Chương 247: Trưởng phòng Kế hoạch (3)
Hugo Burtag không ngờ đối phương có thể thu thập được nhiều chứng cứ trong thời gian ngắn như vậy. Rõ ràng là có người đã bí mật giúp đỡ hắn. Ông ta biết đó là ai.
"... ... Giáo sư Rudger."
"Hiện tại, vui lòng gọi tôi là Trưởng phòng Kế hoạch."
"... ... Được rồi. Trưởng phòng Kế hoạch. Cậu thực sự định làm đến mức đó sao?"
"Ngài nghĩ sao?"
Hugo Burtag bắt đầu thấy hối hận sau khi nhìn vào mắt của đối phương. Ông ta biết người này không nói giỡn.
Hugo Burtag siết chặt tay. Ông ta cố gượng cười và nói với giọng nhẹ nhàng.
"Hahaha. Không cần thiết phải căng thẳng như vậy. Ta thừa nhận cậu nói đúng một phần, có vài người trong chúng ta đã mắc chút sai lầm nhỏ."
Ba giáo sư đi cùng trợn mắt ngạc nhiên trước những lời vừa phát ra từ miệng Hugo Burtag. Thay vì đe dọa hay xoa dịu, những lời này không khác gì một cử chỉ muốn hòa giải. Điều đó đồng nghĩa với việc giáo sư Hugo chịu lép vế trước đối phương.
Không riêng gì ba người kia, bản thân Hugo Burtag cũng đang phải kìm nén sự tức giận vì bị sỉ nhục trắng trợn. Tuy nhiên, ông ta vẫn giữ được nụ cười xã giao trên khuôn mặt.
"Cậu có thể cho mọi người cơ hội thay đổi mà. Ta tin là sẽ không ai mắc phải sai lầm như vậy nữa."
Trên thực tế, kết quả của cuộc nói chuyện này gần như đã ngã ngũ.
Rudger nhìn chằm chằm vào Hugo Burtag đang mỉm cười miễn cưỡng. Sau khi thấy đối phương đã chịu đủ rồi, hắn mới chậm rãi gật đầu.
"Tất nhiên, với tư cách là một giáo sư, tôi cũng không quá thích những h·ình p·hạt nghiêm khắc."
"Ồ, vậy thì... ... !"
"Vì vậy, hãy để tôi đưa ra gợi ý cho ngài."
Vẻ mặt vốn tràn đầy hy vọng của Hugo Burtag chợt trở nên lo lắng. Và điều ông ta lo sợ cũng đã đến.
"Tôi không có ý định kỷ luật tất cả mọi người, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho tất cả."
"... ... ."
"Được. Ta hiểu rồi."
Hugo Burtag lúng túng gật đầu.
"Tôi sẽ để ngài tự quyết định."
"Cái gì?"
"Ngài có thể quyết định những ai sẽ chịu trừng phạt."
Hugo Burtag bỗng im lặng. Làm như vậy không khác gì việc bảo ông ta tự tay cắt đứt các mối quan hệ của mình. Bàn tay siết chặt của Hugo Burtag run rẩy.
Tự tay thanh trừng người có quan hệ mật thiết với tầng lớp quý tộc?
Điều đó không hề dễ dàng.
Hugo Burtag trừng mắt nhìn Rudger với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Rudger, tinh thần chiến đấu của ông ta ngay lập tức tan rã.
"Nếu ngài cảm thấy khó xử thì không cần thiết phải làm. Tôi sẽ đưa những người có tên trong danh sách đến ủy ban kỷ luật, thế là xong."
"... ... ."
Phe quý tộc của Hugo Burtag là những người phạm sai lầm, hiện tại điểm yếu của bọn họ không thể che giấu được nữa. Dù số lượng của bọn họ có đông hơn nhưng Rudger mới là nắm đằng chuôi.
"Mong rằng ngài có thể nắm chắc cơ hội này."
"Cậu muốn ta tự tay đuổi các giáo sư khác đi hay sao?"
"Tôi không hiểu tại sao ngài lại tỏ ra khó chịu như vậy. Việc trừng phạt những người như vậy là điều hiển nhiên. Hơn nữa, tôi thậm chí còn giảm số lượng người ban đầu sẽ bị trừng phạt vì nể mặt ngài. Ngài nên cảm thấy biết ơn vì điều đó."
Hugo Burtag cười khan. Giọng của Rudger rất nhẹ nhàng, nhưng nó dường như một chiếc dây thắt chặt đang bóp nghẹn lấy cổ họng của ông ta.
