Chương 239: Cuộc hội ngộ đẫm máu (1)
'Đồ đệ?'
Selina nhất thời không thể tin vào tai mình khi nghe những lời bé gái tóc vàng vừa thốt ra. Sư phụ của giáo sư Rudger là một bé gái?
Trong lúc Selina đang mải nghĩ, Rudger nhẹ nhàng thì thầm nhỏ đến mức chỉ đủ mình Selina nghe thấy.
"Cô Selina."
"Vâng?"
"Kể từ bây giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra, xin cô hãy im lặng, đừng nói gì cả."
"Hả?"
"Nhớ lời tôi nói."
Nhìn giáo sư Rudger chưa bao giờ nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Selina theo bản năng gật đầu lo lắng.
Thấy vậy, Rudger yên tâm quay lại nhìn cô gái tóc vàng trước mặt.
"Đã lâu không gặp, sư phụ."
Đó thực sự là sư phụ của giáo sư Rudger? Nhưng sau khi nhớ lại những gì Rudger đã nói, Selina cố gắng bình tĩnh đứng yên một chỗ.
"Hừ! Đã bao lâu rồi? Có vẻ như nhóc vẫn không thay đổi mấy so với lần cuối ta trông thấy."
"Cũng đã gần bảy năm rồi."
"Bảy năm? Ta ngủ lâu vậy sao?"
Rudger bình tĩnh trả lời các câu hỏi của sư phụ mình. Sư phụ là một người khó đoán nên hắn chỉ có thể đối phó đến đâu hay đến đó.
"Nhóc con."
"Vâng."
"Mi đã sử dụng máu của ta."
"... ... ."
Rudger không lên tiếng. Hắn biết ngày này rồi cũng sẽ đến.
"Tên nhóc bé tí năm nào nay đã trở nên táo bạo hơn rồi. Dám lấy trộm máu của ta cơ đấy."
"..........."
"Trình độ của nhóc đã tiến bộ rất nhiều. Ít nhất thì mi đã thành công lấy máu mà không đánh động đến người sư phụ này. Giỏi lắm!"
Bé gái tuy nói vậy nhưng lại lắc đầu.
"Ta chắc hẳn nên tự hào về thành tích xuất sắc của đệ tử mình, nhưng rất tiếc, hiện tại ta không cảm thấy vui chút nào. Nhóc con, mi nghĩ sao?"
"... ... ."
"Trả lời!"
"... ... Xin lỗi sư phụ!"
Bé gái cười toe toét để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn ở khóe miệng.
"Máu của ta dùng tốt chứ? Dù sao nó cũng là nguyên liệu ma thuật tốt nhất mà nhóc có mà, đúng không?"
"... ... ."
Bé gái vừa nói vừa lại gần Rudger.
Selina nhìn cảnh tượng đó chợt có ảo giác rằng một cơn s·óng t·hần khổng lồ đang ập đến. Selina lúc này mới ý thức được người này mạnh như thế nào. Cô ấy cảm thấy bản thân thật nhỏ bé khi đứng trước mặt đối phương, Selina không nghi ngờ việc chỉ cần đối phương muốn, cô ấy có thể bị g·iết bất cứ lúc nào.
"Luận án ma thuật mới công bố không tệ!"
"Người tức giận chuyện đó sao?"
"Tức giận? Ha ha. Sao ta phải tức giận? Thứ đó còn chưa đủ tư cách."
Đối với một sinh vật đã sống quá lâu như cô ta, những phép thuật như vậy chỉ là trò trẻ con. Cô ta nổi giận vì chuyện khác.
"Nói đi! Mi đã dùng máu của ta làm gì?"
"... ... ."
Rudger im lặng không đáp. Việc hắn sử dụng máu của sư phụ mình lúc đó hoàn toàn là bất khả kháng. Nếu không làm vậy, kết quả trận chiến với Quasimodo đã thay đổi.
Tuy nhiên, hắn không thể nói sự thật với sư phụ. Ít nhất không phải là hiện tại, trước mặt Selina. Có lẽ cảm nhận được khó xử của Rudger, ánh mắt của bé gái liền quay sang Selina đang đứng bên cạnh hắn.
Chân mày của cô ta chợt nhướn lên như thể vừa phát hiện ra chuyện gì đó.
"Thật thú vị!"
Bé gái quan sát Selina thật kỹ.
