Chương 257: Gord Himbel (2)
"... ... Cậu đang nói gì vậy?"
Gord Himbel hỏi lại như thể không hiểu câu hỏi của James Moriarty.
"Ông biết tôi đang nói đến chuyện gì."
Đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ của James Moriarty chăm chú nhìn về phía Gord Himbel. Khoảnh khắc Gord Himbel chạm mắt với ánh nhìn đó, ông ta bỗng cảm thấy một sự ớn lạnh khó tả.
"Ta không biết cậu đang nói cái gì."
"Vậy thì tôi sẽ nói kỹ hơn."
James Moriarty đứng dậy khỏi ghế sofa và từ từ đi về phía Gord Himbel.
"Trưởng khoa......"
"Có gì cậu cứ bình tĩnh nói. Cậu đừng lại gần đây."
"Tại sao ông lại ủng hộ nghiên cứu Nhà Nguyện Thép?"
Gord Himbel trợn mắt. Ông ta không ngờ đối phương sẽ nhắc đến cái tên đó.
"Gord Himbel, trưởng khoa Đại học Ordo là cái tên xuất hiện trong danh sách những người tài trợ cho dự án b·ất h·ợp p·háp kia."
"Không thể ... ."
James Moriarty lúc này đã đứng trước mặt Gord Himbel, nhìn xuống người phía dưới với ánh nhìn vô cảm.
"Cho tôi biết lý do ông lại làm vậy?"
"Ta-ta không ....... Áaaaaaaaa!"
Gord Himbel chợt hét lên trước cơn đau dữ dội xuất hiện ở mu bàn tay. Khi ông ta định thần lại mới nhận ra đã có một con dao găm cắm vào mu bàn tay mình tự bao giờ.
"Keueuuuuu. Tay của tôi... ... !"
"Gord Himbel, đây là một trò chơi công bằng."
James Moriarty thì thầm nhẹ nhàng với vị trưởng khoa đang quằn quại trong đau đớn.
"Tôi đã rất thành thật trả lời câu hỏi của ông. Chẳng phải ông cũng nên đáp lễ hay sao?"
"Aaaaaaaaaaaa!"
"Rõ ràng ông đang vi phạm quy tắc."
"Cậu.....cậu muốn nghe gì từ ta?"
Trước tiếng hét của đau đớn của Gord Himbel, James Moriarty nhẹ nhàng rút con dao găm trên mu bàn tay ông ta ra. Ngay khi con dao rời khỏi mặt bàn, máu từ bàn tay ngay lập tức bắn tung tóe, tiếng hét của Gord Himbel lại vang vọng khắp văn phòng.
"Điều tôi muốn nghe là mọi thứ liên quan đến vụ việc."
"Cậu nghĩ ta có thể biết được gì chứ?"
"Còn những ai liên quan đến dự án này?"
Khuôn mặt của Gord Himbel méo mó một cách thảm hại.
"T-ta không biết! Ta không biết!!!!!!!!!!"
"Ông nghĩ bản thân sẽ được yên ổn sau khi bán đứng những người khác à?"
"... ... !"
Đôi vai của Gord Himbel run lên vì sợ hãi.
"Ta-ta... ... !"
"Một!"
James Moriarty lại giơ con dao găm lên. Máu đỏ chảy ra từ con dao phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn trong phòng.
"Cậu ....cậu không thể làm vậy?!"
"Hai!"
"Ta-ta... ... !"
Gord Himbel lắc đầu với vẻ mặt tái nhợt.
"Ta không thể nói. Ta không thể nói!!!!!"
"Ba!"
Ngay sau đó, tiếng la hét tràn ngập văn phòng.
* * *
Rầm!
"James Moriarty!!!!!!!!"
Cánh cửa văn phòng Gord Himbel bị đá tung một cách thô bạo, Casey Selmore ngay lập tức xông vào.
"Quả nhiên anh ở đây! Thả ngài ấy ra!"
James Moriarty dừng động tác trên tay khi nhìn thấy Casey Selmore. Lúc này, Casey Selmore mới nhận ra tình hình thảm khốc bên trong.
"Anh... ... !"
Gord Himbel đang thoi thóp trong vũng máu, nhìn tình trạng của ông ta hiện tại không nghi ngờ gì có thể c·hết bất kỳ lúc nào.
Casey nghiến răng.
"Sao anh có thể ra tay với người đã tiến cử mình hả?"
"Ha."
James Moriarty có thể hiểu tại sao cô ta lại tức giận nhưng hắn không buồn bận tâm đến cảm xúc của đối phương.
"Tránh xa ông ấy ra!"
Casey Selmore lên giọng cảnh báo đối phương, tuy nhiên, cô ta cũng không dám làm phép bất cẩn vì sợ phép thuật của bản thân có thể đánh trúng con tin.
James Moriarty nhận ra Casey đang bối rối điều gì liền lạnh nhạt lên tiếng.
