Chương 285: Lựa chọn (2)
Lúc đầu, Rudger rất sốc khi biết Leo là tình báo viên của Quân Giải phóng. Hắn nhớ đã từng gửi một bức thư cho Leo vào ngày cuối của lễ hội nhờ thằng bé trợ giúp vây bắt người của tổ chức. Leo có năng lực xuất sắc và tính cách thận trọng nên Rudger nghĩ có thể sử dụng năng lực của đứa trẻ đó, hắn chưa bao giờ nghĩ thằng bé lại là người của Quân Giải phóng.
Trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao?
Sau khi biết được sự thật, Rudger khá đắn đo trong việc có nên bắt Leo lại không. Nhưng khoảnh khắc thằng bé nói rằng gia đình của nó đang bị giữ làm con tin và hắn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Leo, ý nghĩ trước đó đã tan biến ngay tức khắc.
Người thân duy nhất của đứa trẻ này chỉ còn lại duy nhất mẹ và em gái. Ở cái tuổi này, đáng lẽ một đứa trẻ có thể sống một cuộc sống vui vẻ, lạc quan nhưng thằng bé lại phải gánh trên lưng trọng trách của một người đàn ông trụ cột trong nhà, để có thể bảo vệ người thân, nó đã chấp nhận trở thành công cụ cho Quân Giải phóng sử dụng. Đó chính là lý do đứa trẻ này không tin tưởng bất kỳ ai, nó không tin có người sẽ chìa tay ra giúp đỡ mình.
Việc Leo nói ra toàn bộ sự thật với hắn không hẳn là dấu hiệu của việc quyết tâm đi đúng hướng. Hắn cảm giác được thằng bé gần như đã bỏ cuộc, nó chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự lựa chọn này.
Rudger sao có thể không hiểu được cảm giác đó chứ?
"Leo."
Theo tiếng gọi của Rudger, Leo ngẩng đầu lên. Dù đã lau hết nước mắt nhưng đôi mắt cậu bé vẫn đỏ hoe.
"Ta, Aidan và những người khác đều sẽ giúp đỡ trò. Đó chắc chắn không phải lời nói dối."
"... ... ."
"Nhưng chỉ có một điều ta muốn trò trả lời thành thật."
"Điều gì thưa giáo sư?"
"Trò có thực sự sẵn sàng chiến đấu bằng tất cả ý chí của mình không?"
Aidan ở bên cạnh trực tiếp nghe những lời đó đều có chút thấy xấu hổ. Nhưng vẻ mặt của Rudger rất nghiêm túc, hắn muốn nghe câu trả lời ngay bây giờ.
"Cho dù mọi người đều giúp đỡ trò thì cũng chẳng ích gì nếu trò không có quyết tâm."
Không thể lúc nào cũng chờ đợi sự giúp đỡ từ người khác. Cuối cùng, việc chiến đấu vẫn phải thuộc về bản thân.
"Ta hỏi trò, trò có thực sự sẵn sàng chấp nhận mọi thứ không?"
"........"
"... ... Em đã phải chịu đựng những điều khủng kh·iếp này rất lâu rồi."
Đôi mắt Leo ánh lên sự quyết tâm, cậu không né khỏi ánh mắt của Rudger.
"Em nghĩ lần này em sẽ cho bọn chúng thấy được mình có thể làm gì."
Đôi mắt của Rudger dịu lại trước những lời đó, hắn nở nụ cười khích lệ.
"Rất tốt."
Aidan ở bên cạnh kinh ngạc khi giáo sư thốt ra một lời khen hiếm hoi.
Rudger nhìn lại phía sau. Pacius đang quan sát bọn họ với vẻ mặt phức tạp.
"Pacius, anh cũng nắm được tình hình rồi đúng không?"
"... ... Tôi nghe mọi chuyện rồi."
"Lần này tôi e rằng sẽ phải nhờ anh nhắm mắt bỏ qua vài chuyện."
"Anh không định... ...."
"..........."
"Haiz! Được rồi, tôi hiểu."
Pacius thở dài.
