Chương 267: Lời nguyện cầu (2)
Sau sự kiện James Moriarty, danh tiếng của Casey Selmore trở nên cực kỳ có sức ảnh hưởng. Vô số lời mời tạo dựng quan hệ được gửi đến cô ấy, hầu hết đều là những quý tộc nổi tiếng của Vương quốc Delica.
Nhưng Casey Selmore phớt lờ mọi lời mời. Cô ấy lúc này đang có mặt trong dinh thự Vencanto.
"Trông anh có vẻ không ổn lắm, Công tước Vencanto."
Casey Selmore đang ngồi đối diện Ludwig Vencanto trong phòng dành cho khách quý. Cô ta yên lặng quan sát xung quanh. Số lượng lính canh ở đây đã đông hơn trước rất nhiều, bọn họ siết chặt an ninh hơn trước khiến bầu không khí bao quanh căn dinh thự càng trở nên nặng nề. Căn phòng tiếp khách hiện tại Casey Selmore ngồi không hề có cửa sổ, gọi chỗ này là hầm trú ẩn cũng không quá đáng.
Tình hình hiện tại không khiến Casey Selmore khó hiểu, ngược lại, cô ấy có chút cảm thông với chủ nhân nơi đây nhất là sau khi phòng tuyến an ninh ở dinh thự Vencanto bị James Moriarty phá vỡ trong lần trước.
Điều thể hiện rõ ràng nhất chính là vẻ ngoài hốc hác của Công tước Ludwig Vencanto. Chỉ mới hai ngày trôi qua, vị Công tước trẻ tuổi, phong độ lần trước hiện giờ như thể đã già đi cả chục tuổi.
"Thật xin lỗi, thám tử Casey Selmore. Thứ lỗi cho tôi khi tiếp đón cô trong bộ dạng như thế này."
"Không sao. Tôi không để tâm chuyện đó đâu."
Ludwig Vencanto dù đang quấn một tấm chăn dày quanh người nhưng vẫn không thể xua đi được cơn ớn lạnh trong cơ thể, môi hắn ta trở nên khô khốc. Căn phòng không hề lạnh nhưng Ludwig Vencanto vẫn run rẩy. Có lẽ bản thân người này không phải run rẩy vì lạnh mà là vì sợ hãi.
"Thám tử Casey Selmore, James Moriarty đ·ã c·hết chưa?"
Sắc mặt của Ludwig Vencanto không được tốt lắm khi nhắc đến cái tên kia.
Hắn ta vẫn còn nhớ lời cảnh báo của James Moriarty ngày hôm đó rằng con quái vật đó sẽ quay trở lại tìm mình. Ludwig Vencanto đã sợ hãi đến mức không thể ngủ được một giấc yên ổn nào kể từ tối ngày hôm đó. Cái cảm giác buồn nôn mỗi khi chạm vào đồ ăn đeo bám lấy hắn, thậm chí hắn ta còn không thể dùng tay giữ đồ vật quá lâu do bản năng cơ thể hắn lúc nào cũng run lên vì sợ hãi.
Casey Selmore biết đối phương đang rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần.
Chuyện này thường xảy ra với những người vốn dĩ từ trước đến giờ luôn thành công trong mọi việc bỗng có một ngày bị vấp ngã và thất bại. Niềm kiêu hãnh càng mạnh thì cú sốc càng lớn, với một người như Ludwig Vencanto ắt hẳn cú sốc còn lớn hơn bình thường.
Những người có ý chí có thể vượt qua cú sốc tinh thần này và tiến về phía trước, ngược lại, những kẻ không thể bước ra khỏi nỗi sợ hãi sẽ mãi mãi chìm đắm trong dư âm thất bại của chính mình, vĩnh viễn không thể lấy lại được phong độ như trước.
Trong tình huống bình thường, Casey Selmore sẽ đưa ra vài lời an ủi, động viên tinh thần cho đối phương, nhưng nếu người này là Ludwig Vencanto, cô ấy không muốn lãng phí thời gian của mình cho việc vô bổ đó.
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh."
"Ý cô là gì? Có chuyện gì quan trọng hơn việc James Moriarty hiện tại còn sống hay đ·ã c·hết?"
"Tôi đã nhìn thấy phòng thí nghiệm."
"... ... ."
Có một chút phản ứng trên khuôn mặt của Ludwig Vencanto khi hắn nghe thấy từ 'phòng thí nghiệm' phát ra từ miệng Casey Selmore.
Casey Selmore biết điều đó nhưng cố tình không chỉ ra.
"Tôi đã tìm thấy James Moriarty ở sâu dưới lòng đất, dưới một khu mỏ bỏ hoang là một phòng thí nghiệm bí mật khổng lồ."
"Sao đột nhiên cô lại nói chuyện đó... ."
"Trước tiên cứ nghe đã. Bề ngoài đó là một phòng thí nghiệm b·ất h·ợp p·háp và công chúng hiện tại chỉ biết chuyện James Moriarty là chủ mưu của tất cả những thứ này."