"Thể xác và linh hồn bị tách rời. Dấu vết chia tách rất tự nhiên. Quả là một trường hợp hiếm gặp."
"Cái gì?"
Selina vô thức hỏi lại, cô ấy hoàn toàn không hiểu những gì đối phương vừa nói.
"Ái chà. Cô không biết?"
"Tôi không biết chuyện gì?"
Khoảnh khắc bé gái định nói điều gì đó, Rudger đã hành động nhanh chóng, quyết đoán đánh ngất Selina. Hắn đỡ lấy cơ thể sắp ngã của Selina và cẩn thận đặt cô ấy ngồi tựa vào một bức tường.
"Nhóc con, mi làm gì thế?"
"Xin người đừng nói cho cô ấy biết sự thật."
"Chà. Ta không biết hoá ra nhóc lại là người đa sầu đa cảm vậy đấy!"
"Dù sao thì cô ấy cũng là đồng nghiệp hiện tại của con."
"?"
Sau khi nghe những lời đó, đối phương suy nghĩ một lúc về thân phận hiện tại của Rudger liền hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
"Sao cũng được, ta không quan tâm chuyện đó. Nhưng không thể không nói trường hợp của người này thực sự hiếm gặp."
Mặc dù mới chỉ gặp Selina lần đầu nhưng bé gái có thể ngay lập tức nhìn thấu được sự kỳ lạ của cô ấy.
"Một linh hồn nhân tạo. Mặc dù cô ta không phải là chủ nhân của cơ thể này, nhưng mức độ chân thật của linh hồn hoàn toàn không thua kém gì một linh hồn thực sự. Hơn nữa, năng lượng này là bóng tối thuần túy? Cô ta còn lập khế ước với một tinh linh bóng tối?"
"Đây là lần đầu tiên con thấy Người ngạc nhiên như vậy."
"Rất thú vị, không phải sao? Một linh hồn nhân tạo chiếm cứ cơ thể con người, thậm chí có thể ký khế ước với tinh linh tự nhiên."
Mặc dù nói vậy nhưng người sư phụ lại không hề có chút biểu cảm ngạc nhiên hay vui mừng nào.
"Dù sao thì đó cũng không phải vấn đề chính. Hãy tiếp tục những gì chúng ta đang nói dở."
"Người vẫn cố chấp với chuyện đó sao?"
"Nếu nhóc sử dụng máu của ta thì chắc chắn phải có lý do chính đáng, phải không?"
"Vâng."
Thế là Rudger đành tự mình giải thích ngắn gọn lại câu chuyện về Quasimodo.
"Ồ! Thật đáng tiếc khi không được tận mắt nhìn thấy tinh linh đó."
"Nó rất mạnh."
"Không có gì lạ cả. Cảm xúc tiêu cực vốn dĩ rất mạnh mẽ. Nhưng chỉ đối phó với một tinh linh như vậy mà dùng đến máu của ta hả? Nhóc nghĩ cái gì trong đầu thế?"
Rudger thầm than thở tính cách cố chấp của sư phụ mình chẳng thay đổi tý gì.
Hắn biết đây chính là nguyên nhân khiến sư phụ khó chịu. Sư phụ hắn quan tâm đến việc dòng máu quý giá của bản thân được sử dụng vào việc gì hơn là việc Rudger trộm máu hay bỏ trốn. Từ góc nhìn của sư phụ hắn, việc Rudger sử dụng một thứ quý giá như vậy chỉ để đối phó với một tinh linh nhỏ bé chẳng khác nào một sự xúc phạm.
"Không thể tin được ta lại có một tên đệ tử phá của như mi. Nhóc quên những lời dạy của ta rồi hả?"
"Tất nhiên là không. Làm sao con quên được?"
"Rồi sao? Có lý do nào khác khiến máu của ta, mỗi giọt có giá trị hơn một đồng vàng, lại được sử dụng như vậy không?"
"... ... Là lỗi của con. Do con chưa đủ mạnh."
Sư phụ hắn hoàn toàn có tư cách nói những điều như vậy. Người là sinh vật đầu tiên và duy nhất đạt đến được trình độ của pháp sư cấp tám, điều mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai làm được.
Chính xác hơn, sư phụ của hắn, Grander, là một huyết tộc đã sống hơn nghìn năm.
