Chương 26: Người sói (1)
Sedina Rosen nhớ lại cuộc gặp gỡ với Rudger.
'Ngài Đệ Nhất thừa nhận mình. Mình đã làm không tồi.'
Rosen là một gia tộc nổi tiếng của Đế quốc. Sedina được sinh ra tại đây. Đối với người khác, đó có vẻ là một xuất phát điểm tốt. Nhưng với Sedina, gia tộc Rosen là một nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục.
Rosen, họ của Sedina, luôn ám ảnh cô một cách đáng nguyền rủa, ngay cả khi Sedina đã rời khỏi gia tộc và gia nhập Bình Minh Đen.
Sedina muốn thoát khỏi cái tên Rosen và tìm lại con người thật của mình. Dù biết là phản xã hội và phi đạo đức nhưng cô vẫn chọn con đường đó.
'Ở đây mình có thể sống tốt, không phải mang cái tên Rosen nữa.'
Nhưng thực tế lại không diễn ra tốt đẹp như Sedina nghĩ.
Hầu hết các thành viên của Bình Minh Đen là tầng lớp thấp hoặc t·ội p·hạm dưới đáy xã hội. Ở một nơi như vậy, Sedina, một quý tộc, vô hình chung lại là một kẻ ngoại lai.
"Cái gì? Cô ta có họ ư?"
"Rosen? Tại sao kẻ từ một gia tộc như vậy lại ở đây?"
"Coi chừng! Cô ta có thể là gián điệp."
"Một kẻ giống như bọn thượng lưu c·hết tiệt ấy."
Phân chia về thân phận khiến những kẻ này không thể đón nhận Sedina. Đó là lý do tại sao dù có năng lực nhưng Sedina lúc này vẫn chỉ là một Đệ Tam.
Sedina chỉ muốn được công nhận.
Cô tin rằng nếu làm việc chăm chỉ, sự cảnh giác và khinh miệt của mọi người trong tổ chức đối với bản thân sẽ giảm dần. Tuy nhiên, ranh giới của các thành viên Bình Minh Đen đối với Sedina ngày càng mạnh mẽ và sau khi được nhận vào Theon, Sedina liền trở thành cái đích ngắm cho mọi sự ghen ghét, đố kỵ.
Cô bị giữ ở cuối cấp bậc phân chia vì sự kiềm chế của các thành viên khác.
Nhưng khi Sedina mệt mỏi và nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, có một mệnh lệnh mới đến từ tổ chức. Cô được lệnh của Đệ Nhị đến gặp người có bí danh .
Không giống như các Đệ Nhất khác, người này là một sự tồn tại vô danh có ngoại hình và thân phận không rõ ràng. Cô được yêu cầu liên lạc với người này và kiểm tra tiến độ nhiệm vụ.
Người đàn ông này, bây giờ được gọi là Rudger Chelici, là một bậc thầy về ngụy trang và là một thủ lĩnh chuyên xâm nhập và á·m s·át, người không bao giờ tiết lộ danh tính thực sự của mình. Đặc biệt, nghe đồn vị Đệ Nhất này có một khuyết điểm là tính cách rất khó chịu.
Nếu bị làm phiền, ngay cả các thành viên của Bình Minh Đen cũng b·ị đ·ánh ngay tại chỗ hoặc thậm chí bị g·iết. Hành vi như vậy cũng được Linh Cấp dung túng. Trong nội bộ của Bình Minh Đen ngầm lưu truyền một sự thật: trong các Đệ Nhất, John Doe là biểu tượng của sự sợ hãi.
Được giao nhiệm vụ gặp Rudger không khác gì với việc đi chịu c·hết. Sedina đã rất kh·iếp sợ và lo lắng. Cô thậm chí còn nghĩ đến việc trở về với gia tộc.
Nhưng cuối cùng Sedina đã không làm như vậy. Cô căm ghét gia tộc mình đến mức thà m·ất m·ạng cũng không quay lại nên cô đã đến gặp mặt Rudger với tâm thế sẵn sàng cho c·ái c·hết.
Khi tiếp cận với vị Đệ Nhất trong truyền thuyết, khí thế phát ra từ trên người này vượt ngoài sức tưởng tượng của Sedina khiến cô ấy run lên mà không nhận ra.