"... ... ."
Ludwig Vencanto cau mày. Nhưng thay vì cố gắng tranh luận, hắn ta lại chờ đợi những lời tiếp theo của Casey Selmore.
"Nhưng thật kỳ lạ. Để xây dựng được một phòng thí nghiệm có quy mô lớn như vậy sẽ phải cần bao nhiêu nhân lực và vật lực? Thắc mắc đó khiến tôi tự đặt ra một câu hỏi rằng liệu chỉ một người như James Moriarty có thể làm được điều đó hay không?"
"Không phải James Moriarty là cố vấn t·ội p·hạm của t·hế g·iới n·gầm sao? Hắn ta đâu có thiếu thủ hạ dưới trướng."
"Thật sao? Nhưng hành vi của James Moriarty cũng rất kỳ lạ. Nếu hắn ta là ông trùm của bọn t·ội p·hạm thì tại sao một kẻ như vậy lại bằng lòng đảm nhiệm chức vị một giáo sư nho nhỏ tại Đại học Ordo?"
"... ... Không phải quá rõ ràng sao? Đương nhiên là hắn ta muốn xây dựng một hình ảnh có tầm ảnh hưởng cả hai giới hắc bạch."
Ludwig Vencanto trừng mắt nhìn Casey Selmore, không giấu được vẻ khó chịu.
"Rốt cuộc cô muốn ám chỉ điều gì?"
"Tôi không phủ nhận tội lỗi của tên đó. Dù có nói gì thì cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn ta đã g·iết người và trốn tránh pháp luật."
Casey Selmore vẫn tiếp tục.
"Tuy nhiên, không phải mỗi mình James Moriarty phải chịu trừng phạt cho những chuyện này, đúng chứ?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
Ludwig Vencanto phủ nhận đến cùng. Casey Selmore cũng biết đối phương sẽ trả lời như vậy. Một kẻ như Ludwig Vencanto không đời nào lại có thể dễ dàng để lại dấu vết liên quan đến bản thân được. Casey Selmore thực tế cũng không có bằng chứng nào để bắt hắn ta.
Ludwig Vencanto biết điều này nên gương mặt hắn ta dần trở nên thoải mái hơn.
"Có vẻ như cô không còn gì để nói nữa."
"Đúng là vậy."
Casey Selmore gật đầu đồng ý với lời của Ludwig Vencanto. Cô chính xác không thể làm gì kẻ này. Ngay cả khi cô ấy cố bắt giữ Ludwig Vencanto, đối phương sớm hay muộn cũng sẽ được ân xá nhờ các mối quan hệ của mình.
"À, vừa nãy anh có hỏi chuyện gì đã xảy ra với James Moriarty phải không?"
"... ...."
Khi Casey Selmore đột nhiên nhắc đến cái tên James Moriarty, vẻ mặt của Ludwig Vencanto nhanh chóng trở nên khó coi.
"James Moriarty chính thức được công bố là đ·ã c·hết."
"... ... .?!!!"
"Không phải cô là người đã chính tay g·iết hắn ta sao?"
"Đó là những điều mà truyền thông các người muốn dân chúng thấy. Tôi chỉ thành toàn cho bọn họ mà thôi."
"Ý cô là khả năng kẻ đó... ... ."
"Ai biết được. Có thể lắm!"
"!!!"
Casey Selmore thong thả đứng dậy. Cô mỉm cười với Ludwig Vencanto.
"Dù sao thì anh cũng rất tự tin vào phòng tuyến an ninh của mình mà. Anh đâu cần lo lắng người đó có trở lại trả thù mình hay không?"
"Cái đó... ... ."
Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Casey Selmore đột ngột dừng lại và nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế, Ludwig Vencanto nhìn đối phương với ánh mắt khó hiểu.
"Một gợi ý nho nhỏ cho anh đây. James Moriarty rất thích bóng tối."
"... ... !!!"
Khoảnh khắc nghe được những lời đó, đồng tử của Ludwig Vencanto trở nên vô cùng sợ hãi, thân hình hắn ta chẳng mấy chốc đổ sang một bên b·ất t·ỉnh nhân sự.
"Trời đất ơi, ng-ngài Công tước! Ngài Công tước ngất rồi!"
"Nhanh gọi linh mục đi!"
Casey Selmore rời phòng khách, bỏ lại tình cảnh hỗn loạn phía sau. Nhìn phản ứng của Ludwig Vencanto, hắn ta chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự lo lắng, sợ hãi và ám ảnh suốt quãng đời còn lại. Đây là h·ình p·hạt tốt nhất Casey Selmore có thể thi hành với Ludwig Vencanto lúc này.
* * *
Điểm đến tiếp theo của Casey Selmore chính là khu mỏ bỏ hoang. Cô ấy cẩn thận di chuyển đất đá xung quanh, cuối cùng cũng đến được chỗ giấu ống thuỷ tinh chứa người máy.
