Chương 209: Vị khách đến thăm (2)
Khi nghe tin có người đến tìm mình, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Rudger chính là Sư phụ của hắn đã tìm đến nơi. Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng. Nhưng đã đến lúc này rồi thì có chạy trốn cũng vô ích. Rudger suy nghĩ rồi mở miệng.
"Tôi biết rồi. Phiền cậu chuyển lời lại là tôi sẽ tới ngay."
"Không cần phiền phức như vậy. Tôi đến rồi đây."
Có tiếng ai đó chợt vang lên, sau đó cánh cửa văn phòng giáo sư mở ra. Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện, Rudger thở phào nhẹ nhõm.
"Là cô à, Casey Selmore?"
"Phản ứng của anh như vậy là có ý gì?"
"Không có gì."
Nhân viên truyền tin khi thấy hai người đã gặp mặt liền cúi chào ra ngoài. Khi anh ta đóng cửa rời đi, Casey Selmore mới quay người lại và chậm rãi quan sát bên trong.
Rudger cau mày.
"Cô đến đây làm gì?"
"Đừng nói như thế! Quan hệ giữa chúng ta còn cần có việc mới có thể gặp nhau sao?"
"Hả?"
Sedina hơi kinh ngạc khi nghe những lời đó.
Casey Selmore nhìn Sedina mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ô đúng rồi. Còn một người nữa à? Xin chào quý cô dễ thương. Cô tên là gì?"
"... ... Sedina Rosen."
"Sedina Rosen. Hừm. Theo những gì tôi thấy khi ở đây, tôi nghĩ cô là trợ lý của giáo sư Rudger phải không?"
Sedina ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt của Sedina hướng về vị khách không mời mà đến này tràn đầy vẻ cảnh giác. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy rất có thể sẽ nổ ra đánh nhau nên Rudger đã lên tiếng can thiệp.
"Sedina. Trò ra ngoài trước đi."
"Nhưng thưa giáo sư....."
"Ta có vài chuyện muốn thảo luận với vị khách này. Cô hãy đợi ta ở phòng trợ giảng."
Sau khi Rudger nói vậy, Sedina không còn cách nào khác đành lui ra ngoài. Trước khi đi, Sedina không quên trừng mắt nhìn Casey Selmore.
"Ái chà. Tôi đoán là mình bị ghét rồi."
Casey Selmore cợt nhả.
Rudger lạnh nhạt lên tiếng.
"Nói đi. Rốt cuộc cô đến gặp tôi có mục đích gì?"
"Chậc. Có cần thiết phải lạnh lùng như vậy không? Dù sao thì hôm qua chúng ta cũng đã hợp tác mà, không phải sao?"
Casey Selmore nheo mắt nở nụ cười tinh nghịch. Rudger coi như không nhìn thấy gì hết.
Casey Selmore bị Rudger chọc tức, trừng mắt nhìn hắn. Chợt cô ta để ý đến hộp cơm trưa trên bàn.
"Anh ăn chay?"
"Có vẻ sẽ như vậy trong tương lai."
"Nghĩa là sao?"
"Đừng có đánh trống lảng. Trả lời câu hỏi của tôi!"
Rudger lại gần Casey Selmore. Khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Casey Selmore tự nhiên ngước nhìn hắn.
'Áp lực thật mạnh.'
"Trong tình huống hiện tại mà anh vẫn còn hỏi tại sao à?"
"Tôi hiện tại là Rudger Chelici, giáo sư tại Học viện Theon. Tôi không biết cô đang nói về cái gì."
"Anh vẫn cố chấp giữ lại thân phận này hả?"
"Cô không biết bản thân mình là một vị khách rất thô lỗ sao?"
"Được. Anh tính phủ nhận đến cùng chứ gì?"
Casey Selmore đang nhìn chằm chằm vào Rudger đột nhiên đưa tay ra.
'Gì vậy?'
Rudger không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn theo phản xạ lùi lại.
"Cô đang cố làm gì vậy?"
Casey Selmore lập tức cứng người.
"Có bụi trên vai anh."
Rudger lắc đầu.
"Tôi không biết cô nghĩ gì khi đến gặp tôi, nhưng nếu cô còn lãng phí thời gian của tôi như thế này thì xin mời cô ra ngoài."
"Ha, buồn cười. Anh dám nói như thế sau khi đã lợi dụng tôi sao?"
Nhìn thấy Casey Selmore siết nắm đấm, Rudger có linh cảm rằng nếu cứ bỏ mặc người trước mặt như thế này, cô ta rất có thể sẽ phát điên. Cuối cùng hắn đành thở dài.
"Ngồi xuống đi. Cô muốn uống một tách trà không?"
Nói xong, Rudger đích thân rót một tách trà đưa cho Casey Selmore.
"Cầm lấy."
"Không có độc đấy chứ?"
"Có cần tôi thử trước không?"
"Không cần. Tôi không nghĩ anh là loại người sẽ dùng những thủ đoạn như vậy."