"Nói nhiều như vậy rốt cuộc cũng chịu thừa nhận bản thân yếu kém rồi hả?"
"Được rồi! Con có thể làm gì để Người bớt giận?"
Grander cười toe toét trước câu trả lời của Rudger.
"Hà hà. Dùng cách giải quyết cũ đi."
"... ... ."
"Nhóc có ý kiến?"
"..........Người vui là được!"
"Cách mi nói như thể ta đang cố ý tìm cớ đánh mi vậy. Sao trên đời lại có một tên đệ tử chuyên nghĩ xấu về sư phụ của mình như thế này chứ?"
"Không cần giả mù sa mưa. Người muốn đánh thì cứ đánh, tìm cớ nhiều như vậy làm gì!"
Nụ cười của Grander càng sâu hơn, như thể cô ta đang chờ đợi những lời này.
"Không thể tin được là mi lại nghĩ về sư phụ của mình như thế. Thật là một tên đệ tử không biết tôn sư trọng đạo. Ta vốn định nhẹ tay, nhưng ta đổi ý rồi."
"Khỏi! Con thừa biết ngay từ đầu Người đã không có ý định nhẹ tay rồi."
"A? Kiêu ngạo đấy, nhóc con!"
Giọng nói của Grander không khác gì giọng của một người thích chơi khăm người khác.
"Có vẻ như nhóc đã trải nghiệm được rất nhiều thứ trong khoảng thời gian ta đang ngủ."
"Đúng vậy."
"Vậy thì thể hiện đi. Cho ta xem những năm này nhóc đã học được những gì."
Rốt cuộc tình huống xấu nhất vẫn xảy ra.
Rudger thở dài, hơi rũ vai xuống. Những hắn cũng chẳng còn đường lui nữa.
[Ater Nocturnus]
Rudger bao bọc một bóng đen quanh cơ thể mình.
Thấy vậy, Grander phá lên cười.
"Ma pháp hệ nước bọc dưới dạng quần áo? Ha ha ha! Một con ma thú u ám và im lặng y như nhóc vậy!"
[Ater Nocturnus] giận dữ run lên trước những lời đó, nhưng Rudger đã trấn an nó.
"Nơi này có rất nhiều người qua lại. Chúng ta nên đổi địa điểm."
Rudger nói xong liền biến mất trong bóng tối.
Grander quan sát rõ ràng cảnh tượng đó. Rudger đã biến mất đột ngột xuất hiện lại giữa một con hẻm vắng vẻ khác cách xa nơi này.
Sau khi nhảy qua một khoảng không khá lớn, Rudger dừng lại, quay đầu nhìn phía sau. Sư phụ của hắn đã đứng đó từ bao giờ.
"Tốc độ của Người vẫn nhanh như ngày nào."
"Ma pháp không tệ. Nhưng chưa đủ khiến ta ngạc nhiên."
"Con biết."
"Mặc dù vậy, nơi này vẫn quá chật hẹp và bẩn thỉu. Chúng ta nên đến một chỗ khác."
Grander nói và búng ngón tay. Cùng lúc đó, một cái bóng luồn lách phía dưới cô ta và kéo dài đến tận chân Rudger. Cái bóng nhanh chóng biến thành một xoáy nước và hút Rudger vào đó. Grander cũng chìm vào cái bóng của chính mình.
Một lát sau, hai người xuất hiện lại trong một khu rừng rộng lớn cách xa thành phố Leathervelk.
Rudger nhìn địa hình xung quanh, nhận ra mình đã dịch chuyển đi bao xa.
Khoảnh khắc Grander nhìn thấy phép thuật di chuyển không gian của Rudger, cô ta đã bắt chước nó và mô phỏng lại cho hắn xem. Phép thuật Grander thi triển hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Nó không những có thể mang người khác cùng dịch chuyển mà khoảng cách dịch chuyển có thể lên đến hàng chục cây số.
Rudger từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt của hắn bị bóng tối nuốt chửng, hướng về phía Grander.
"Nếu ở đây thì nhóc có thể tha hồ chạy trốn."
Grander lặng lẽ lơ lửng trên bầu trời với chiếc dù màu đỏ trên tay.
"Hãy thể hiện mọi thứ đã học được cho ta xem nào."
Đôi mắt cô ta sáng lên một cách kì lạ.
"Nếu mi không muốn c·hết."