ngươi."

Rudger nói xong lại đặt tay lên trán kẻ trước mặt.

"Kwaaaaaak!"

Khi ma thuật của Rudger xuyên qua trán truyền vào, cơ thể tên cầm đầu rung chuyển dữ dội, hắn ta không thể chịu nổi nữa, hét lên. Kẻ này cố gắng vùng vẫy nhưng đều vô ích, tay chân của hắn đã bị một cái bóng đen dưới đất trói chặt.

"Keuuuuuu! Dừng lại! Gmaaan!"



Rudger sau một lúc t·ra t·ấn liền rút tay lại.

Tên cầm đầu lúc này đã mất hết sức lực, nếu không phải tay chân của hắn vẫn bị cố định thì hẳn lúc này hắn ta đã gục xuống đất.

"Khụ khụ. Một......m-một g-giáo sư... ... s-sao có thể biết những thủ đoạn t·ra t·ấn như thế này... ...khụ khụ.... ."

"Ngươi không khác gì những kẻ vô liêm sỉ khác."

"Gì... ... ?"

Rudger dùng giày thô bạo giẫm lên đùi kẻ đang quỳ.

"Áaaaaaa!"

"Nỗi đau mà ngươi gây ra cho học sinh của ta thậm chí không bằng một phần nghìn nỗi đau này. Ngươi thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến chuyện đó mà chỉ nghĩ đến đau đớn của bản thân hiện tại hả?"

"... ... Chuyện đó là cần thiết vì lợi ích của đồng bào chúng ta."

"Bằng cách hy sinh bọn họ? Ngu xuẩn!"

"Đó là sự hy sinh đáng giá! Chúng ta làm vậy để tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn! Trên thế giới này, để đạt được một thứ gì đó, ngươi bắt buộc phải từ bỏ những thứ khác."

Rudger gầm gừ.

"Vậy là các ngươi b·ắt c·óc gia đình đứa trẻ làm con tin và đe dọa nó? Bắt buộc thằng bé phải gia nhập Quân Giải phóng và gây nguy hiểm đến tính mạng của những người dân vô tội khác?"

"Chúng ta đều là thường dân! Chúng ta có nhiệm vụ tiêu diệt lũ quý tộc và quan liêu c·hết tiệt! Đồng bào từ khắp nơi trên thế giới phải đoàn kết và chiến đấu vì mục tiêu cao cả đó!"

"... ... ."

Rudger không nói gì nữa. Hắn cảm thấy vô nghĩa khi phải tranh cãi với kẻ đã hết thuốc chữa trước mặt.

"Thật lãng phí thời gian!"

"... ... ?!"

"Ngươi hãy cầu mong bản thân có thể chịu đựng được những gì sẽ xảy ra tiếp theo."

"Ngươi... ... !"

Rudger bỏ qua lời của kẻ trước mặt, hắn lại đặt tay lên trán tên cầm đầu.

Phép thuật lại được kích hoạt.

* * *

Leo bồn chồn lo lắng. Aidan vẫn luôn quan sát từ bên cạnh đành phải lên tiếng trấn an.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"... ... ."

Bất chấp sự an ủi của Aidan, Leo vẫn không nói gì. Cứ như thể nếu bây giờ cậu ta mở miệng ra, điều bất hạnh nào đó có thể ập đến ngay lập tức.

Đột nhiên, vai Leo run lên, cậu dựng thẳng người lên. Từ xa, Leo có thể nhìn thấy bóng dáng giáo sư đang đến gần. Bên cạnh giáo sư là người đàn ông tóc vàng ban nãy đang hộ tống hai người phụ nữ.

"!!!"



Đôi mắt của Leo mở to. Cậu lập tức đứng dậy và chạy về phía gia đình mình. Leo dừng lại trước mặt mẹ và em gái, xác nhận rằng họ vẫn ổn, cậu không thốt nên lời, mấp máy môi vài lần rồi sau đó nhanh chóng quay đầu đi.

"Anh trai, anh không có điều gì muốn nói với mẹ và em sao?"

Em gái của Leo buồn cười nhìn hành động của anh trai mình. Cô bé có màu tóc giống Leo, nhưng lại cao hơn anh trai mình khá nhiều.

"Renard, đừng trêu anh con nữa."

Lúc này, mẹ của Leo mới lên tiếng ngăn cản. Rudger cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy ngoại hình của mẹ Leo. Trông cô ấy gầy gò và còn rất trẻ, không hề giống một bà mẹ đã có hai đứa con. Vóc dáng của người mẹ có chút nhỏ bé, Rudger có thể hiểu Leo kế thừa chiều cao từ ai.

"Leo chắc hẳn đã gặp rất nhiều rắc rối. Vậy nên hãy dừng lại đi."

"Nhưng mẹ......!"

"Bây giờ không phải là lúc để nói về chuyện này. Chúng ta vẫn chưa nói lời cảm tạ hai vị đã cứu mạng mình."

