Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 261: Tham vọng (2)




Chương 261: Tham vọng (2)

Casey Selmore nhìn quanh phòng tiệc. Bên trong hội trường rộng rãi tràn ngập ánh sáng đẹp như những vì sao trên bầu trời đêm. Những ánh đèn lấp lánh tỏa ra rực rỡ từ chiếc đèn chùm rực rỡ và âm nhạc ngọt ngào tràn ngập bên trong. Nhiều người tụ tập lại với nhau, cười nói vui vẻ. Những bộ quần áo sang trọng của họ cho thấy rõ họ có địa vị cao trong xã hội.

Bên ngoài bây giờ đang rất hỗn loạn, không thể tin được là những người này vẫn có thể vui vẻ cười nói và tụ tập hưởng lạc như vậy. Những người ở đây hành động như thể mọi chuyện xảy ra bên ngoài chẳng có liên quan hay ảnh hưởng gì đến họ. Casey Selmore quả thực không thích loại không khí như thế này.

Casey Selmore đột nhiên có suy nghĩ rằng rất có thể có những kẻ ở đây có liên quan đến vụ án cô ta đang điều tra. Dù sao thì trong những người cô ta đã bắt giữ có không ít quan chức cấp cao, việc những người trong giới thượng lưu này có thể dính dáng đến vụ án cũng không phải giả thiết viển vông.

"Ồ, thám tử Casey Selmore. Rất vui được gặp cô. Tôi là Nam tước Gareth... ..."

"Rất xin lỗi, tôi hiện tại muốn yên tĩnh một lát."

Một điều khác Casey Selmore không thích ở bữa tiệc này chính là việc những người khác cố gắng tiếp cận làm quen với cô ta vì những mục đích riêng.

Đúng lúc này, một bên sảnh tiệc chợt trở nên ồn ào. Casey Selmore theo bản năng nhìn sang.

Một thanh niên đẹp trai ăn mặc lộng lẫy đang chậm rãi đi xuống từ ban công tầng hai.

"Rất vui được gặp mọi người. Ta là Ludwig Vencanto, người chủ trì của bữa tiệc hôm nay."

Công tước Ludwig Vencanto, người thừa kế tước vị công tước từ khi còn rất trẻ và là một trong những người nổi danh nhất Vương quốc Delica. Khi người này vừa xuất hiện, mọi ánh mắt bên trong phòng tiệc đều đổ dồn về phía anh ta.

"Rất tiếc là trong thời gian gần đây, tình hình của Vương quốc có khá nhiều biến động khó lường."

Ludwig Vencanto giơ cao chiếc ly trong tay.

"Nhưng Vương quốc Delica của chúng ta sẽ không bao giờ sụp đổ chỉ vì những thứ tầm thường đó! Giống như thép càng trở nên cứng cáp hơn khi rèn đúc, chúng ta cũng vậy."

Ồ.

Những tiếng cảm thán vang lên khắp phòng tiệc.

"Để tưởng nhớ những người đã hy sinh và xoa dịu bầu không khí u ám hiện tại, ta một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn đến những vị khách đã đến tham dự ngày hôm nay. Mong rằng mọi người sẽ thưởng thức bữa tiệc một cách trọn vẹn nhất."

Các quý tộc hào hứng vỗ tay trước bài phát biểu đậm chất hào hùng của Ludwig Vencanto. Chỉ có Casey Selmore không thèm quan tâm.

Uống rượu và trò chuyện với nhau chỉ để tưởng nhớ người đ·ã c·hết thì có ích gì?

Làm như vậy còn không bằng đến thăm mộ của bọn họ còn hơn. Suy cho cùng, sự kiện này bề ngoài nhằm tưởng nhớ những n·gười đ·ã k·huất, nhưng thực chất nó chỉ là nơi để thúc đẩy vòng tròn quan hệ giữa các quý tộc và giới thượng lưu.

Vì vậy, ấn tượng của Casey Selmore về Ludwig Vencanto không có mấy thiện cảm. Tuy nhiên, lý do Casey Selmore đến nơi này chính là để gặp Ludwig Vencanto. Bởi vì James Moriarty rất có thể đang nhắm tới đối phương.

Cô ta có lẽ cần tiếp cận Ludwig Vencanto trước đã.

"Quý cô có muốn uống gì không?"