Cô ấy đã mắc lỗi, giọng nói của Sedina run rẩy. Cô đã phạm gần như mọi thứ cô được dặn là không được làm trước mặt người này.
'Mình sẽ phải c·hết ư?'
Sedina đã nghĩ vậy nhưng ngạc nhiên là Rudger không g·iết cô ấy. Ngay cả ý định g·iết người cũng không có. Đúng như lời đồn đại, cô cảm thấy tính cách của người này thật khó chịu và lập dị, nhưng cuối cùng thì tất cả chỉ có vậy.
Rudger để cô đi mà không nói một lời nào và hôm nay thậm chí còn khen cô báo cáo tốt. Nếu chỉ là lời nói từ miệng, Sedina sẽ không vui như vậy. Nhưng cô cảm nhận được trong lời nói của Rudger có sự chân thành.
Sedina nghĩ cuối cùng bản thân cô ấy cũng có ích với vị cấp trên này.
'Ngài Đệ Nhất, không, giáo sư Rudger Chelici thực sự tuyệt vời.'
Sedina có một sự tôn thờ vô tận đối với người mà cô ta thực sự quan tâm và mong muốn được phục vụ. Cô không nghĩ rằng mình được đối xử như vậy bởi vì đặc biệt.
Rudger Chelici có thể sẽ là một cấp trên không tồi.
Vẫn còn quá sớm để đánh giá như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Sedina được ai đó khen ngợi vì đã làm tốt.
* * *
Khi mặt trời lặn báo hiệu đã đến lúc kết thúc công việc, Rudger mặc áo khoác và kiểm tra tất cả đồ đạc của mình. Hắn cần nhanh chóng xử lý hết những người sói chạy trốn, tất nhiên hắn cần chuẩn bị tất cả các công cụ cần thiết để đi săn.
Đây là những vật dụng có tính bảo mật cao, không lộ nhiều ra bên ngoài nên người đi ngang qua sẽ không nghi ngờ. Với suy nghĩ đó, Rudger rời lớp học và bắt gặp giáo sư Hugo Burtag.
"Xin chào giáo sư Rudger!"
"......Xin chào giáo sư Burtag."
Hầu tước Hugo Burtag, người đứng đầu gia tộc Burtag, một gia tộc pháp sư nổi tiếng có lịch sử lâu đời ở Đế quốc Exilion. Tuy nhiên, gia tộc này đang dần suy tàn vì ma pháp có khuynh hướng quá mức độc đoán, không thể tiếp nhận khoa học hiện đại.
Bây giờ, người đàn ông đối đầu với phe của hiệu trưởng đã đến gặp Rudger.
"Ngài tìm tôi có việc gì không?"
"Kìa giáo sư Rudger, không có việc gì thì không thể tìm cậu ư?"
Hugo tỏ thái độ thân thiện nói rằng ông ta đến gặp Rudger để đưa ra lời đề nghị.
"Ngài vẫn chưa gặp các giáo sư khác đúng không? Ngài dường như chỉ hòa đồng với những giáo sư mới."
"Có vấn đề gì với việc đó sao?"
Lông mày của Hugo Burtag nhướn lên trước thái độ của Rudger, tuy nhiên ông ta quyết định bỏ qua.
"Ta muốn giới thiệu cậu với các giáo sư mà ta thân thiết."
"......"
Trước sự kiềm chế tinh tế của Hugo Burtag, Rudger biết ngay ông ta đến gặp hắn để làm gì.
Lôi kéo phe phái.
Hugo Burtag định kéo Rudger đến với một nhóm giáo sư hoàn toàn là quý tộc. Trong tình hình hiện nay, khi các học sinh vẫn còn đang lo lắng vì người sói, bọn họ vẫn muốn chia phe cánh để tranh giành quyền lực?
Rudger lắc đầu trước thái độ buồn cười của Hugo Burtag.
"Tôi xin lỗi, nhưng hiện tại tôi cảm thấy rất tốt."
"Cái gì?"
Mặt Hugo Burtag cứng lại trước sự từ chối trực tiếp của Rudger.
"Cậu có biết ta đã làm giáo sư ở đây bao nhiêu năm không?"
"Có cần thiết không?"
"Mười lăm năm. Ngoại trừ bà già Marie Roth đó, ta là người lớn tuổi nhất tiếp theo. Ta là một tiền bối và cấp trên của cậu."
"Tôi không hiểu ngài đang nói gì?"
