Chương 269: Món quà bất ngờ (2)
Elisa Willow nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Rudger như thể đang chạy trốn. Wilford đang đợi ở đằng xa thấy vậy liền tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi.
"Hiệu trưởng, ngài đã tặng quà xong rồi sao?"
"À, tất nhiên rồi."
Elisa Willow trả lời một cách tự tin, hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng bản thân đã lo lắng như thế nào khi đứng trước mặt giáo sư Rudger một lúc trước. Bình thường nếu hiệu trưởng nói vậy thì Wilford cũng sẽ cho là mọi chuyện tốt đẹp, nhưng lần này ông ấy cảm thấy có gì đó đáng nghi nên hỏi lại để xác nhận.
"Ngài đã tặng món quà gì vậy? Có phải mấy gợi ý lần trước tôi nói không?"
"Sao đột nhiên ông lại hỏi nhiều thế, Wilford?"
"Chà, ngài cũng biết đấy, với thân phận của giáo sư Rudger thì không thể tùy tiện tặng cậu ấy món quà tầm thường được."
Tất nhiên, đây chỉ là cái cớ của Wilford. Ông ấy biết chàng trai kia thực sự không phải là người sẽ để tâm đến vật chất. Ông ấy chỉ đang lo lắng rằng vị hiệu trưởng trước mặt sẽ tặng thứ gì đó kỳ quái.
"Đừng ngạc nhiên nhé. Ta đã cho phép giáo sư Rudger cơ hội được dùng bữa với mình."
"... ... Hả?"
Wilford ngạc nhiên hỏi lại.
"Ngài nghiêm túc đấy chứ?"
"Có gì không đúng sao?"
"... ... ."
Wilford khẽ thở dài, ông ấy nhận ra rằng điều bản thân lo lắng đã trở thành hiện thực. Thực ra ông ấy đã mơ hồ đoán được mọi chuyện sẽ như thế này.
Kể từ khi còn đi học, Elisa Willow luôn nhận được quà từ người khác, ngài ấy chưa bao giờ tự mình tặng quà cho ai đó. Đơn giản vì hiệu trưởng từ khi sinh ra cho đến hiện tại hầu như muốn gì có nấy. Nhan sắc, tài năng, địa vị. Ngài ấy hoàn toàn không thiếu thứ gì.
Chính vì lý do đó, việc đột nhiên phải suy nghĩ và cân nhắc đưa tặng người khác giới một món quà quả thực đã làm khó Elisa Willow. Nếu đứng trên vai trò là hiệu trưởng, Elisa Willow đã làm rất tốt. Nhưng nếu bắt cô ấy đứng ở góc độ của người bình thường và làm những chuyện mà bình thường mọi người vẫn hay làm, Elisa Willow quả thực bị thiếu hụt những kiến thức đó. Giống như bây giờ vậy.
"Hiệu trưởng, tôi nghĩ ngài cần phải biết thêm một số thường thức."
"Wilford, ông không đùa ta đấy chứ?"
"Tôi đang rất nghiêm túc."
"... ... ."
Elisa Willow trừng mắt nhìn Wilford với vẻ mặt ủ rũ.
Wilford cảm thấy lo lắng về việc ông ấy sẽ phải dạy rất nhiều thứ cho vị hiệu trưởng này trong tương lai.
* * *
"Sedina."
"Vâng thưa ngài."
Trong văn phòng, Rudger đặt tài liệu cuối cùng mà hắn đã xử lý lên bàn.
"Chuyến đi thực tế đã sắp đến gần."
"Vâng."
"Một dịp ra tay tốt như thế này không đời nào Bình Minh Đen sẽ bỏ qua. Bọn chúng gần đây có kế hoạch gì không?"
"À, cái đó... ... ."
Sedina cân nhắc xem nên nói gì, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại và thành thật nói ra những gì cô ấy biết.
"Có thể ngài không tin, nhưng gần đây tổ chức không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ ra tay."
"... ... ."
Rudger ngạc nhiên nhướn mày, dùng ngón tay vuốt cằm suy tư.
"Thật kỳ lạ. Ta đã nghĩ bọn chúng chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội này làm điều gì đó. Có mệnh lệnh riêng nào từ cấp trên không?"
