Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 281: Bí mật ngàn năm (2)




Chương 281: Bí mật ngàn năm (2)

"Chạy mau! Tôi sẽ thu hút sự chú ý của thứ đó!"

Hai người Hans và Belaruna đang chạy thục mạng bên trong một đường ống dài. Càng đi sâu vào bên trong, địa hình của đường ống càng ngày càng phức tạp như một mê cung vô tận với vô số ngã rẽ giống nhau khiến người bên trong không thể phân biệt được.

Hai người bọn họ đã chạy rất lâu rồi nhưng thứ phía sau vẫn đuổi sát sau lưng, không hề có dấu hiệu từ bỏ. Thứ phía sau có hình dạng vô cùng gớm ghiếc, nó giống như là sự kết hợp của rất nhiều loại quái thú với nhau.

Hans vốn là người nhát gan, khi nhìn thấy chân dung con quái vật càng kinh hoảng hơn, chỉ biết cố gắng cắm mặt chạy thẳng về phía trước, không dám quay đầu lại. Nếu cậu ta mà bị móng vuốt của nó chém qua hoặc cắn phải, Hans quả thực không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đằng sau.

Nhưng dù có dùng hết sức bỏ chạy thì thể lực của hai người cũng chỉ có giới hạn, tốc độ cũng không thể bằng con quái vật đằng sau. Khoảng cách giữa hai bên đang ngày càng bị rút ngắn.

Thời điểm Hans cân nhắc nghiêm túc xem có nên biến hình không. Chợt, Belaruna giật mạnh lưng áo của cậu ta.

"Chờ chút! Có gì đó không đúng."

"Cô muốn nói gì? Giờ mà dừng lại thì con quái vật kia sẽ xé xác chúng ta ra đấy."

Belaruna đột nhiên dừng lại, giơ tay chỉ vào con quái vật phía sau.

"Bà cô của tôi! Làm ơn chạy đi giùm tôi với!"

"Không cần."

"Cái gì?"

Sau khi quan sát kĩ hơn thứ phía sau, Belaruna giậm chân bực bội.

"C·hết tiệt! Đó không phải là Cryptid! Nó chỉ là một con Chimera thôi!"

Vẻ ngoài u ám trên gương mặt Belaruna đã không còn nữa, thay vào đó là niềm vui sướng và hứng thú đột độ.

"Chimera?"

Hans chợt khựng lại khi nghe thấy từ 'Chimera' phát ra từ miệng Belaruna.

Chimera là một dạng sinh vật nhân tạo, một loại v·ũ k·hí s·inh h·ọc được tạo ra bằng cách kết hợp sức mạnh của một số sinh vật sống lại với nhau. Con Chimera mà Hans nhìn thấy này có da thịt chắp vá trông khá ghê tởm. Vẻ ngoài của thứ này giống như một con hổ có những chiếc gai sắc nhọn mọc dọc theo xương sống trên lưng. Cái đuôi dài của nó chi chít gai nhìn từ xa không khác gì một cái chuỳ di động.

Bất cứ ai lần đầu tiên nhìn vào con vật này đều sẽ nghĩ nó là một cryptid hơn là một con Chimera. Nhưng Belaruna thì khác. Đôi mắt của cô ấy tinh ý nhận ra những điểm bất thường của con quái vật.

Crekkkkkk!

Trong khi Hans vẫn còn đang suy nghĩ, con Chimera phía sau đã áp sát và lao về phía hai người. Con quái vật há to miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn chực chờ cắn xuống, Hans có thể chắc chắn bản thân sẽ c·hết nếu bị thứ này cắn phải.

Hans hét lên một tiếng.

Đúng lúc này, Belaruna đột nhiên hành động. Cô ấy lấy từ trong túi ra một lọ thuốc thủy tinh ngay lập tức ném nó vào chân con Chimera.

Choang!

Chai thủy tinh vỡ tan, mảnh vỡ nằm rải rác trên đất. Những giọt thuốc bên trong bắn tung tóe lên người con quái vật. Những hạt giống nhỏ trong thuốc ngay lập tức tăng trưởng, kích thước của chúng to dần trở thành những dây leo đáng sợ quấn chặt lấy con Chimera. Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài hơi thở.

Taaaah!

Những chiếc răng sắc nhọn của con Chimera cuối cùng dừng lại ngay trước mũi Belaruna. Mặc cho nó điên cuồng rít gào vẫn không thể thoát ra khỏi trói buộc từ những sợi dây trên người. Belaruna bên cạnh nhìn chằm chằm hàm răng của con Chimera, không hề tỏ ra sợ hãi.