Mẹ của Leo sau khi khiển trách con gái xong liền quay về phía Rudger và cúi đầu.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của hai anh. Tôi là Helena, mẹ của thằng bé Leo."

"Tôi là giáo sư phụ trách của trò Leo, Rudger Chelici."

"Rất vui được gặp giáo sư. Tôi muốn nói lời cảm ơn một lần nữa. Nhờ có hai vị mà gia đình tôi mới có thể được an toàn."

"Chúng tôi chỉ làm những gì theo đúng trách nhiệm của mình thôi."

Renard và Leo theo sau liền cúi đầu.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của giáo sư."

"Cảm ơn giáo sư."

Lời cảm ơn của Leo đặc biệt chân thành.

Rudger nhìn cậu học sinh trước mặt, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.

"Chuyến đi thực tế của trò đã trở thành một mớ hỗn độn."

"... ... Dạ?"

"Dù sao gia đình của trò đã đến đây, trò cũng không thể bỏ mặc họ như vậy. Leo, trò hãy đưa mẹ và em gái của trò đến nơi an toàn trước đã."

Leo kinh ngạc trước những lời vừa nghe được. Mọi việc hiện tại đã tốt đẹp nhưng cậu chắc chắn vẫn sẽ bị định tội là đã cộng tác với Quân Giải phóng. Tuy nhiên, giáo sư Rudger không hề quy trách nhiệm cho cậu. Thay vào đó, giáo sư thậm chí còn cân nhắc bảo cậu hãy ở lại với gia đình.

Lẽ ra Leo phải cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Nhưng cậu bé vẫn không kìm được lên tiếng.

"Thưa giáo sư, nhưng... ... ."

"Trò không thích ở bên gia đình mình à?"

"... ... Dạ không phải........."

"Vậy ta đoán trò có thể tận dụng cơ hội này để tâm sự với gia đình mình nhiều hơn."



"... ... ."

"Giáo sư, em......."

"Gia đình vẫn là ưu tiên quan trọng hơn vào lúc này, trò hiểu chứ, trò Leo?"

"... ... !"

Leo cảm động không biết nên nói gì. Nước mắt ngập tràn trên gương mặt cậu. Leo ngay lập tức lấy tay lau nước mắt và cúi đầu lần nữa.

"Cảm ơn giáo sư rất nhiều."

"Mọi chuyện của trò ở đây xong rồi. Trò đi trước đi."

Cuối cùng, Leo đi cùng gia đình của mình, Aidan cũng đi theo. Pacius yên lặng đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng.

"Đứa trẻ đó vẫn còn liên hệ với Quân Giải phóng. Anh có thể yên tâm để nó đi như vậy sao?"

"Anh thực sự nghĩ rằng đứa trẻ đó muốn t·ấn c·ông khủng bố nơi này sao?"

Pacius lắc đầu sau khi chứng kiến cảnh Leo vui mừng khi gặp lại gia đình mình.

"Đó là lý do."

Pacius nhìn Rudger với ánh mắt không đồng tình.

"Như vậy cũng quá mức cảm tính. Tôi không ngờ anh lại đặt niềm tin vào học trò nhiều như vậy."

"Tôi không tin tưởng đứa trẻ đó chỉ vì nó là học sinh của mình."

"Vậy thì tại sao?"

"Tôi tin tưởng vì đứa trẻ đó rất trân trọng gia đình của nó."

"Nghe anh nói vậy, tôi đoán giáo sư Rudger cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự."

"... ... ."

Rudger không trả lời. Pacius cũng không chờ đợi hồi đáp của đối phương, anh ta hỏi tiếp.

"Vậy anh đã lấy được thông tin cần thiết chưa?"

"Cuộc t·ấn c·ông khủng bố quy mô lớn sẽ sớm xảy ra. Một khu vực của Quân Giải phóng đã bị chúng ta xóa sổ hoàn toàn, nhưng vẫn còn ít nhất ba khu vực tương tự. Còn cả những đường hầm bên dưới lòng đất nữa."

"Mục tiêu chính của quân khủng bố là nơi nào?"

"Những khu vực tập trung nhiều người trong đó có cả Cung điện Pha Lê và khu phố trung tâm. Mục tiêu của bọn chúng là thương nhân giàu có và quý tộc ở đó."

"Chúng ta cần nhanh chóng truyền tin này đi."

Rudger gật đầu.

"Tôi sẽ liên lạc với các đội hiệp sĩ."

"Tôi sẽ cảnh báo đội ngũ cố vấn và đoàn đội của Theon."

Cả hai ngay lập tức quyết định những việc cần làm và nhanh chóng chia nhau ra hành động.

Pacius rời đi rất nhanh. Rudger cũng định quay trở về, nhưng đột nhiên hắn dừng lại và nhìn về hướng Leo đang đứng.

Em gái Leo đang nói gì đó, Leo cũng càu nhàu không ngừng, thậm chí cả mẹ của hai đứa trẻ cũng nụ cười vui vẻ. Aidan cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Rudger mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn chậm rãi bước về phía trước. Công việc ở thủ đô vẫn chưa kết thúc.