"Không. Bọn họ chỉ bảo tôi yên lặng chờ lệnh mới."
"Vậy sao?"
Sedina vốn chỉ là Đệ Tam của tổ chức, nhưng gần đây vị trí của cô ấy đã nhanh chóng tăng cao nhờ phục vụ trực tiếp dưới trướng John Doe. Nhờ đó, Sedina có thể liên lạc với thông tin cấp cao dễ dàng hơn trước và biết hầu hết những gì đang diễn ra trong nội bộ Bình Minh Đen. Ngay cả Sedina cũng nói rằng không có lệnh nào từ tổ chức liên quan đến chuyến đi thực tế này thì có lẽ tám phần là thật.
Rudger chìm đắm trong suy nghĩ của mình, một lúc sau hắn mở miệng.
"Sedina, ta nghĩ cô hiện tại vẫn chưa biết hết tin tức bên trong tổ chức, đúng chứ?"
"Đúng vậy."
Sedina hơi ngập ngừng trả lời.
"Ta không trách cô. Đó là điều khó tránh khỏi. Trong trường hợp những thông tin cô không thể tìm hiểu được... ... Vậy thì, là do Nikolai, đúng chứ?"
Đệ Nhất tên Nikolai, một kẻ có khả năng xử lý và kiểm soát thông tin để ngăn chặn chúng bị rò rỉ ra ngoài.
Đúng như Rudger đoán, Sedina do dự gật đầu.
"Là hắn ta."
"Nếu vậy, trừ khi chúng ta biết rõ đối phương đang cố gắng làm gì, nếu không thì không thể khẳng định tổ chức có ra tay lần này hay không."
Rudger hy vọng mọi thứ diễn ra suôn sẻ nhất có thể, nhưng hắn cũng phải tính đến trường hợp tồi tệ nhất.
Ban đầu, Rudger định đến thủ đô để xem có cơ hội nào thu thập mảnh Thánh vật hay không. Suy xét đến an ninh chặt chẽ của hoàng cung, đó là một mục tiêu rất khó thực hiện nhưng không phải là bất khả thi.
Lý do là vì trong chuyến đi thực tế này, các học sinh của Theon có thể được phép tham quan bên trong cung điện hoàng gia. Nếu như vậy, Rudger có thể lợi dụng việc này lẻn vào bên trong cung điện với tư cách là một giáo sư hướng dẫn.
Tuy nhiên, nếu Bình Minh Đen tham dự vào thì kế hoạch sẽ phải có chút biến hoá.
Từ tính cách của tên Nikolai kia, hắn ta là kiểu người thích bày mưu tính kế mọi việc ở phía sau hơn là trực tiếp hành động. Rudger và Nikolai đã phát sinh xung đột lần trước. Không có lý gì một kẻ thù dai như Nikolai lại không lên kế hoạch trả thù. Và dịp này chính là một cơ hội vô cùng thuận tiện cho hắn ta ra tay.
* * *
Cheeeeeee!
Đoàn tàu chạy trên đường ray tỏa ra hơi nước trắng xóa. Các học sinh ngồi tại chỗ đang ồn ào thảo luận khi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu trôi đi nhanh chóng.
Lindebrugne là một địa điểm du lịch nổi tiếng được nhắc đến rất nhiều trong những tài liệu của Đế quốc Exilion suốt hơn một nghìn năm lịch sử phát triển. Những học sinh chưa đến Lindebrugne bao giờ háo hức đến mức không thể ngồi yên được.
"Ai đang gây ồn ào trên tàu thế hả?"
Đúng lúc này, trong bầu không khí sôi nổi lại vang lên một giọng nói lạnh lẽo như dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt mọi người. Các học sinh đang nói chuyện nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai ngay lập tức im lặng.
Là giáo sư Rudger Chelici.
Khi bóng dáng Rudger xuất hiện, ngay cả những toa xe ồn ào nhất cũng đột nhiên trở nên im ắng khác thường lúc hắn đi ngang qua.
Các học sinh lén lút thì thầm với nhau tránh cho Rudger nghe được.
"Lâu lắm mới có chuyến đi vui vẻ như vậy, sao giáo sư vẫn khó tính thế nhỉ?"