"Cái gì?"
"Cấp trên duy nhất mà tôi biết cho đến giờ chỉ có hiệu trưởng Elisa."
Hugo Burtag nghiến răng khi nghe đến từ 'Hiệu trưởng'. Đối với ông ta, cái từ hiệu trưởng đó không dễ chịu chút nào. Thay vào đó, nó giống như một sự phủ nhận, nó đánh thức sự tự ti và tức giận của ông ta.
"Ta nghe nói cậu đã ở trong q·uân đ·ội trước khi đến đây."
"Đó chỉ là một kỳ nghỉ ngắn ngày."
"Ta còn nghe nói cậu đã lập công lớn trong công cuộc săn lùng và tiêu diệt cryptid?"
Ông ta nghe tin đồn đó ở đâu vậy?
Có lẽ tin tức đó bị rò rỉ một cách có chủ ý từ tổ chức kia.
Rudger gật đầu.
"Ta đánh giá cao về khả năng của cậu. Cậu có muốn khôi phục lại gia tộc của mình không? Với sự hỗ trợ của phe quý tộc của chúng ta, điều này hoàn toàn có thể."
Hugo Burtag đã chọn cách nhượng bộ nhiều nhất mà ông ta có thể làm, ông ta đang rất thiếu kiên nhẫn.
Phe của hiệu trưởng ngày càng mạnh hơn. Đặc biệt, hiệu trưởng đương nhiệm tuy còn trẻ nhưng lại là một pháp sư cấp sáu. Khả năng chính trị bẩm sinh đã khiến cô ta trở thành một đối thủ mà ngay cả Hugo Burtag cũng không thể lơ là.
Nếu không có người phụ nữ kia, ông ta đã là hiệu trưởng tiếp theo.
Hugo Burtag không hài lòng với điều đó. Ngay cả bây giờ, thay vì đối xử tốt với các học sinh quý tộc, hiệu trưởng đang thể hiện sự quan tâm nhiều hơn đối với học sinh thường dân.
Lần này có tới năm giáo sư mới, trong đó có ba người là thường dân, một người là quý tộc thất thế và chỉ có một quý tộc thuần huyết.
Tuy làm như thế này có chút làm tổn thương lòng tự trọng của Hugo Burtag nhưng ông ta vẫn phải đưa Rudger Chelici về phe của mình.
Ông ta đã biết rằng Rudger là một quý tộc thất thế. Bình thường ông ta sẽ không thèm để ý một kẻ như vậy, nhưng do tình thế cấp bách hiện tại nên ông ta không còn cách nào khác.
Dù sao thì gã giáo sư mới này cũng là một kẻ không tệ. Ngoài nguồn gốc xuất thân, kẻ này hoàn hảo về mọi thứ nên đích thân Hugo Burtag đã đến gặp tên giáo sư mới này để lôi kéo hắn gia nhập phe của mình.
"Ta có thể giúp cậu. Vậy còn cậu thì sao?"
"Chính xác thì ý ngài là gì?"
Lần này, thay vì từ chối, Rudger hỏi lại khá dửng dưng.
Hugo Burtag tiếp tục dụ dỗ, nghĩ rằng Rudger cuối cùng cũng quan tâm.
"Tất cả những gì chúng ta cần làm là xây dựng mối quan hệ tốt, nhận được sự hỗ trợ từ các quý tộc khác và chiếu cố con cái của họ tốt hơn."
"Nói cách khác, ý ngài là thiên vị hơn cho các học sinh quý tộc?"
"Đừng nói vậy. Chỉ là một chút linh hoạt...."
Hugo Burtag nghĩ rằng Rudger gần như đã bị thuyết phục. Việc tên này nhập ngũ và lập công trạng chắc hẳn là vì hắn ta đang có kế hoạch xây dựng lại gia tộc.
"Vậy thì rất tiếc, tôi không thể làm được."
"Cái gì?"
Hugo Burtag không nghĩ mình sẽ nhận được một lời từ chối, ông ta buột miệng hỏi lại theo bản năng.
"Tôi đánh giá cao lời đề nghị của ngài, nhưng tôi sẽ từ chối nó."
"Cậu nghiêm túc chứ?"
"Đúng. Câu 'Học sinh nên được đối xử khác biệt' tôi sẽ coi như không nghe thấy."