"Sợ bóng sợ gió cái gì? Vậy thì để tôi giúp cô."
"... ... ?!!!"
Casey Selmore nhận ra ý đồ của đối phương nhưng không kịp ngăn cản. Tay của James Moriarty đã cử động, con dao găm sắc bén ghim thẳng vào trán Gord Himbel.
Casey hét lên, khuôn mặt phẫn nộ khi nhìn thấy Gord Himbel đã ngừng thở.
"James Moriarty!!!!!!!!!!"
Dòng nước khổng lồ ngay lập tức dâng lên tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Quaaaang!
James Moriarty ném mình ra ngoài cửa sổ, chỉ một giây sau, khẩu pháo nước khổng lồ quét ngang qua nơi hắn vừa đứng. Cửa sổ vỡ toang, những mảnh vụn trên tường văng tứ phía. James Moriarty đưa tay về phía trước, ống phóng dây gắn trên cánh tay trái bắn ra và ghim vào ngọn tháp cao của trường đại học, cơ thể của hắn theo đà kéo liền bay lên trời.
Casey Selmore đứng bên cửa sổ vỡ phát hiện James Moriarty lúc này đã đứng trên nóc tòa nhà liền trừng mắt nhìn đối phương với ánh mắt đầy thù địch.
"Tại sao anh lại làm những việc này?"
James Moriarty nhìn Casey Selmore và mở miệng.
"Tôi nghĩ tôi đã trả lời đủ rồi. Casey Selmore, cô luôn chậm một bước."
"Đủ rồi! Rốt cuộc anh còn định làm cái quái gì nữa hả?"
"Một câu hỏi thú vị. Sao cô không tự suy luận như lúc bình thường cô vẫn hay làm đi?"
Casey Selmore khuấy động phép thuật của mình. Hơi ẩm trong không khí ngưng tụ dưới chân cô ta, đài phun nước bên cạnh cũng chịu ảnh hưởng, cột nước liền phun trào hướng về phía khung cửa sổ tạo thành một cây cầu bằng nước tức thời. Casey Selmore nương theo dòng nước dưới chân lao về phía James Moriarty.
James Moriarty không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
"Đứng lại!"
Casey Selmore bắn những ngọn giáo nước về phía trước hòng ngăn cản đối phương, nhưng James Moriarty lách nhẹ người một chút liền né được tất cả.
Khi Casey Selmore đáp xuống được sân thượng, thân ảnh của James Moriarty đã biến mất như thể hoàn toàn bị bốc hơi. Không có bất kỳ một dấu vết nào còn sót lại.
'Làm sao có thể?'
Cô ta chỉ vừa mới rời mắt khỏi đối phương trong tích tắc, chẳng lẽ ngay lúc đó hắn ta đã biến mất? Casey Selmore bối rối vì không có bất kỳ dấu hiệu nào của ma pháp vừa được thi triển xung quanh đây.
Đúng lúc này, tiếng nói văng vẳng của James Moriarty xuất hiện trong không trung.
[Casey Selmore, tôi khuyên cô đừng có bám đuôi tôi nữa.]
Casey Selmore cắn răng tức giận.
"Anh nghĩ tôi là loại người sẽ dễ bỏ cuộc như vậy sao?"
[Hahaha. Vậy thì cô phải cố gắng lên. Trò chơi này chưa kết thúc đâu!]
Casey cau mày khi hai từ 'Trò chơi' xuất hiện.
[Để xem cô có thể bắt được tôi không. Tất nhiên, trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ tự tay kết thúc những sự kiện đã diễn ra bên ngoài thành phố và trên khắp vương quốc này.]
"... ... Anh nghĩ tôi sẽ để chuyện đó xảy ra à?"
[Cái hay của trò chơi này là chúng ta không thể biết ai mới là kẻ chiến thắng cuối cùng. Tôi sẽ cho cô một gợi ý.]
"Ai cần chứ?!"
[Tiếp theo tôi sẽ đến thành phố Dartans. Nếu muốn bắt tôi thì hãy đến đó.]
Casey hỏi với giọng đầy nghi ngờ.
"Tại sao tôi phải tin những gì anh nói? Ai mà biết anh có nói láo hay không?"
[Nếu cô sợ thì không cần phải đến. Sau này nếu có n·gười c·hết ở đó thì sẽ là trách nhiệm của cô.]
Casey siết chặt nắm tay trước lời nói của James Moriarty, điều này rõ ràng đã chạm đến niềm kiêu hãnh của cô ta. Khiêu khích là khiêu khích, nhưng Casey Selmore không thích cách hành xử của đối phương coi mạng người chỉ như một trò chơi. Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Được. Tôi sẽ đi. Anh có giỏi thì đợi tôi ở đó."
[Mong rằng cô sẽ không làm tôi thất vọng. Hahaha.]
Giọng nói có vẻ như đang chế giễu nhưng thực chất lại hài lòng biến mất trong không trung.