"Đúng rồi. Giáo sư cũng quá khắt khe đi."
"Nghe nói giáo sư Rudger đã từng bị cuốn vào một vụ t·ấn c·ông khủng bố trên tàu hỏa khi giáo sư đến nhận chức. Có lẽ vì vậy nên giáo sư không thích đi tàu hoả."
"Ồ, thật sao?"
Chuyến tàu im lặng cuối cùng đã đến thủ đô an toàn. Học sinh ùa ra khỏi ga tàu đi theo chỉ dẫn của các giáo sư.
"Đây là thủ đô sao?"
"Đẹp thật đấy!"
Thủ đô của đế quốc, Lindebrugne, là một thành phố gây cho người ta một ấn tượng đẹp và tráng lệ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nội việc đi bộ từ ga xe lửa đến quảng trường thôi cũng giống như việc ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật khổng lồ vậy. Nếu bầu không khí tại Leathervelk có phần hơi tối tăm và cứng nhắc thì Lindebrugne lại có màu sắc trong trẻo, ấm áp và không khí bình dị hơn.
Nhìn các học sinh liên tục phát ra những tiếng cảm thán, trầm trồ, Rudger tuy bề ngoài không lộ ra biểu cảm gì nhưng thực tế hắn cũng cảm thấy hoài niệm vì đã lâu không trở lại nơi này.
Nơi đầu tiên Rudger đến sau khi rời khỏi sư phụ của mình chính là Lindebrugne. Khi đó, Lindebrugne là một thành phố khá rộng lớn và xinh đẹp. Hiện tại, nơi này đã phát triển hơn rất nhiều so với bảy năm trước.
Trong một thế giới mà phép thuật và khoa học đang phát triển từng ngày, bảy năm là quá đủ cho một sự thay da đổi thịt. Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều thay đổi, Rudger có thể loáng thoáng nhìn thấy một vài thứ vẫn còn tồn tại trong trí nhớ khi dạo bước trên phố.
Đó là khoảng thời gian hắn mới bước chân ra ngoài khám phá thế giới và đang tìm việc làm. Rudger đang đi trên con phố đêm tối đã va phải một người ở góc ngõ.
Mặc dù đối phương đã trùm áo choàng, nhưng khí c·hất đ·ộc đáo và mái tóc vàng của người đó vẫn hiện rõ ngay cả trong bóng đêm.
"Anh là ai?"
"Cô là ai?"
Cả hai cùng lên tiếng. Dù con hẻm rất tối nhưng Rudger vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Tuy nhiên, hắn không biết có người đang đến gần cho đến khi xảy ra v·a c·hạm.
Đối phương cũng vậy. Trên tay cô ta đang cầm một cổ vật có sức t·ấn c·ông mạnh mẽ cùng một cổ vật có tác dụng dò xét tung tích những người xung quanh.
Hai người mỗi người đều có bí mật.
Đó là cuộc gặp đầu tiên giữa Đại Công chúa Eileen của Đế quốc và Rudger lúc đó vẫn còn trong thân phận Gã đồ tể Jack.
Hình ảnh của Đại Công chúa Eileen được công chúng biết đến là một vị Nữ hoàng cứng rắn, quyết đoán, xinh đẹp và mạnh mẽ.
'Không thể tin được là hai người này lại có cùng huyết thống.'
Ánh mắt của Rudger chuyển sang Erendir đang háo hức giải thích mọi thứ cho Rene. Tất nhiên, ánh mắt của Rudger hướng về Erendir trong mắt người ngoài cực kỳ lạnh lùng.
Rudger lắc đầu và ngắm nhìn thành phố. Đáng lẽ theo kế hoạch, hắn sẽ đến đây dưới cái tên Gerard. Sau đó, hắn và Hans sẽ hội ngộ, rồi hai người bọn họ sẽ từ từ xây dựng thế lực của mình tại đây.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Rốt cuộc Rudger cũng đến thủ đô nhưng lại dưới thân phận là một giáo sư của học viện Theon.
Khi đoàn người đến quảng trường trung tâm, những bóng dáng quen thuộc bắt đầu xuất hiện. Bọn họ là những cố vấn sẽ đồng hành cùng những học sinh trong chuyến đi thực tế lần này.