"Không cần đâu."

Casey Selmore chậm rãi đi về phía Ludwig Vencanto, phớt lờ lời nói của người phục vụ định đưa cho cô ta một ly sâm panh.

Ludwig Vencanto đang trò chuyện với một vài người, chợt nhìn thấy Casey Selmore đang đến gần, hắn ta liền gật đầu cáo lễ với những người đang tiếp chuyện rồi mở lời chào Casey Selmore.

"Quý cô có muốn ngồi một chút không?"

Những quý tộc xung quanh nhanh trí tản đi nhường lại không gian cho hai người.

Khi những người làm phiền biến mất, Ludwig Vencanto mỉm cười chào đón Casey Selmore bằng một nụ cười thân thiện.

"Hân hạnh được gặp quý cô Selmore."



"Công tước Ludwig Vencanto, xin hãy gọi tôi là thám tử Casey Selmore. Tôi không xuất hiện ở đây hôm nay với tư cách là người của gia tộc Selmore."

"Rất xin lỗi cô, là tôi không phải. Quý cô bằng lòng cho tôi cơ hội chuộc lỗi chứ?"

Thay vì trả lời, Casey Selmore lại cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Tuy chỉ là những ánh nhìn dò xét, nhưng số lượng ánh mắt hướng đến khu vực này tương đối nhiều, cô ta nhất thời không biết liệu trong đó có người mình cần tìm hay không.

"Tôi có vài chuyện muốn trao đổi riêng với ngài công tước. Chúng ta có thể chuyển sang một nơi yên tĩnh hơn không?"

"Nếu như quý cô đã muốn như vậy, xin mời theo tôi!"

Ludwig Vencanto gật đầu đồng ý, đi trước dẫn đường đến một nơi tương đối yên tĩnh, ít bị người chú ý. Casey Selmore chậm rãi theo sau.

Sau khi đến phòng nghị sự, Casey Selmore đi thẳng vào vấn đề.

"Thứ cho tôi nói thẳng, tính mạng của ngài công tước đang gặp nguy hiểm."

Khi Ludwig Vencanto nghe những lời đó, hắn ta chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.

"Quý cô Selmore, tôi không chắc ban nãy mình có nghe nhầm không, nhưng cô vừa nói... ... ."

"Anh không nghe nhầm. Tôi muốn nói tính mạng của anh đang gặp nguy hiểm."

"Điều này khá khó tin. Vậy cô có biết ai muốn lấy mạng của tôi không?"

"Là giáo sư James Moriarty."

Ludwig Vencanto mỉm cười như thể câu chuyện vừa nghe thấy thật buồn cười.

"Tôi chắc chắn bản thân mình chưa từng gặp vị giáo sư đó. Hai người chúng tôi hoàn toàn không có chút liên quan gì với nhau cả. Không biết lý do người đó muốn lấy mạng tôi là gì?"

"Nếu anh có liên quan đến sáu vị chỉ huy vừa t·ử v·ong gần đây thì tôi e đấy chính là lý do."

"Dựa vào đâu cô chắc chắn như vậy?"

Ludwig Vencanto không hiểu tại sao James Moriarty lại nhắm vào mình và làm thế nào Casey Selmore biết được điều đó mà cảnh báo hắn ta.

"Tôi chỉ xem xét hành vi phạm tội của người đó và tìm ra mục tiêu tiếp theo của anh ta mà thôi."

"Vậy có nghĩa tôi chính là mục tiêu tiếp theo?"

"Công tước Ludwig Vencanto, anh có thể đánh lừa được người khác nhưng anh không thể đánh lừa được tôi. Anh chắc chắn có liên quan gì đó đến sáu vị đ·ã c·hết kia."

Đáp lại lời nói của Casey Selmore, Ludwig Vencanto nhún vai như thể không hiểu ý đồ của đối phương.

"Tôi không biết cô đang nói về cái gì. Đúng là gia tộc tôi có quan hệ với q·uân đ·ội, nhưng chúng tôi chỉ gặp nhau có vài lần."

"Đừng nghĩ rằng không gặp mặt trực tiếp thì có nghĩa là các người không có liên quan đến nhau."

Khi Casey Selmore khẳng định thẳng thừng như vậy, Ludwig Vencanto chậm rãi ngả người xuống chiếc ghế đằng sau, gương mặt vẫn hòa nhã mỉm cười.

