Chương 243: Dạ khúc trong mưa (2)
"Các người có việc gì?"
Mặc dù Rudger không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng trong giọng nói của hắn vẫn hiện rõ sự thù địch.
"Thật trùng hợp khi có thể gặp được giáo sư Rudger ở đây. Xin được tự giới thiệu, tên tôi là Freden, tôi là một tín đồ của giáo hội Lumensis. Tôi hiện tại đang phụ trách vai trò linh mục giáo xứ ở Leathervelk."
Freden có vẻ ngoài của một người truyền đạo thân thiện có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Từ nụ cười hiền hậu cho đến vóc dáng của cô ta không hề đáng sợ chút nào. Bất cứ ai lần đầu tiếp xúc đều sẽ tin rằng người này giống một người hàng xóm thân thiện.
Nhưng Rudger biết vẻ bề ngoài đó chỉ là một chiếc mặt nạ được làm ra để đánh lừa người khác. Giọng nói, cử chỉ và từng hành động nhỏ của đối phương đều hoàn hảo đến mức giả tạo, thậm chí gây khó chịu.
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Rudger không khách khí hỏi lại, chẳng để cho đối phương chút mặt mũi nào. Tuy nhiên, Freden vẫn cúi đầu, không thay đổi nụ cười trên môi. Freden xuất hiện giả vờ như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng Rudger lại biết cô ta đã ẩn nấp và theo dõi khu vực này rất lâu rồi.
"Được rồi. Lý do tôi đến đây là vì muốn gặp mặt vị giáo sư nổi tiếng gần đây là anh."
"Đợi chờ ở dưới mưa như thế này chỉ vì lý do đó thôi sao?"
"Mưa là ân sủng của Thần linh khiến mùa màng bội thu. Tôi không có lý do gì để ghét nó. Ngược lại, tôi còn cảm thấy biết ơn."
"Mưa quá nhiều khiến rễ cây thối rữa, nước sông tràn bờ tạo ra l·ũ l·ụt t·hiên t·ai. Cô cảm thấy biết ơn vì điều đó?"
"Nếu ân điển gây ra t·ai n·ạn thì đó cũng là ý muốn của Ngài."
Rudger mỉm cười không bác bỏ lời nói của Freden. Hắn cảm thấy không cần thiết phải tranh cãi về vấn đề đó với một kẻ sùng đạo.
"Giáo sư Rudger có vẻ không mấy vui vẻ khi nhìn thấy tôi."
"Không ai chào đón những vị khách không mời mà đến. Chưa kể, thân phận của cô còn là thành viên của giáo hội Lumensis."
"Hừm. Theo tôi biết thì giáo hội của chúng tôi không có bất kỳ mối liên hệ nào với giáo sư Rudger...."
"Hiện tại thì có rồi đấy. Nó khiến tôi khó chịu."
"Anh không cần phải cảnh giác như vậy."
"Ngay từ đầu, tôn giáo của các người đã định nghĩa ma thuật là dị giáo, việc đến gặp một pháp sư không quen biết chẳng phải rất đáng nghi sao?"
Freden lấy tay che miệng cười nhạo lời nói của Rudger.
"Ha ha. Anh nghĩ như vậy sao? Có thể trước đây đúng là như vậy, nhưng giáo phái của chúng tôi đã thay đổi. Bây giờ ngay cả những pháp sư cũng là những đứa con của thần thánh."
"Dài dòng."
Rudger cắt ngang.
"Vui lòng nói ngắn gọn lại. Tôi hiện tại đang không có tâm trạng nói chuyện."
"... ... ."
Freden khẽ thở dài trước thái độ của đối phương. Cô ta nhận ra người tên Rudger Chelici này đang thực sự khó chịu, nếu cô ta không nói thẳng, đối phương có thể sẽ bỏ đi ngay tức khắc.
"Được rồi. Lý do tôi đến gặp anh không chỉ vì tò mò mà còn để đưa ra một gợi ý."
".........."
"Xin đừng quá kinh ngạc, tôi sẽ giải thích rõ hơn. Người khác có thể không cảm nhận được nhưng tôi thì có. Giáo sư Rudger Chelici, anh được sinh ra để nhận được phước lành của các vị thần."
Rudger hít một hơi, kiềm chế sự nóng nảy của bản thân.
"Ý cô là gì?"
"Sức mạnh thiêng liêng phát ra từ giáo sư Rudger. Đó chắc chắn là bằng chứng cho thấy anh đã được thần linh ban phước. Sẽ là một mất mát cho thế giới khi để tài năng đó bị lãng phí ở nơi khác. Vì thế... ... ."
"Bây giờ ý cô là bảo tôi hãy gia nhập giáo hội Lumensis phải không?"