Còn Hans lúc này đã hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến toàn bộ chuyện vừa rồi. Cậu ta vẫn luôn cho rằng Belaruna chỉ là một yêu tinh biến thái, lúc nào cũng tỏ ra âm trầm và hay say xỉn. Cô ấy trong ấn tượng của Hans không hề giống bất kỳ yêu tinh nào cậu ta từng gặp. Dù khả năng về dược học của Belaruna cực kỳ xuất sắc nhưng tất cả cũng chỉ gây cho Hans ấn tượng về việc cậu ta luôn bị lấy máu để Belaruna phân tích, làm thí nghiệm.

Hans chưa từng nhìn thấy Belaruna chiến đấu nên trong đầu cậu ta luôn mặc định khả năng chiến đấu của cô nàng này bằng không. Cho đến khi cậu ta chứng kiến người này nhẹ nhàng hạ một con Chimera không tốn chút sức lực, Hans mới biết suy nghĩ của mình trước đó sai lầm cỡ nào.

"Chúng ta nên chạy nhanh đi trước khi thứ này xổng ra!"

"Hả? Sao phải chạy trốn chứ?"

"Bây giờ nguy hiểm lắm... ... ."

"Đừng lo lắng. Thứ đáng yêu này không nguy hiểm chút nào."

Belaruna cười và chỉ vào con Chimera. Hans có ảo giác rằng nụ cười độc ác quen thuộc của Belaruna đã trở lại mỗi khi cô ấy nhìn một vật thí nghiệm.

"Nhìn con vật dễ thương này mà xem. Nó đúng là một tác phẩm nghệ thuật!"

"... ... ."

"Cô không đùa đấy chứ?"

Hans đang định nói gì đó, nhưng ngay khi bắt gặp tia sáng lấp lánh trong mắt Belaruna, cậu ta liền thức thời ngậm miệng lại.

Belaruna từ từ lại gần con Chimera và lấy ra một lọ thuốc.

"Hehehe. Đứa trẻ dễ thương, chúng ta làm một chút kiểm tra nhé."

Con Chimera hung dữ chắc hẳn cũng cảm thấy nguy hiểm đang gần kề nên nó điên cuồng la hét, vùng vẫy nhưng đều vô ích, những sợi dây leo trói chặt cơ thể nó không hề suy suyển.

Sau khoảng mười phút.

"... ...."

Gương mặt của Hans trở nên tái nhợt khi nhìn thấy cái xác hoàn toàn bị phân mảnh của con Chimera trước mặt. Chứng kiến ​​cảnh giải phẫu kinh hoàng diễn ra trong suốt khoảng thời gian vừa rồi khiến Hans thấy vô cùng đau đầu.

"Đợi tôi một chút... ... . Oẹ......"

Belaruna nhìn về phía Hans mỉm cười rạng rỡ.

"Cậu yếu bóng vía quá đấy."

Chất lỏng màu xanh lá cây trong cơ thể của con Chimera bắn tung tóe trên mặt Belaruna càng làm tăng nỗi sợ hãi của Hans lên gấp năm lần.

Hans điên cuồng nôn khan, nhanh chóng quay mặt đi không nhìn cảnh tượng trước mặt nữa. Cậu ta thề về sau sẽ không bao giờ đắc tội yêu tinh biến thái này nữa.

Bất chợt.......

Crekkkkkkkkkk!

Tiếng kêu của một con Chimera khác vang lên từ xa. Âm thanh to dần chứng tỏ con quái vật đang lao về phía này rất nhanh. Hai người có thể lờ mờ thấy từ xa có khoảng ít nhất ba cái bóng.

Vẻ mặt Hans trở nên xấu đi, ngược lại, sắc mặt Belaruna lại rạng rỡ hơn không ít.

"Nghe thấy không? Những đứa trẻ dễ thương mới đang đến!"

"... ...."



Hans bắt đầu thấy đồng cảm với những con quái vật sắp xuất hiện.

"À, Hans này, cậu có muốn thử chiếc răng này không?"

"Tránh xa tôi ra!"

* * *

"Dù sao thì không cần lo lắng cho người của tôi. Bọn họ sẽ an toàn thôi."

"Có vẻ như anh rất tin tưởng vào thuộc hạ của mình."

"Bọn họ là những chiến hữu đáng tin cậy. Tôi có thể yên tâm giao phía sau lưng mình cho bọn họ."

"Thú vị! Anh đã thay đổi rất nhiều."

"Tôi đã biết những thông tin cần thiết rồi. Tôi sẽ rời đi trước."

Dù sao thì lý do Rudger đến đây là để tìm cơ hội đánh cắp mảnh vỡ Thánh vật. Tuy nhiên, giờ đây hắn lại có cơ hội lấy thứ mình cần một cách quang minh chính đại, nếu vậy thì không cần thiết phải ở lại hoàng cung nữa.

Eileen khá bất mãn với phản ứng của người trước mặt.

"Đã bảy năm chúng ta mới gặp lại, anh không định ngồi hàn huyên chút sao?"

"Giữa chúng ta không có chuyện gì phải hàn huyên cả."