"Được rồi. Giả sử như quý cô Selmore đây nói đúng. Vậy cô nghĩ tôi nên làm gì khi vị giáo sư James Moriarty kia đang muốn lấy mạng tôi?"

"Chạy trốn. Đến nơi an toàn nhất mà anh có thể nghĩ tới."

"Haha. Cô đang nói đùa sao? Nơi này chẳng lẽ không đủ an toàn?"

Nơi tổ chức bữa tiệc hiện tại là dinh thự của gia tộc công tước Vencanto. Mặc dù dinh thự này cách xa trung tâm thành phố, tuy nhiên, nơi đây vẫn có lực lượng binh lính hùng hậu bảo vệ.



"Tôi đảm bảo với cô rằng lúc này không có nơi nào trong Vương quốc Delica an toàn hơn ở đây."

"Anh không biết bản thân đang phải đối mặt với một kẻ như thế nào đâu."

"Ngay cả khi tôi không coi thường cũng vậy. Giáo sư James Moriarty biết sử dụng phép thuật đúng không? Nhưng chỉ một pháp sư thì có thể làm được gì?"

"Kẻ đó không chỉ là pháp sư."

"Tôi đánh giá cao sự quan tâm của cô dành cho tôi, nhưng chỉ điều đó thôi không đủ thuyết phục tôi rời khỏi đây."

Casey Selmore nhận ra dù cô ta có cố gắng thuyết phục nhưng Ludwig Vencanto ngay từ đầu đã không có ý định lắng nghe.

'Người này.....!!!'

Ludwig Vencanto đang che giấu điều gì đó. Casey Selmore cảm nhận được, nhưng cô ta không có đủ manh mối để biết chính xác nó là gì.

"Được rồi. Nếu anh đã khăng khăng như vậy thì anh không phiền khi có thêm một người hộ tống bên cạnh chứ?"

"... ... Tuỳ quý cô."

Nhận thấy tranh cãi thêm cũng chẳng ích gì, Casey Selmore liền đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Casey Selmore định quay lại thay đồ trước. Bộ trang phục này khá cầu kỳ, nhưng những diềm xếp nếp tung bay luôn cản trở bước chân của cô ta. Nếu James Moriarty đột nhiên xuất hiện, cô ta sẽ không thể đuổi kịp tên đó nếu mặc một bộ đồ như thế này.

* * *

Lúc này, bên trong phòng khách chỉ còn lại một mình Ludwig Vencanto. Hắn ta im lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng xanh dìu dịu chậm rãi đổ xuống khu vườn dần chìm trong ánh hoàng hôn. Xung quanh dinh thự là từng tốp binh lính đang thay nhau tuần tra.

'James Moriarty.'

Vẻ mặt của Ludwig Vencanto lúc này rất khác so với khi gặp và nói chuyện với Casey Selmore. Gương mặt lạnh lùng cho thấy hắn ta đang không hài lòng.

Thật tiếc khi phe của Ghetto Davinho đ·ã c·hết. Dù mấy lão già đó chỉ là những lão già có đầu óc ngu xuẩn nhưng sự tồn tại của bọn chúng vẫn ít nhiều có ích. Ludwig Vencanto chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả những kẻ đó đều đã bị xử lý.

Bọn họ sẽ phải mất kha khá thời gian để bổ nhiệm lại người thay thế những chiếc ghế trống đó. Nhưng mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát.

'Tất cả vẫn đang theo kế hoạch.'

Khi Ludwig Vencanto đang mải suy nghĩ, chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài. Mở cửa bước vào là một người phục vụ một tay cầm khay bạc.

Ludwig Vencanto nheo mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện.

"Ngươi không phải người hầu."

"Rất nhạy bén."

Người phục vụ ngay lập tức dùng tay nắm lấy vùng da xung quanh mặt và xé nó ra. Mặt nạ bị lột ra để lộ mái tóc đen cùng gương mặt thật bên trong. Ludwig Vencanto mỉm cười thích thú.

"Ngươi là giáo sư James Moriarty?"

"Rất vui khi được gặp công tước Ludwig Vencanto."

Bóng đen trên sàn nhấp nháy và chủ động phủ lên bộ đồng phục bồi bàn mà James Moriarty đang mặc.