* * *
Sau khi giải quyết xong Gord Himbel, James Moriarty lập tức cùng Hans tiến về thành phố Dartans. Dartans là một trong những thành phố lớn nhất của vương quốc Delica, là trung tâm của quốc gia này đồng thời cũng là nơi có số lượng nhà máy đông đảo nhất.
Mục tiêu của James Moriarty là một trong những nhà máy toạ lạc ở đó.
"Vẫn còn một thí nghiệm khác sao?"
Hans lên tiếng hỏi khi cả hai đang trên chuyến tàu đến Dartans.
James Moriarty đang cải trang nhẹ gật đầu.
"Thí nghiệm kia là một thí nghiệm quá rủi ro. Tuy rằng nó có thể thay đổi cục diện trên chiến trường nhưng vẫn còn quá nhiều lỗ hổng."
"Ý anh là gì?"
"Cậu nghĩ gì khi một quốc gia chuẩn bị cho c·hiến t·ranh mà lại không chuẩn bị phương án đối phó với những quốc gia khác?"
Vẻ mặt Hans đanh lại trước lời nói của James Moriarty.
"Tôi đoán là họ vẫn còn những quân bài khác."
"Đúng vậy. Nhà Nguyện Thép chỉ là một dự án nhằm khai thác sức mạnh tương đương cấp hiệp sĩ một cách vô thời hạn thôi."
Vấn đề nảy sinh ở đây. Chức nghiệp hiệp sĩ không phải chức nghiệp duy nhất đứng ở đỉnh phong của đại lục. Tất nhiên, chức nghiệp còn lại không thể không nhắc đến chính là pháp sư.
"Chẳng lẽ bọn họ đang chế tạo loại người máy biết tự động sử dụng phép thuật?"
"Không. Chẳng có thứ gì có thể thay thế được pháp sư chân chính trên chiến trường."
"Vậy bọn chúng dự định làm gì?"
"Cậu nghĩ tại sao chức nghiệp pháp sư vẫn phát huy được sức mạnh to lớn trong c·hiến t·ranh hiện tại?"
"Không phải là do ma pháp [Tĩnh Hoả] mấy kẻ đó hay sử dụng sao? Thứ đó có thể ngăn chặn hoạt động của thuốc súng và khiến bom trở nên vô dụng."
James Moriarty gật đầu.
"Đúng thế. Những chức nghiệp như pháp sư không bao giờ có thể thay thế được bất kể người thiết kế có sửa đổi hay tăng cường khả năng của người máy đến đâu đi chăng nữa. Vì vậy, những kẻ đó đã thay đổi hướng suy nghĩ."
"Hửm?"
"Nếu không thể tạo ra pháp sư, bọn chúng dự định sẽ làm cho phép thuật của pháp sư trở nên vô dụng."
"Cái gì?"
Hans vẫn có vẻ không hiểu.
"Làm sao có thể làm được chuyện đó cơ chứ?"
James Moriarty dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Hans, cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu vẫn có thể sử dụng v·ũ k·hí nóng ngay cả khi có [Tĩnh Hoả]?"
"Cái... ... ....anh đang đùa đấy à?"
Hans chợt im bặt khi nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ đó.
"Nhưng mà pháp sư vẫn có phép thuật phòng hộ....."
"Được bao nhiêu người sẽ dựng ma pháp phòng hộ chống lại bom đạn khi đã niệm [Tĩnh Hoả] chứ?"
"Không thể nào! Vương quốc này hiện đã tạo ra được một thứ nguy hiểm như vậy sao?"
Hans hỏi để đề phòng nhưng trong thâm tâm cậu ta cầu nguyện rằng mọi việc không phải như vậy. Nhưng không may, James Moriarty đã dập tắt sự mong đợi của Hans.
"Bọn chúng đã chế tạo ra một loại thuốc súng đặc biệt. Thuốc súng không bị ảnh hưởng bởi [Tĩnh Hoả]."
Hans nuốt nước bọt.
Sức mạnh lớn nhất của pháp sư trong c·hiến t·ranh hiện đại không ngoài thứ gì khác chính là [Tĩnh Hoả]. Chỉ riêng điều này thôi, v·ũ k·hí nóng đã hoàn toàn bị vô hiệu hoá.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu lợi thế của pháp sư đối với v·ũ k·hí thuốc súng biến mất?
Điều gì sẽ xảy ra sau đó?
Chỉ có thể là sự hỗn loạn khủng kh·iếp. Khói bụi của c·hiến t·ranh sẽ nhanh chóng lan rộng và nhấn chìm toàn bộ lục địa này.
"Nhà máy bí mật sản xuất thuốc súng nằm ở đâu đó trong thành phố Dartans."
"... ...Là nơi chúng ta sắp đến."
"Vì vậy, Hans, có việc của cậu rồi."
"Hả?"
"Tìm nhà máy đó giúp tôi. Chúng ta chỉ có một ngày."
"... ... ."