Chương 230: Chân tướng (2)
Rudger hiện tại đang sắp xếp lại tài liệu trong phòng sau khi trở lại từ hội trường. Hắn chợt nhớ ra là phải gửi lời nhắn cho Hans dặn dò một số việc.
Giờ nghĩ lại, dạo này đây hắn bận quá nên không thể ra ngoài học viện được. Ngày mai không có lớp nên Rudger tính sẽ đi xem tình hình kinh doanh thế nào.
Tất cả các báo cáo được đưa ra đều là tin tốt, nhưng chắc chắn phải có sự khác biệt giữa việc đọc và tận mắt nhìn thấy.
* * *
Sáng hôm sau.
Rudger đang định đi ra ngoài Theon bằng xe ngựa thì chợt cau mày khi nhìn thấy đám người ở cổng.
'Phóng viên tới nhanh vậy sao?'
Cổng chính lúc này đang chật kín phóng viên đang bị cản lại không thể vào bên trong. Phóng viên là những kẻ nắm bắt tin tức nhanh chóng. Bọn họ hẳn đã biết chuyện gì xảy ra hôm qua. Mục tiêu của những phóng viên này chắc chắn không ai khác ngoài Rudger.
"Tôi nên làm gì, thưa ngài?"
Người lái xe quay lại hỏi Rudger. Anh ta cũng nhận ra rằng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị các phóng viên bao vây.
"Cậu cứ tiếp tục đi đi."
"... ... Làm vậy có ổn không?"
"Không sao."
Khi Rudger nói vậy, người lái xe liền không hỏi lại nữa mà điều khiển Golem tiến về phía trước.
Kiririk.
"Ai ở bên kia vậy?"
Khi cổng chính mở và xe ngựa đi ra, sự chú ý của các phóng viên ngay lập tức tập trung lại.
"Xin hỏi ai đang ở bên trong?"
Khi phóng viên hỏi, người lái xe ngập ngừng không trả lời. Các phóng viên nhạy bén phát hiện ra hành động đó.
"Xin lỗi nhưng bên trong có phải là giáo sư Rudger Chelici không?"
Một số phóng viên đã tiếp cận chiếc xe ngựa. Người lái xe cuống quít xua bọn họ ra nhưng vô ích.
"Xin hỏi ngài có phải là giáo sư Rudger Chelici không?"
"Chúng tôi có thể phỏng vấn ngài một lát không?"
Các phóng viên phớt lờ người lái xe và bám vào xe ngựa. Cửa xe kêu lạch cạch rồi bị ép mở ra. Khuôn mặt vốn tràn đầy mong đợi của các phóng viên bỗng cứng đờ ngay khi họ nhìn thấy bên trong xe ngựa.
"Cái gì? Sao bên trong lại không có ai cả?"
Bên trong cỗ xe ngựa hoàn toàn trống rỗng. Các phóng viên đều thất vọng tản ra.
Sau một lúc, khi nhìn thấy tất cả phóng viên đã rút lui, người lái xe mới quay lại nói.
"Đã không còn ai theo dõi nữa, thưa ngài."
"Làm tốt lắm."
Ngay khi người lái xe vừa dứt lời, giọng nói của Rudger vang lên từ vị trí ngồi vốn đang trống không. Chẳng bao lâu sau, thân hình của Rudger hiện ra như một ảo ảnh.
"Ngài đã làm như thế nào vậy? Đó cũng là ma pháp sao?"
"Ta chỉ vận dụng một chút nguyên lý ánh sáng mà thôi."
Bằng cách bóp méo đường đi của tia sáng chiếu vào bản thân, hắn có thể khiến mình trở nên vô hình trước mặt người khác.
"Thật đáng kinh ngạc. Đó hẳn là ma pháp ẩn thân vô cùng thâm ảo."
"Nó chỉ có tác dụng với những người bình thường thôi, nếu đối phương là pháp sư thì không có hiệu quả."
Người lái xe nghe Rudger nói vậy cũng không thắc mắc gì thêm nữa liền mau chóng lái xe đi. Xe ngựa đến Leathervelk và dừng lại ở ven đường.
"Giáo sư, chúng ta đến nơi rồi."
"Cảm ơn cậu."
"Không có gì thưa ngài."
Sau đó, chiếc xe ngựa rời đi còn Rudger chậm rãi đi về phía khu ổ chuột. Những con phố trong quá khứ có rất ít người đi lại nay lại đặc biệt tấp nập.
Khi hắn đến gần khu ổ chuột, số lượng người dần tăng lên, ngay khi hắn bước chân vào khu phố, nó đông đúc đến mức giống như một khu chợ.
Khu ổ chuột hiện giờ không còn được gọi bằng cái tên cũ nữa. Mọi người đều đã gọi nơi đây là [Khu Phố Hoàng Gia].