"Không phải phân biệt! Chỉ là một chút linh hoạt!"
"Vậy nếu hiệu trưởng mang lại lợi ích tốt hơn cho một số học sinh bình thường và coi đó là sự linh hoạt, ngài có sẵn sàng làm theo không?"
"Cái gì? Tất nhiên là không. Thường dân và quý tộc sao có thể giống nhau được? Cậu đang nói thứ vô nghĩa gì vậy?"
"Ngài nói đúng rồi đấy."
"Cái gì?"
Biểu cảm trên gương mặt Hugo Burtag lúc này khá bối rối. Ông ta không hiểu rốt cuộc ý của đối phương là gì?
"Linh hoạt là điều nên được áp dụng cho cả hai bên chứ không phải một chiều. Nếu sự linh hoạt chỉ áp dụng cho giới quý tộc thì nó không còn linh hoạt nữa. Đó là một sự thiên vị."
"Không, quý tộc......"
"Không có thường dân, quý tộc hay Hoàng gia nào ở Theon. Tất cả bọn họ chỉ là học sinh đang học phép thuật. Đó là quan điểm của tôi và tôi sẽ không thay đổi nó."
"Cậu......!"
Hugo Burtag nghiến răng khi nghe những lời phát ra từ miệng Rudger. Kiềm nén cơn giận đang sục sôi của mình, ông ta nhếch một bên môi và đe doạ.
"Được. Coi như ta đã nhìn nhầm. Khi ta đến đây, ta đã quên mất rằng hiệu trưởng có thể đã sử dụng quyền lực của mình."
"Tôi không hiểu ý ngài là gì."
Rudger rất chân thành.
Ngay từ đầu, hắn đã hoàn toàn không có ý định kết giao với một người như Hugo Burtag.
Giúp xây dựng gia tộc? Nếu hắn ta làm vậy chẳng khác nào tự tiết lộ rằng gia tộc sau lưng mình là g·iả m·ạo. Theo lời của giáo sư Hugo, ông ta nói rằng sẽ giúp đỡ hắn. Nhưng với Rudger, đó chỉ là một lời nói sáo rỗng không hơn không kém.
Ngay từ đầu, hắn đã không có ý định xây dựng lại một gia tộc đã sa sút. Mục đích duy nhất của Rudger là ở lại đây trong hai năm mà không bị phát hiện.
Bên cạnh đó, hắn cũng lo lắng việc bản thân mình về phe của giáo sư Hugo sẽ đắc tội hiệu trưởng.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, hai phe Hugo Burtag và hiệu trưởng đang không cân bằng. Bản thân Hugo Burtag sẽ không nghĩ như vậy, nhưng trong mắt Rudger, thế lực của hiệu trưởng áp đảo hơn nhiều.
Nếu Rudger làm điều gì đó kỳ lạ và lọt vào mắt của hiệu trưởng thì thật không đáng.
Nếu phải chọn giữa hai phe, hắn chắc chắn sẽ chọn phe của Elisa Willow. Dù sao thì vị hiệu trưởng kia cũng là người có vẻ đối xử bình đẳng với các học sinh hơn là tính cách độc đoán của tầng lớp quý tộc.
"Tôi cần phải tuần tra đêm nên xin phép đi trước."
"Cậu sẽ phải hối tiếc."
Lời khiêu khích của Rudger khiến mặt Hugo Burtag đỏ như bạch tuộc luộc. Đôi má dày của ông ta run lên, nhưng ông ta không nói thêm bất cứ điều gì khác nữa.
Hugo Burtag dậm chân một cách bực tức rồi bỏ đi.
* * *
Sau khi thoát khỏi giáo sư Hugo, Rudger đi tuần tra bên ngoài. Khi mặt trời lặn, những ngọn đèn được bật lên bên trong Theon và ánh sáng lan tỏa ra xung quanh.
Rudger thầm thở dài và đi về phía bụi cây gần đó.
"Các giáo sư không phải đã cảnh báo các trò phải về ký túc xá ngay sau giờ học hay sao?"
Rudger lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào ba học sinh đang ngước nhìn mình với vẻ mặt sợ hãi.
"Hoặc là các trò đã nghe thấy nhưng quyết định bỏ ngoài tai?"
"Giáo sư, đó, cái đó, không phải...... ý em là....."
"Cả ba trò bị trừ năm điểm."