Đó là một cái hố khổng lồ được khoan dưới lòng đất. Casey Selmore đến gần ống nghiệm kiểm tra. Bên trong là một cô gái nhỏ xinh xắn với làn da trắng ngần và mái tóc vàng óng.
Khi Casey Selmore đặt tay lên bề mặt tấm kính, hơi nước thoát ra từ bên trong và ống thuỷ tinh tự động mở ra.
Casey Selmore giật mình lùi lại một bước.
Cô gái bên trong đột nhiên mở mắt.
"... ... ."
Ánh mắt trong suốt của cô gái hướng vào Casey Selmore. Đầu cô gái hơi nghiêng sang một bên.
"Chị là ai?"
Casey Selmore cân nhắc xem phải nói gì, cuối cùng cô ấy lên tiếng.
"Tôi là người đã cứu cô."
"... ... ?"
Đó là cuộc gặp đầu tiên giữa Casey Selmore và Betty.
* * *
Casey Selmore chợt tỉnh dậy. Đảo mắt nhìn xung quanh, cô nhận ra bản thân đã trở về thực tại. [Bão ký ức] đã chấm dứt.
Nhìn ánh nắng bên ngoài, Casey Selmore có cảm giác mọi thứ xung quanh dường như trở nên không chân thực. Cô nhất thời không phân biệt được bản thân đã tỉnh dậy hay đây lại là một giấc mơ khác.
Phải mất một lúc lâu sau, Casey Selmore mới tỉnh táo lại, cô từ từ đứng dậy khỏi giường. Cơ thể Casey Selmore nặng trĩu, đầu óc vô cùng choáng váng do di chứng của việc ở trong ký ức quá lâu.
Trong chốc lát, tầm nhìn của Casey Selmore trở nên mơ hồ.
Tách. Tách.
Casey Selmore lúc này mới phản ứng bản thân đang khóc, những giọt nước mắt quanh viền mắt cô ấy đang thi nhau chảy xuống. Casey Selmore không ý thức được gương mặt mình lúc này đã ướt đẫm nước mắt. Cô ấy vô thức đưa tay lên lau má.
"... ... ."
Có lẽ vì đã đồng hóa với ký ức đó quá lâu nên nỗi đau đớn, thống khổ của ngày hôm đó đang điên cuồng lan tràn bên trong tâm trí của Casey Selmore. Cô ấy đã làm những gì, đã nói những lời cay nghiệt gì với James Moriarty, tất cả cô ấy đều đã nhớ rõ.
".........."
Đủ loại cảm xúc phức tạp đang siết chặt trái tim Casey Selmore khiến cô ấy cảm thấy khó thở.
Thật đau đớn! Rất đau!
Casey Selmore ngồi phịch xuống, gục đầu vào hai cánh tay khóc nức nở, cô ấy cảm thấy căm ghét chính bản thân mình.
Không biết đã bao lâu trôi qua, chợt có một bàn tay mềm mại xoa đầu Casey Selmore.
"Casey Selmore, chị sao thế?"
"... ... ."
Casey Selmore ngẩng đầu lên thấy Betty đang ngồi ở đó, nhìn cô ấy với ánh mắt lo lắng.
"Chị b·ị t·hương ở đâu sao?"
"... ... ."
"Sao thế? Tôi không có khả năng làm người khác trở nên vui vẻ nên chỉ có thể làm như vậy."
Betty vừa nói vừa dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu Casey Selmore.
Khi Casey Selmore nhìn Betty hỏi tại sao, Betty chỉ cười ngượng nghịu.
"Ừm. Tôi cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy? Chỉ là mơ hồ có một cảm giác nói tôi nên làm như vậy thôi."
"Betty... ... ."
"Thành thật mà nói, tôi không quen khi thấy chị như thế này. Tôi thích một Casey Selmore sôi nổi như thường ngày hơn. Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lần chị đã cứu tôi ấy."
Những lời nói của Betty khiến trái tim đang thắt chặt của Casey Selmore dường như trở nên thả lỏng hơn. Mọi cơn đau nhức khiến đầu óc cô ấy choáng váng đều biến mất như thể được gột rửa bởi một dòng nước mát lạnh.
Đúng vậy, cô ấy đã bỏ lỡ nhiều thứ trong quá khứ. Nhưng chí ít cô ấy vẫn cứu được một người là Betty.
"... ... Đồ ngốc."
Casey Selmore cười yếu ớt.
"Tôi hiểu. Như thế này đúng là không giống tôi chút nào."
"Chị thấy khá hơn chưa?"
"Tôi ổn. Nhờ có Betty mà tôi đã nghĩ thông suốt được vài chuyện. Cảm ơn nhé! Giờ tôi cần ra ngoài một lát."
"Chị đi đâu thế?"
"Tôi sẽ tới Theon một chuyến."