Con phố trong quá khứ được biến đổi hoàn toàn đã trở thành con phố nổi tiếng nhất ở Leathervelk, nơi đây lúc nào cũng nhộn nhịp người qua lại và mua sắm.
Khi Rudger dừng lại một lúc và ngắm nhìn xung quanh, một đứa trẻ đã phát hiện ra hắn và chạy về phía Rudger.
Khi đến trước mặt Rudger, đứa trẻ cúi đầu và nói với giọng trầm thấp.
"Xin chào ông chủ."
"Nhóc biết ta sao?"
"Vâng. Ai ai trên con phố này cũng đều biết mặt ngài cả."
Một câu trả lời rõ ràng, vốn không nên xuất phát từ miệng của một đứa trẻ.
"Chắc hẳn ngài thấy khá bất tiện vì chỗ này đông người. Xin hãy theo cháu, cháu sẽ đưa ngài đi bằng đường tắt."
"Vậy làm phiền nhóc nhé!"
Dù tất cả các đường phố đã được tu sửa nhưng những con hẻm chật hẹp như mê cung vẫn còn đó. Những con hẻm này không được mọi người bên ngoài biết đến mà chỉ dành riêng cho những người khu ổ chuột.
Rudger theo chỉ dẫn của cậu bé đã đến nơi ẩn náu nhanh hơn dự kiến. Hắn lấy một đồng xu ra khỏi túi và đưa cho cậu bé.
"Cảm ơn nhóc nhé. Cái này là thưởng cho nhóc, mua cái gì ngon mà ăn nhé."
"Cảm ơn ngài!"
Cậu bé không ngần ngại nhận lấy tiền, mỉm cười rồi nhanh chân rời đi.
Một cảnh tương tự trong quá khứ chồng lên bóng lưng đang chạy đi của cậu bé hiện lên trong mắt Rudger. Hắn biết đó là cảnh tượng hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Rudger lắc đầu để bản thân bình tĩnh lại rồi bước vào trong. Khi hắn vừa vào đến cửa, Alex đang ngồi vắt chân lên ghế sofa trong phòng khách liền nhìn thấy, cậu ta liền cất tiếng chào.
"Ồ, thủ lĩnh! Lâu rồi không gặp anh!"
"Đã lâu không gặp, Alex."
Rudger chào lại Alex, hắn hơi khựng lại một lúc khi nhìn người đàn ông to lớn ngồi bên cạnh.
"... ... Cậu là Pantos?"
Anh chàng to lớn ngồi cạnh Alex khi nghe tiếng Rudger hỏi liền quay lại gật đầu xem như lời chào.
"Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
Pantos trong trí nhớ của Rudger là một người đàn ông to lớn vạm vỡ trái ngược hoàn toàn với người trước mặt. Có vẻ như Pantos đã tăng cân khá nhiều.
"Ờ, là vậy... ... ."
Alex ngượng ngùng cười rồi giải thích nguyên nhân. Rudger sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, lẩm bẩm với vẻ hoài nghi.
"Ý cậu là Pantos vì quá chán nản nên mọi người cho cậu ta ăn nhiều rồi thành ra thế này à?"
"Haha. Anh cũng biết là tên này lúc nào cũng im ỉm mà. Tôi cá là ngoài mặt anh ta rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất muốn chạy loạn khắp nơi."
"Nếu là Pantos thì chắc chắn rồi."
"Vì vậy, tôi bảo anh ta hãy đi khắp nơi giúp đỡ mọi người."
Và thế là Pantos đã giúp người dân xung quanh xây dựng lại khu ổ chuột. Anh ta làm mọi công việc mang vác vật nặng hay di chuyển hành lý cồng kềnh. Tất nhiên, chỉ nhiêu đó không thể dập tắt được sự bất mãn trong Pantos, nhưng mục đích trước mắt của họ là xoa dịu Pantos.
Nhưng rồi một vấn đề nảy sinh.
"Tôi đoán những người được giúp đỡ đã cho Pantos thứ gì đó để nói lời cảm ơn. Có lẽ có thứ gì đó giống sô-cô-la. Và thế là tên đó nghiện luôn."
Pantos lần đầu tiên trong đời được nếm mùi vị của thứ gọi là sô-cô-la. Và anh ta ngay lập tức bị thu hút bởi vị ngọt ngào của nó. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biến một người đàn ông cơ bắp cao gần hai mét thành một quả bóng khổng lồ.
"Các cậu không ngăn cản à?"
"Có chứ. Nếu không anh ta đã ăn nó ba bữa một ngày rồi đấy!"
"Sao tôi lại thấy cậu có vẻ như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác vậy?"
"Hà hà. Anh cũng đừng nói trắng ra như vậy."
"Ầy!"