"Đúng vậy. Anh quả thực rất nhạy bén."
"Thật nhảm nhí! Tôi sẽ coi như không nghe thấy những lời nói ban nãy."
Bất chấp câu trả lời lạnh lùng của Rudger, Freden vẫn không muốn bỏ cuộc. Người khác có thể không nhìn thấy nhưng cô ta lại thấy rất rõ những dòng năng lượng tràn ra từ cơ thể người tên Rudger Chelici này. Nếu sử dụng đúng hướng thì sức mạnh đó chắc chắn sẽ mang lại phúc lành cho thế gian, nhưng nếu dùng sai mục đích thì sẽ là tai họa cho thế giới.
"Tôi không hề nói đùa. Tôi thực sự đang nghĩ cho anh... ... ."
"Nếu cô thực sự suy nghĩ cho tôi......"
Rudger không thể chịu được trừng mắt nhìn Freden.
".........thì cô không nên đến đây."
Freden trong khoảnh khắc không biết phản ứng ra sao trước sự thù địch mãnh liệt từ Rudger. Cô ta đưa tay cầu nguyện.
"Chúa ơi! Xin ngài hãy khai sáng cho đứa trẻ đang lạc lối này."
Rudger không buồn phản ứng trước những lời lẽ sáo rỗng đó. Nếu hắn nói chen vào sẽ chỉ khiến cho bản thân càng khó chịu hơn.
"Trước khi đi, tôi sẽ cho anh một lời khuyên."
"... ... ."
"Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra ở Leathervelk. Sau sự việc Quỷ Vương Jevaudan phục sinh, ngày hôm nay đã có một trận phá huỷ kinh hoàng bên ngoài thành phố. Hy vọng anh có thể cẩn trọng."
Nghe lời khuyên của Freden, Rudger phải cố kìm nén biểu cảm để không cười nhạo đối phương.
"Tôi đi đây. Chúc anh một buổi tối vui vẻ."
Freden cầu nguyện lần nữa rồi rời đi.
Rudger lạnh nhạt nhìn bóng lưng Freden biến mất. Tay hắn vẫn cầm chiếc dù đen, đứng lặng người ngắm nhìn cảnh đêm của Leathervelk. Mưa dần trở nên dày hơn, sương mù bắt đầu lan toả khắp thành phố. Âm thanh trong trẻo của những hạt mưa rơi xuống chạm vào chiếc dù giống như một bản nhạc du dương tuyệt vời. Nhưng ngay cả vẻ đẹp tĩnh tại đó cũng không thu hút sự chú ý của Rudger.
'Những kẻ đó đang dần trở nên phiền phức.'
Nếu không có cuộc gặp cách đây ít lâu, có lẽ hắn sẽ không có những suy nghĩ như hiện tại, nhưng những gì Freden vừa nói khiến Rudger cảm thấy khó chịu.
'Những kẻ đó hiện tại có thể nhìn thấy dòng năng lượng của Thần linh sao?'
Trước đây không phải bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy hay cảm nhận được thứ sức mạnh ẩn chứa trong người Rudger. Đó cũng là nguyên nhân sau khi đặt phong ấn lên người, Rudger có thể cắt đuôi dấu vết truy đuổi của giáo hội Lumensis và lang thang khắp thế giới mà không bị nghi ngờ.
Nhưng hôm nay, ngay cả một linh mục như Freden cũng có thể nhìn thấy sức mạnh ẩn chứa đằng sau hắn, vậy thì tình hình hiện tại đang cực kỳ bất lợi cho Rudger. Điều đó có nghĩa là sức mạnh mà hắn đang phong ấn đang bắt đầu tuôn ra.
Nguyên nhân hẳn là do gần đây hắn đã sử dụng sức mạnh đó hơi nhiều. Rudger tưởng mình đã sử dụng rất cẩn thận sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng kết quả lại khác với những gì hắn tính toán.
'Có lẽ mình phải bắt đầu gia cố lại phong ấn.'
Nhưng Rudger mơ hồ cảm nhận được thứ sức mạnh này hắn không thể che giấu mãi được. Chắc chắn sẽ có một lúc nào đó hắn phải đối mặt với việc bị bại lộ.
Giáo hội Lumensis đã bắt đầu hành động. Điều này minh chứng cho việc quá trình kế vị đã hoàn thành. Phiến đại lục này sớm sẽ trở nên biến động. Đến lúc đó, thân phận của hắn sớm hay muộn cũng sẽ khiến hắn bị cuốn vào những phiền phức trong quá khứ.
'Mình không còn nhiều thời gian để trì hoãn nữa rồi.'
* * *
"Ôi, phiền thật đấy!"
