Chương 237: Cuộc gặp gỡ tình cờ (4)
Selina không khỏi tò mò hỏi.
"Hai người quen nhau như thế nào vậy?"
Selina cảm nhận được có điều gì đó giữa Rudger và Casey Selmore.
Hành động nhận ra Rudger và nói chuyện với một cách tự nhiên của Casey Selmore không khó để đoán ra. Cả phản ứng của giáo sư Rudger nữa, đó chắc chắn không phải là một mối quan hệ bình thường.
Nhưng dựa trên đối thoại của hai người, Selina cảm thấy quan hệ của bọn họ không giống những người bạn thân.
"A? Tên này sao... ... Không phải! Là người này? Chúng tôi chỉ tình cờ quen biết thôi."
"Cô ta chỉ là một kẻ chuyên gây phiền phức cho tôi mà thôi."
Casey Selmore rất tức giận trước câu trả lời của Rudger.
"Cái gì? Anh nói lại lần nữa xem?"
"Tôi chỉ nói điều hiển nhiên."
"Nực cười. Thử hỏi lại xem giữa hai chúng ta ai mới là kẻ gây ra nhiều phiền toái?"
"Cô có vẻ như không ý thức được sức p·há h·oại của bản thân mình."
Sắc mặt của Selina tối sầm lại khi nhìn thấy hai người đang cãi nhau.
"Tôi hiểu. Hai người hẳn từng là bạn rất thân."
Nói xong, ánh mắt của Selina lập tức chuyển sang chiếc nĩa đang cầm trên tay.
'Gì vậy?'
Casey Selmore rùng mình vì cảm giác ớn lạnh đột ngột ập đến. Trực giác vừa mách bảo cô ta có nguy hiểm cận kề.
Casey Selmore nhìn về phía Selina.
Có thể đó chỉ là ảo giác của Casey Selmore, nhưng đôi mắt của vị giáo sư Selina kia dường như trống rỗng, như thể chúng chứa đựng bóng tối vậy.
Khi Casey Selmore đang suy nghĩ, Rudger chợt nhìn xuống dưới chân. Có một con chuột nhỏ đang nhìn hắn với một tờ giấy trong miệng.
'Hans?'
Rudger nhận tờ giấy từ con chuột, cẩn thận xem nội dung bên trong không để người khác nhìn thấy. Nội dung tờ giấy có lời cảnh báo hắn hãy cẩn thận.
'Có người theo dõi?'
Rudger giả vờ như không có chuyện gì quay lại đĩa thức ăn.
'Làm tốt lắm.'
Rudger cảm ơn con chuột đã mang tờ giấy cho mình và đưa cho nó một quả hạch. Con chuột ngậm lấy rồi nhanh chóng bò đi.
Khi con chuột đi qua gầm bàn của Rudger, nó sượt qua mắt cá chân của Casey Selmore đang ngồi cạnh.
"... ... !!!!!!!!!!!"
Casey Selmore rùng mình khi cảm nhận được có thứ gì đó bò qua mắt cá chân của mình. Bản năng của cơ thể cảnh báo thứ đó chính là thứ mà cô ta ghét nhất. Casey Selmore chưa kịp suy nghĩ gì thì phép thuật của cô ta đã tự động phóng thích.
Fuuuuuuuuuuuuuuu!
Độ ẩm trong không khí bắt đầu tụ lại xung quanh Casey Selmore và ngay lập tức hình thành cột nước khổng lồ. Một tia nước lớn phun trào khắp bên trong nhà hàng.
Đồ dùng bay khắp nơi, bàn ghế bị lật đổ.
Những người bên trong quán sững người không kịp phản ứng, những người đi qua đường bên ngoài cũng dừng lại nhìn cảnh tượng đột ngột xảy ra.
"Gì thế?"
"Ống nước bị vỡ sao?"
Trong khi mọi người đang tập trung vào sự cố bên kia, một con chuột ướt dầm dề chạy qua đường và quay lại chỗ Hans. Nó kiêu hãnh khoe quả hạch đang ngậm trong miệng và giơ chân trước lên như thể đợi lời khen ngợi từ Hans.
"Ờ, làm tốt lắm... ... ."
Hans cảm thấy có gì đó không ổn.
* * *
Khi Casey Selmore gây ra náo động, Rudger ngay lập tức phản ứng. Hắn lao về phía Selina đồng thời thi triển ma pháp bảo vệ. Ngay khoảnh khắc ma pháp hình thành, một tia nước p·hát n·ổ trước mặt hai người.
"Cô Selina. Cô vẫn ổn chứ?"
"À. Tôi không sao."
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Selina vẫn chưa hiểu được tình hình hiện tại. Mãi một lúc sau cô ấy mới ý thức được Rudger vừa cứu mình, mặt Selina ngay tức khắc trở nên đỏ bừng vì xấu hổ.
Rudger không có thời gian để ý đến phản ứng của người đồng nghiệp, hắn mở miệng.
"Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng rời đi."
Nhìn nhà hàng đang dần trở nên hỗn loạn, Rudger tóm lấy Selina và dẫn cô đi. Nếu rời đi lúc này thì hắn sẽ không có cơ hội nào khác để thoát khỏi người phụ nữ khó chịu đó nữa.
Casey Selmore hành động như vậy có thể hiểu được khi con chuột của Hans xuất hiện. Rudger thầm cảm ơn sự trợ giúp của đồng đội. Nếu đúng như Hans nói có ai đó đang theo dõi hắn. Lựa chọn tốt nhất lúc này là lợi dụng sự hỗn loạn và cắt đuôi kẻ đó.