Là một hiệp sĩ cấp cao, anh ta đương nhiên có thể nghe được mọi điều Leo nói dù khoảng cách khá xa. Tất nhiên, Pacius biết Leo hiện tại đang ở trong hoàn cảnh nào và anh ta cũng thông cảm cho cậu bé.
Nhưng việc công và việc tư phải rõ ràng. Về lý, dưới cương vị một Vệ binh Hoàng gia, anh ta chắc chắn phải bắt giữ học sinh này ngay lập tức. Nhưng về tình, Pacius thực sự không đành lòng làm vậy.
"Tôi sẽ coi như mình chưa nghe thấy gì cả. Dù sao thì hiện tại tôi cũng không mặc đồng phục, tôi có thể không tính là đang thực hiện nhiệm vụ."
Pacius lắc đầu nói.
Anh ta chợt nhớ lại đánh giá của Đại Công chúa đối với 'thanh kiếm' đầu tiên của Người.
"Đó là một người đàn ông xử lý công việc rất gọn gàng. Anh ta tàn nhẫn, lạnh lùng, lý trí và bình tĩnh. Anh ta có một cái đầu vận chuyển rất nhanh, một đôi mắt biết nhìn thời cuộc xuất sắc."
"Chỉ nghe qua thôi cũng có thể thấy người đó giống như một cỗ máy g·iết người không có cảm xúc."
"Không hẳn."
"Ý ngài là sao?"
"Ngược lại, người đàn ông đó lại dịu dàng hơn cậu nghĩ rất nhiều. Tuy bề ngoài tên đó tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất bên trong lại rất dễ yếu lòng. Dù có khi tên đó nói năng khá gay gắt nhưng anh ta vẫn sẽ luôn suy nghĩ cho người đối diện."
"Điều này có vẻ mâu thuẫn với những gì ngài nói lúc trước."
"Anh ta dù sao cũng là con người, không phải một cỗ máy. Con người thì sẽ luôn có cảm xúc."
Sau khi hồi tưởng lại quá khứ, Pacius không khỏi bật cười khi nhớ lại bộ dạng của Rudger trong lời nhận xét của Đại Công chúa. Ngày hôm đó, anh ta không hiểu tại sao Đại Công chúa Eileen lại nói như vậy. Nhưng bây giờ Pacius nghĩ mình đã hiểu.
"Vậy bây giờ anh định làm gì?"
"Chúng ta cần hành động càng nhanh càng tốt."
Quân Giải phóng không truyền đạt hết mọi thông tin cho Leo. Nhưng điều đó không có nghĩa là những gì Leo biết là không hữu ích. Nơi ẩn náu của chúng phía trên và kế hoạch khủng bố sẽ sớm diễn ra xung quanh, những chuyện này ít nhiều Leo vẫn nắm được.
"Mục tiêu t·ấn c·ông chính của bọn chúng là học sinh Theon, nhưng có vẻ như bọn chúng cũng đang nhắm vào các cố vấn. Bọn chúng chắc hẳn phải có thứ gì đó có thể đối phó với nhiều pháp sư cấp cao."
Có lẽ Quan Giải phóng tính định sử dụng loại thuốc súng đặc chế. Nhưng nếu chỉ có mỗi thứ đó thì vẫn không thể gây ra nguy hiểm quá lớn cho các Lexorer. Thứ đó chỉ nguy hiểm nếu không có phòng bị, còn nếu pháp sư chủ động dựng ma pháp phòng hộ, loại thuốc súng đó cũng không thể làm gì được bọn họ.
"Đó không phải là điều quan trọng. Leo, gia đình của trò hiện đang ở thủ đô phải không?"
"... ... Vâng."
Quân Giải phóng đã cố tình đưa gia đình Leo đến đây. Nếu ở đâu đó xa như ở nông thôn, Quân Giải phóng sẽ phải mất nhiều thời gian mới gửi tín hiệu để đối phó với con tin được, nên bọn chúng cố tình giữ con tin ở gần để tiện tay kiểm soát Leo.
"Hành động của chúng thực sự đã giúp ích cho chúng ta. Ít nhất chúng ta không cần mất nhiều thời gian tìm kiếm bên ngoài, phạm vi lúc này chỉ gói gọn trong thủ đô sẽ dễ dàng cho chúng ta hơn."
Rudger nhìn Pacius.