"Ngươi đến sớm hơn dự tính của ta."

"Ngài công tước dường như biết ta sẽ đến."



"Vậy đúng là ngươi đến để g·iết ta? Chà, thú vị. Vậy sau đó mục tiêu của ngươi sẽ là ai đây?"

"Nói vậy nghĩa là ngươi đã chuẩn bị chịu c·hết?"

"Chịu c·hết? Hahaha."

Ludwig Vencanto bật cười.

"Này, giáo sư James Moriarty, ta phải thừa nhận rằng ngươi là một người thực sự tài năng. Ngươi đã cho nổ tung những căn cứ bí mật của ta và phá hủy tất cả những quân cờ quan trọng mà ta đang điều khiển."

James Moriarty yên lặng chờ xem Ludwig Vencanto định nói gì tiếp theo.

"Nhưng chẳng phải như thế này là quá kiêu ngạo sao? Ngươi tự tin bản thân có thể toàn thây trở ra sau khi lẻn vào đây?"

"Tất cả những kẻ nói câu này với ta đều đ·ã c·hết."

"Vậy sao? Ngươi thực sự nghĩ rằng ta sẽ giống như lũ ngu ngốc kia?"

Ludwig Vencanto búng ngón tay, một bức tường bí mật tức khắc xuất hiện giữa hai người. Đó là một rào cản ma thuật mạnh mẽ. Ngay sau đó, cánh cửa phòng khách mở ra và những vệ sĩ xuất hiện. Tất cả đều là hiệp sĩ và pháp sư chuyên nghiệp, bọn chúng ngay lập tức bao vây James Moriarty.

James Moriarty nhìn chằm chằm vào Ludwig Vencanto phía bên kia bức tường ma thuật.

"Cái bẫy không tồi!"

"Quá khen! Ta cũng không ngu đến mức không biết ngươi sẽ đến tìm mình."

Suy cho cùng, bữa tiệc được tổ chức lúc này chẳng qua chỉ là một mồi nhử nhằm đánh lừa James Moriarty, dụ hắn xuất hiện.

"Cô gái trẻ vừa rồi khá nhanh trí đã đến và đề nghị giúp đỡ, nhưng thành thật mà nói, ta thấy hành động của cô ta thật lố bịch. Vị thám tử tài ba kia không hề biết rằng người thực sự cần bắt đang ở ngay trước mặt mình. Xem ra lời đồn cũng không hoàn toàn đáng tin."

"... ... ."

"Tuy nhiên có một chuyện ta vẫn chưa hiểu được, tại sao đến hiện tại, ngươi vẫn không phá huỷ nhà máy chế tạo robot kia?"

James Moriarty lúc này mới có phản ứng. Hắn ta nhướng mày và nhìn chằm chằm vào Ludwig Vencanto.

"Ta rất tò mò. Vì vậy ta đã cử người đi điều tra và tìm ra vài thứ thú vị."

Ludwig Vencanto dùng ngón tay vuốt cằm.

"Nghe nói ngươi có quan hệ với một đứa trẻ b·ị b·ắt làm vật thí nghiệm. Nếu phòng thí nghiệm chưa bị xóa sổ, vậy có nghĩa là thí nghiệm đó chưa c·hết."

"... ... ."

"Đừng lo lắng. Ta đã cử người tới xem xét. Những kẻ đó rất giỏi trong việc dọn dẹp mọi thứ."

Ludwig Vencanto nở nụ cười. Đó là nụ cười của kẻ tự tin rằng mình đã chiến thắng.

"Không cần suy nghĩ nhiều. Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ được đoàn tụ với đứa trẻ đó thôi."

Ludwig Vencanto vừa dứt lời, những tên hiệp sĩ vây quanh James Moriarty đồng loạt rút kiếm ra. Pháp sư xung quanh cũng đã sẵn sàng niệm chú và giải phóng phép thuật của mình.

"Ngươi có gì muốn trăn trối không?"

James Moriarty bình tĩnh mở miệng trước lời khiêu khích của đối phương.

"Tên thằng bé là Arte, không phải đối tượng thí nghiệm. Nó đã từng mơ ước trở thành một học giả nổi tiếng."

"Vậy sao? Điều đó không quan trọng."

Đôi mắt xanh của James Moriarty dần dần chuyển sang màu đỏ.

"Tốt!"