Hành động rời đi của Rudger rất kín đáo và tự nhiên, nhưng lại không thể đánh lừa được con mắt của Casey Selmore.
"Đợi đã!"
Casey Selmore ngay lập tức lên tiếng ngăn cản nhưng lại vấp phải cản trở của nhân viên nhà hàng và những thực khách khác. Cô ta cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt chỉ trích của mọi người. Casey Selmore chắc chắn thứ vừa chạy qua chân mình là một con chuột nhưng hiện tại nó đã biến mất. Cô ta biết dù mình có mười cái miệng cũng không biện minh được.
Những vị khách bị gián đoạn bữa ăn đang nhìn Casey Selmore bằng ánh mắt lạnh lùng.
Casey Selmore biết mình đã gặp rắc rối lớn.
"Betty! Giúp tôi với!"
Nhưng cũng không có hồi đáp nào từ người bên cạnh.
"Betty?"
Khi quay sang nhìn, Casey Selmore hoảng hồn khi thấy Betty đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
'Cô ấy bị nước vào rồi sao?!'
Cơ thể Betty vốn đang đứng yên đột nhiên đổ sang một bên và ngã xuống sàn.
Người quản lý nhà hàng nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng đến gần kiểm tra tình trạng của Betty và hoảng hốt kêu lên.
"Cô ấy c·hết rồi!"
"Không phải!"
"Cô ấy không còn thở nữa! Tôi chắc chắn người này đ·ã c·hết!"
"Cái đó... ... !"
Casey Selmore không tiện nói ra sự thật về thân phận của Betty, cô ta chỉ đành im lặng.
"Cái gì? Có n·gười c·hết?"
"Người đó bị g·iết rồi á?"
"Ôi chúa ơi! Giết người giữa thanh thiên bạch nhật!"
Xì xào. Xì xào.
Không khí bên trong nhà hàng trở nên bất thường. Những người xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cũng nghe được tiếng kêu ban nãy liền lập tức lan truyền tin tức, có người bắt đầu chạy đi báo cảnh sát.
"Ahhh! Rudger Chelici!"
* * *
Trong lúc này, hai người Rudger và Selina đã rời xa nhà hàng. Đến một chỗ vắng người đủ xa, Rudger lúc này mới buông tay Selina ra.
'!!!'
Selina thấy vậy thất vọng thở dài.
"Xin lỗi. Cô Selina."
"Vâng?"
Selina sửng sốt trước lời xin lỗi đột ngột của Rudger.
"Tôi đoán là bữa ăn của chúng ta không thể tiếp tục nữa rồi."
"Không sao. Anh không làm gì sai cả."
Dù nói vậy nhưng Selina rất đau lòng khi bữa ăn đã chờ đợi từ lâu của mình bị gián đoạn như thế này.
'Mình nên làm gì tiếp theo?'
Ban đầu, Selina định sẽ tính chuyện đó sau khi dùng bữa xong. Tuy nhiên, kế hoạch của cô đã bị gián đoạn khi hàng loạt sự kiện ngoài ý muốn diễn ra.
Selina cố giữ đầu mình tỉnh táo. Cô cần tìm một cái cớ để không phải nói tạm biệt Rudger sớm như thế này.
Rudger im lặng nhìn đối phương. Cách đây không lâu, tại nhà hàng, hắn đã từng cảm nhận được một dao động bất thường. Dù chỉ trong chốc lát nhưng Rudger chắc chắn có thứ gì đó kỳ lạ toả ra từ Selina.
Phải chăng trong người Selina vẫn còn sót lại thứ gì đó của Esmeralda? Hoặc là Quasimodo?
"Cô Selina."
"Vâng?"
"Tôi có một câu hỏi. Chuyện gì đã xảy ra với các tinh linh khế ước của cô sau lễ hội vậy?"
"Hả?"
Những câu hỏi của Rudger khá rời rạc, nhưng Selina cảm thấy nhẹ nhõm vì họ có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Hiện tại, tôi đã lập giao ước với tinh linh cấp trung mới, những tinh linh cũ mà tôi từng điều khiển vẫn đang nghỉ ngơi."
"Vậy sao? Cô có thể cho tôi biết đã lập khế ước với tinh linh nào không?"
"Trước mắt, có hai tinh linh đã ký khế ước với tôi. Một là thủy tinh linh, còn lại là... ... ."
Selina khá do dự khi nói về tinh linh còn lại.
Rudger dần cảm thấy nghi ngờ.
"Tinh linh còn lại là gì?"
"... ... Đừng quá ngạc nhiên khi xem nhé! Tôi vẫn chưa cho người khác biết về sự tồn tại của nó."
Selina thì thầm nhỏ chỉ để chỉ Rudger nghe được, sau đó nhắm mắt lại và giải phóng ma thuật. Cô ấy đưa tay về phía trước.
Ánh mắt của Rudger tự nhiên chuyển sang lòng bàn tay của đối phương. Cuối cùng, phép thuật của Selina biến mất và có thứ gì đó giống như một cục bông màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy.
"Cái này... ... ."
"Nó là một tinh linh hệ bóng tối."
"Tinh linh hệ bóng tối?"
Rudger nhìn cục bông màu đen trong lòng bàn tay Selina bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đột nhiên, quả bóng màu đen mở mắt lao về phía hắn.