"Tôi cần anh giải quyết việc đó cho tôi."
"Tại sao lại là tôi?"
"Anh là người phù hợp nhất trong tình huống này."
"Giáo sư, anh... ... ."
Pacius định tranh luận nhưng anh ta nhìn Aidan và Leo bên cạnh, lúc này mới nhận ra dụng ý của đối phương, anh ta liền im lặng. Hiện tại với người ngoài, Rudger Chelici chỉ là một vị giáo sư của Theon. Những việc thăm dò á·m s·át kiểu này không phù hợp với một giáo sư thiên về nghiên cứu và giảng dạy. Quả thực anh ta thích hợp làm chuyện này hơn. Nếu để Rudger hành động có thể khiến những người khác nghi ngờ.
"Được rồi, cứ giao cho tôi. Còn anh thì sao?"
"Tôi sẽ xử lý kẻ địch ở những nơi ẩn náu bên trên."
* * *
"Có tin xấu!"
Trong một nơi ẩn náu bí mật của Quân Giải phóng đang có rất nhiều người mặt nghiêm trọng ngồi họp với nhau.
"Nhóm người khu số ba b·ị b·ắt rồi."
"Khu số năm với mười bảy cũng tương tự."
Tin xấu liên tục ập đến. Hai đội Hiệp sĩ của Đế quốc quả đúng danh xứng với thực, những kẻ này có thể lần ra dấu vết của bọn chúng và tổ chức vây quét với tốc độ nhanh đến mức bọn chúng không kịp trở tay.
"Không cần lo lắng. Ba khu vực vừa rồi không quá quan trọng, đó chỉ là mồi nhử chúng ta ném cho bọn chúng thôi."
Kẻ tên Carl phụ trách khu số một lên tiếng trấn an mọi người. Sắc mặt của hắn ta không hề mất bình tĩnh. Quân Giải phóng cũng biết Hoàng gia đã nhận ra sự tồn tại của bọn chúng, đó là lý do tại sao những kẻ đó cho triệu tập hai đội Hiệp sĩ về thủ đô, chính là để đối phó bọn chúng.
Vì vậy, để đánh lạc hướng sự chú ý của lũ Hiệp sĩ, Quân Giải phóng đã lập ra một số vị trí giả và tiết lộ cho kẻ địch.
Tuy nhiên, Carl biết đối phương không phải những kẻ ngu ngốc. Chắc chắn bọn chúng sẽ nhận ra cái bẫy và không sớm thì muộn sẽ mò được đến đây. Bọn chúng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để tiếp đón quân địch.
Khi Carl nháy mắt, những thuộc hạ đang chờ đợi đều kiểm tra lại v·ũ k·hí của bản thân. Đạn nổ mạnh cho súng trường tự động. Tất cả súng ống đều sử dụng thuốc súng đặc chế.
"Mỗi nhóm di chuyển đến địa điểm đã chỉ định thông qua tuyến đường thủy ngầm. Nếu có vấn đề phát sinh, cần đảm bảo phải có người tiếp ứng gần đó."
Các đặc vụ của Quân Giải phóng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc trước mệnh lệnh của Carl.
Đúng lúc này, một bức tường của nơi ẩn náu chợt p·hát n·ổ. Rất nhiều kẻ không kịp phản ứng bị cuốn phăng đi. Bụi đất mù mịt, trên mặt đất rải rác những mảnh tường và gạch vỡ vụn từ v·ụ n·ổ. Một bóng người xuất hiện từ bức tường lúc này đã biến mất.
Trong khi phần lớn Quân Giải phóng đang bối rối trước cuộc t·ấn c·ông bất ngờ này thì chỉ có kẻ tên Carl nhận ra thân phận người vừa xuất hiện.
"Rudger Chelici?!"
Tại sao giáo sư của Theon lại ở đây?
Hắn ta nghĩ ngay đến Leo, khuôn mặt hắn ta đanh lại.
Đúng lúc này, ánh mắt của Rudger dừng lại trên người tên Carl.
"Là ngươi."
Giọng nói lạnh lùng phát ra từ khóe miệng Rudger quấn lấy cơ thể Carl như một con rắn.
"Tên cặn bã."