Rudger biết rằng Eileen vẫn chưa từ bỏ ý định cũ, hắn đành phải vạch rõ giới hạn giữa hai người. Mối quan hệ của bọn họ thuần tuý chỉ là giao dịch công bằng.

Nhìn bề ngoài thì có thể thấy hắn vô tâm, nhưng một người hiểu rõ Rudger như Đại Công chúa thì biết ý định của đối phương. Cô ta đành gật đầu chịu thua.

"Được rồi. Anh đi đi."

Eileen lúc này cũng phải đối phó với lũ chuột ẩn náu phía dưới thủ đô nên cô ta quyết định tạm thời sẽ không ép Rudger. Dù sao thì Rudger hiện tại vẫn là giáo sư tại Theon, cô ta có thể tùy ý liên lạc lại với đối phương trong tương lai.

Cơ hội vẫn còn rất nhiều. Không cần thiết phải nóng vội. Đại Công chúa tin tưởng bản thân sẽ thuyết phục được đối phương chấp nhận phục vụ mình. Đến lúc đó, cô ta sẽ lại một lần nữa sở hữu thanh kiếm mạnh mẽ trong bóng tối của mình giống như bảy năm trước.

"Pacius sẽ dẫn đường cho anh. Lui đi."

"Không cần. Tôi muốn đi một mình."

"Không cần từ chối. Ta cử Pacius đi cùng anh cũng là có lý do. Dù sao thì hiện tại anh vẫn là đại diện của Theon, thân phận của Pacius sẽ hữu ích cho anh rất nhiều. Anh có thể tuỳ ý đối xử với tên đó như chó săn của bản thân."

".........."

Khi Đại Công chúa nói vậy, Rudger không cự tuyệt nữa. Hắn liếc nhìn Mandelina một cái trước khi rời đình viện.

Khi Rudger quay lại con đường cũ, hắn nhìn thấy Pacius đang đợi mình ở phía xa. Vị Hiệp sĩ khi thấy bóng dáng Rudger xuất hiện liền lịch sự cúi chào.

"Ngài đã trở lại. Cuộc trò chuyện với Công chúa ổn chứ?"

"Mọi chuyện khá suôn sẻ."



"Tôi hiểu. Tính cách của Công chúa đôi lúc có hơi tùy hứng, giáo sư không cần quá để trong lòng."

Rudger nhìn Pacius với ánh mắt bất ngờ. Hắn không ngờ một người trông có vẻ lịch thiệp như Pacius sẽ nói ra những lời như vậy.

Pacius dường như cũng cảm nhận được thắc mắc của Rudger, anh ta mỉm cười nhẹ nhàng.

"Haha. Dù đã thề trung thành với hoàng gia nhưng tôi vẫn có thể tùy ý phát ngôn. Công chúa sẽ không làm gì tôi đâu, mặc dù ngài ấy đối xử với tôi khá thô bạo."

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy Công chúa đã nói gì? Tôi có cảm giác ngài ấy có thể đã đưa ra vài mệnh lệnh kỳ quái."

"Anh chắc chắn là muốn biết chứ?"

"Xin cứ tự nhiên. Tôi không ngại."

Thái độ của Pacius có vẻ rất thoải mái.

"Cô ấy bảo tôi có thể đối xử với anh như một con chó săn của mình."

"Ha ha ha. Giáo sư Rudger thật có óc hài hước."

"... ... ."

"... ... ."

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Rudger, Pacius lúc này mới hiểu đối phương không nói đùa.

"... ... Tôi hiểu. Nếu Công chúa đã ra lệnh như vậy, vậy tôi có thể giúp ích gì cho giáo sư?"

"Chúng ta đi thôi."

Khi Rudger cho phép, Pacius liền theo bên cạnh, biểu cảm có chút vui vẻ hơn.

"haha. Thật tốt. Tôi còn đang tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài từ chối đây."

"Đó là điều anh muốn sao?"

"Chà, người khác có thể không hiểu mệnh lệnh đó của Công chúa nhưng tôi thì khác."

"Mệnh lệnh đó có gì đặc biệt sao?"

"Bên ngoài, chức vị của tôi là Vệ Binh Hoàng gia, nhưng thực tế tôi đảm nhiệm xử lý mọi việc trong bóng tối cho Công chúa."

Pacius tự nhiên tiết lộ thân phận thực sự của mình, giọng điệu có chút cợt nhả.

Rudger nhìn chằm chằm vào Pacius với ánh mắt dò hỏi.

"Anh không cần thiết phải nói với tôi chuyện đó."

"Dù sao thì người có thân phận như giáo sư sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."

"... ... ."

Pacius gật đầu chứng thực suy đoán của Rudger là đúng.

"Vệ Binh Hoàng gia, 'Thanh kiếm bóng tối' của Đại Công chúa, Pacius, xin được ra mắt tiền bối, Ngài Jack vĩ đại."

"... ... ."

Rudger có trực giác rằng mình sắp gặp rắc rối.