Rudger bất đắc dĩ quay sang nhìn Pantos, người nãy giờ vẫn ăn từng miếng sô-cô-la ngay cả khi Rudger và Alex đang nói chuyện. Hành vi đó trôi chảy và tự nhiên đến mức hắn còn tưởng đấy là thói quen của anh ta nữa.
Pantos vừa nói vừa nhai sô-cô-la.
"Đừng lo lắng. Đây là một thử thách với tôi."
"Cậu ăn hết đi rồi nói."
"Ực. Đây là một thử thách."
"Thử thách là cái quái gì vậy?"
"Sự cám dỗ của món ăn nhẹ màu đen này. Vì vậy... ... ."
"Sô-cô-la?"
"Ừ. Sô-cô-la."
Cậu ta thậm chí còn không biết tên thứ bản thân đang ăn?
Rudger và Alex ngơ ngác nhìn Pantos.
Pantos mặt không cảm xúc, chỉ bình tĩnh nói.
"Nó có vị như mật hoa thiên đường. Vẻ đẹp tột cùng mà tôi chưa từng nếm thử trước đây. Đây là thử thách định mệnh đối với tôi khi tôi bước đi trên con đường của một chiến binh vĩ đại."
"... ... Ờ, nhưng tại sao cậu lại phải trải qua thử thách đó?"
"Chúng ta luôn phải đối mặt với thử thách để trở nên mạnh mẽ mà, phải không?"
Pantos hỏi lại với vẻ khó hiểu, Alex chỉ biết câm nín.
Sau đó, Pantos lại tiếp tục nhét một miếng sô-cô-la khác vào miệng.
Alex lắc đầu như thể đã quá mệt mỏi với cảnh tượng đó.
"Thấy chưa, thủ lĩnh? Mọi chuyện là như thế đó!"
Rudger nhận ra rằng mình cũng có một phần trách nhiệm khi Pantos như thế này. Vì để tránh Pantos trở thành người đầu tiên c·hết vì bệnh tiểu đường, hắn cần phải lên kế hoạch giảm cân cho Pantos.
"Dạo này anh bận lắm hả?"
"Công việc bận rộn đã được giải quyết xong, tôi đến đây vì có vài chuyện muốn bàn giao. Hans đâu rồi?"
"Anh chàng đó ở trên tầng hai. Có cần tôi lên gọi không?"
"Không cần. Tôi tự lên cũng được."
Rudger đến gần tầng hai nơi Hans làm việc và gõ cửa.
"Mời vào."
Nghe thấy giọng nói của Hans, Rudger mở cửa đi vào trong. Hans đang ngồi trên ghế, vật lộn với đống giấy tờ trên bàn làm việc.
"Cậu đang gặp khó khăn sao?"
"Ờ, hả? Anh trai? Anh đến khi nào vậy?"
"Mới thôi."
"Ồ. Sao không báo trước cho tôi?"
Rudger ngồi xuống một chiếc ghế khá trống trong phòng. Hắn nhìn quanh khung cảnh bên trong phòng Hans, mắt hắn chợt sáng lên khi nhìn thấy thứ gì đó.
"Cậu đang nuôi quạ à?"
"À. Ý anh là nó hả?"
Hans nhìn con quạ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ đang mở và nói một cách thờ ơ.
"Khả năng của tôi gần đây có vẻ như đã trở nên mạnh mẽ hơn. Trước đây tôi chỉ có thể điều khiển chuột, nhưng tự dưng có một ngày, cả lũ quạ cũng nghe hiểu lời của tôi."
"Tôi hiểu. Dù sao thì quạ cũng là loài động vật thông minh."
Con quạ ngồi im lặng luôn nhìn chằm chằm vào Rudger kể từ khi hắn bước vào phòng.
"Cẩn thận đó anh trai. Gã đó có tính cách khá hung ác, anh lại gần quá nó sẽ t·ấn c·ông đấy."
Bỏ qua lời cảnh báo của Hans, Rudger chậm rãi đưa tay về phía con quạ. Con quạ vốn vẫn ngồi yên liền dang rộng đôi cánh lao về phía Rudger.
Hans chứng kiến ​​cảnh tượng đó, rất ngạc nhiên, cậu ta đang muốn hét lên điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy con quạ nhẹ nhàng đậu trên mu bàn tay của Rudger, cậu ta liền ngậm miệng lại.
"... ... Ngạc nhiên thật. Bình thường nó không thân thiện với người lạ thế đâu."
"Trông nó có vẻ bình tĩnh."
"Có lẽ là vì nó ở trước mặt anh đấy."
Rudger đặt ngón tay lên con quạ nhẹ nhàng xoa đầu nó.
"Hans."
"Hửm?"
"Với thứ này, chúng ta có thể thăm dò Cung điện Hoàng gia rồi."