Casey Selmore quay lại ký túc xá và thả mình xuống giường. Cô ta vừa trở về từ trung tâm giam giữ pháp sư của thành phố. Quả là một ngày tồi tệ, cũng may là Casey Selmore có quen biết các sĩ quan cảnh sát, nếu không thì cô ta đã gặp rắc rối to.
Hơi quay đầu lại khi nằm trên giường, Casey Selmore nhìn thấy những giọt nước chảy phía bên kia cửa sổ. Bên ngoài trời đang mưa.
Casey Selmore lấy mảnh giấy ra khỏi túi. Thứ này đã được thấm nhuần phép thuật của Rudger và là chiếc chìa khóa duy nhất chứa đựng quá khứ của người đó.
'... ... .'
Khoảnh khắc Casey Selmore đang suy nghĩ, chợt có tiếng động vang lên.
Cộc cộc cộc.
Casey Selmore nhảy khỏi giường khi nghe thấy âm thanh phát ra từ cửa sổ. Cô ta nhìn thấy một con quạ đang dùng mỏ gõ vào cửa kính.
"Gì vậy?"
Con quạ đang ngậm một lá thư trong miệng, khi thấy Casey Selmore đã nhìn thấy mình, nó nhanh chóng để lá thư trên bậu cửa sổ và bay đi. Casey Selmore mở cửa sổ và nhặt lá thư lên. Lá thư hơi ướt một chút, nhưng điều đó không cản trở cô ta đọc nội dung bên trong.
Cô ta nhẹ nhàng sử dụng phép thuật, nước thấm vào lá thư biến thành giọt và chảy ra ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy con quạ, hình ảnh một người đàn ông tự nhiên hiện lên trong tâm trí Casey Selmore.
'James Moriarty. Lần này là trò lừa gì thế?'
Casey Selmore mở lá thư và xem nội dung bên trong. Ngược lại với những gì cô ta suy nghĩ, bên trong chỉ có vài từ.
"CẨN THẬN!"
Các chữ cái thẳng tắp, gọn gàng như được in trên máy đánh chữ. Khi Casey Selmore nhận ra ý nghĩa của bức thư, cô ta ngay lập tức nâng cao cảnh giác của mình lên mức cao nhất.
'Cẩn thận chuyện gì đây?'
Không thể tự nhiên không có lý do gì đối phương lại gửi cho cô ta một thông điệp như vậy. Nếu vậy thì...........
Đôi mắt của Casey Selmore quét hết bên trong căn phòng. Không gian riêng của cô ta chứa đủ thứ, tuy bừa bộn nhưng yên tĩnh. Trông không khác gì bình thường.
Casey Selmore lắc đầu, ném lá thư trên tay vào thùng rác.
Phập!
Đúng lúc đó, một lưỡi kiếm màu trắng đột nhiên xuyên qua ngực cô ta. Đòn t·ấn c·ông bất ngờ t·ừ t·rần nhà nhắm chuẩn lúc Casey Selmore không kịp trở tay.
"?!!!"
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, hình dáng của Casey Selmore bị trúng kiếm tan thành nước và biến mất khỏi căn phòng.
"Cái gì?!"
Tên sát thủ không giấu được sự bàng hoàng khi bất ngờ nhìn thấy một người biến thành nước.
Ngay tại thời điểm này, giọng nói Casey Selmore vang lên từ trên không.
"Đừng ngạc nhiên thế chứ!"
Ngay từ lúc Casey Selmore bước vào phòng, cô ta đã biết bên trong có người ẩn nấp. Những kẻ này nghĩ rằng không di chuyển bất kỳ món đồ nào trong phòng có thể đánh lừa chủ nhân của nó, nhưng một thám tử như Casey Selmore có rất nhiều thủ đoạn để biết phòng của mình có người lạ đột nhập hay không.
Để đề phòng, cô ta đã cố tình sử dụng phân thân nước của mình tạo sơ hở xem đối phương định làm gì, nhưng cô ta không nghĩ rằng những kẻ này tới để á·m s·át mình.
Kết hợp với lời nhắc nhở của tên kia, Casey Selmore có thể lờ mờ đoán ra ai là kẻ khởi xướng chuyện này.
"Các người thật không may mắn."
Những sát thủ giấu mặt xuất hiện ngay lập tức.
Trên trần nhà. Dưới sàn nhà. Bên ngoài bức màn.
Chuyển động của họ yên lặng và bí mật và nhanh nhẹn như động vật săn mồi. Bọn chúng chĩa dao găm vào Casey Selmore nhưng vẻ mặt Casey Selmore không có chút nào thay đổi.
"Bởi vì hôm nay là một ngày mưa."