"Mong rằng ngài có thể cân nhắc kỹ càng."
* * *
Lúc này, tại tầng trên cùng của tòa nhà chính. Một tiếng cười trong trẻo phát ra từ bên trong phòng hiệu trưởng.
"Trông ngài có vẻ rất vui."
Wilford đặt tách trà đã pha sẵn trước mặt Elisa, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng. Ta rất vui. Sao có thể không vui cho được?"
Elisa thường không thể hiện cảm xúc vui buồn của mình, nhưng lần này cô ta không thể không cười lớn. Bởi vì cách đây không lâu, đối thủ Hugo Burtag của cô ta đã đến gặp và giao cho cô ta danh sách những giáo sư có hành vi phạm luật.
Về những gì đã xảy ra với trong văn phòng giáo sư Rudger, tuy ông ta không nhắc đến nhưng hiệu trưởng hoàn toàn có thể chắc chắn người này đã ăn quả đắng không nhẹ từ giáo sư Rudger.
Điều đó có nghĩa gì?
Nghĩa là tên quý tộc tham lam đó cuối cùng cũng chịu thua trước lần thanh trừng này.
"Ta đã tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra khi ông ta đến tìm giáo sư Rudger hay không, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ chuyện thú vị như vậy lại xuất hiện."
"Đúng là món quà tuyệt vời đến từ giáo sư Rudger."
"Phải. Đó là một món quà tuyệt vời. Ai có thể ngờ được rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra ngay khi anh ta mới nhận chức chứ?"
"Phe của giáo sư Hugo Burtag chắc hẳn sẽ suy sụp khá nhiều vì vụ việc này."
"Chắc chắn rồi. Dù sao thì chính Hugo Burtag là người đã thực hiện cuộc thanh trừng nội bộ chứ không phải ai khác. Uy tín của ông ta sẽ sớm giảm sút thôi."
Nếu Rudger quyết định sử dụng quyền lực từ chức vị của mình, phe quý tộc của Hugo Burtag sẽ đoàn kết với nhau hơn.
Nhưng Rudger không hành động như vậy. Ngược lại, hắn trao thanh kiếm trừng phạt cho con chim đầu đàn là Hugo Burtag. Làm như vậy, hắn vừa có thể nâng cao uy thế của bản thân khi vừa nhận chức, mặt khác cũng có thể hạ bệ uy tín của đối phương.
Đương nhiên, kế sách có thể thành công hơn phân nửa là Rudger đã thành công đánh vào tâm lý sợ bị vạ lây của Hugo Burtag.
Dù ông ta biết số lượng người phe mình đông đảo ra sao, bọn họ có thể dùng quyền lực ảnh hưởng một phần sự vụ trong Theon nhưng Hugo Burtag biết Rudger Chelici là người như thế nào. Ông ta biết người này là kẻ nói được làm được. Nếu ông ta không làm theo lời nhắc nhở đó, đối phương chắc chắn sẽ lấy bọn họ ra khai đao.
"Thành thật mà nói, ta thực sự muốn tống cổ hết những kẻ này ra khỏi học viện."
"Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ thiếu hụt nhân sự trầm trọng."
Nếu bọn họ phải tuyển người mới lấp đầy chỗ trống đó, rất có thể sẽ có những kẻ tham lam khác xuất hiện. Giữ lại một số người hiện tại sẽ dễ kiểm soát hơn.
"Ta cảm thấy đã nợ giáo sư Rudger lần này. Món quà này quả thực rất lớn."
"Haha. Vậy sao ngài không tặng lại cho cậu ta một món quà đáp lễ?"
"Hửm?"
Đôi mắt Elisa Willow hơi kinh ngạc trước lời nói của Wilford.
Cô ta không thể không công nhận ý tưởng này của Wilford khá hay.
Nhưng tặng quà sao?
Elisa Willow lo lắng đan các ngón tay của mình lại với nhau. Đó là một từ xa lạ với cô ta. Cô ta chưa từng tặng quà cho ai cả.
"Thứ gì sẽ tốt đây?"
Elisa cố nhớ xem cô ta đã từng tặng quà cho ai chưa, nhưng cô ta không nhớ ra được điều gì.
"Ngài đang lo lắng không biết nên tặng gì sao?"
"Đúng vậy."
Elisa ngập ngừng đáp lại câu hỏi khá ý vị của Wilford.
Wilford mỉm cười.
"Tôi nghĩ tôi có thể cho ngài lời khuyên."