Casey Selmore nhấp một ngụm, cô ta ngay lập tức cảm nhận được hương trà mềm mại tan trong miệng. Phương pháp ủ hay pha trà đều rất hoàn hảo. Cô ta không tìm được bất cứ điểm nào để chê bai. Casey Selmore chậm rãi thưởng thức mùi hương trong khi tự càu nhàu với chính mình. Dần dần, cô ta đã bình tĩnh trở lại.
"Có vẻ như cô đã bình tĩnh lại một chút."
Casey Selmore chỉ liếc xéo đối phương nhưng cũng không nói gì thêm.
Một lúc sau, Casey Selmore đặt tách trà xuống và nhìn Rudger bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Hãy trả lời tôi, có phải anh có thù oán gì với Bình Minh Đen không?"
"... ... ."
Rudger không nói gì, thay vào đó hắn đưa một tập tài liệu cho Casey Selmore.
"Cái gì đây?"
"Đọc nó đi."
Casey Selmore cầm lấy tài liệu và nhanh chóng quét qua nội dung bên trong.
Vài phút trôi qua.
Cô ta ngước lên khỏi tài liệu và nhìn chằm chằm vào Rudger với vẻ hoài nghi.
"Tất cả đều là sự thật?"
"Tôi đã lấy được thứ này từ Baltanung."
"Bọn chúng có liên quan đến chuyện năm đó sao?"
"Không phải cô lần theo dấu vết đến đó bằng loại thuốc súng ở nhà đấu giá Kunst sao? Câu hỏi đó có vẻ thừa thãi."
"Đúng là vậy. Nhưng tôi không ngờ bọn chúng lại dính líu đến vụ việc năm đó sâu như vậy."
Casey Selmore khoanh tay suy nghĩ.
"Dù sao thì tôi giao tài liệu này cho cô đấy. Tự mình xử lý nó đi."
"Hả? Tại sao anh lại tự nhiên chuyển nó cho tôi? Tôi không phải chân sai vặt của anh."
"Đừng cư xử ấu trĩ như thế. Tất nhiên cô không cần phải làm nếu cô không muốn. Tôi đang cố giúp cô, nhưng nếu cô không thích thì thôi."
Khi Rudger tính lấy lại tập tài liệu, Casey Selmore đã kéo chúng lại.
"Làm gì thế? Không phải cô không muốn làm sao?"
"Ai bảo là tôi không muốn làm?"
"... ... ."
Rudger trừng mắt nhìn đối phương, Casey Selmore lè lưỡi trêu lại.
Rudger lắc đầu chịu thua
"Ấu trĩ."
Hắn hiểu. Đối phương thuần tuý chỉ là không thích thuận theo những gì hắn nói. Loại tâm lý phản nghịch kiểu này hắn có thể thông cảm, nhất là sau khi đối phương đã biết bản thân bị lợi dụng.
Casey Selmore rất tức giận.
"Này. Đừng có hiểu lầm. Tôi không làm điều này vì anh bảo tôi làm vậy, tôi làm điều này hoàn toàn vì tôi nghĩ mấy kẻ Bình Minh Đen đó rất nguy hiểm. Rõ chưa?"
"Sao cũng được."
"Việc này cần phải được làm rõ ràng. Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không làm điều đó bởi vì anh bảo tôi làm thế."
"Tuỳ cô."
"Hừ. Anh cũng không cần quá lo lắng. Hiện tại tôi chưa có bằng chứng rõ ràng nên tôi sẽ để yên cho anh, nhưng sau này thì chưa chắc. Nếu tôi mà bắt được điểm yếu nào của anh, anh biết hậu quả rồi chứ? Chờ đó cho tôi!"
Mặc dù tính cách của Casey Selmore hơi thất thường nhưng Rudger cảm thấy mình có thể làm quen một chút. Hắn gật đầu, nở một nụ cười bên khóe môi.
"Tôi sẽ chờ xem cô có thể làm được những gì."
"... ... Đồ tự đại."
"Tôi sẽ coi đó là một lời khen."
Casey Selmore cảm thấy mình sẽ chẳng làm gì được đối phương nếu tiếp tục như vậy, cuối cùng cô ta đành bỏ cuộc.
"Nếu cô đã uống xong trà rồi thì đi đi. Tôi còn có việc phải làm."
"Công việc của giáo sư hả?"
"Rất rõ ràng, không phải sao?"
"Có phải nghiên cứu mới nhất của Theon cũng liên quan đến anh không?"
Rudger nheo mắt nhìn Casey Selmore.
"Tôi đã nhìn thấy thông báo tuyển dụng trên bảng thông báo khi đến đây. Chà, tăng giới hạn ma pháp trên người pháp sư, khó tin thật đấy!"
"Tôi đang tuyển người để thử nghiệm nghiên cứu."
"Anh sẽ không tiến hành thí nghiệm nguy hiểm nào đấy chứ?"
Casey Selmore trừng mắt nhìn Rudger. Cái nhìn tỏ rõ sự uy h·iếp nếu Rudger thực sự làm điều gì đó như vậy, cô ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
"Đừng nói vớ vẩn. Không có gì nguy hiểm cả."
"Làm thế nào anh chứng minh được điều đó?"
"Bởi vì tôi chính là người đã từng thử nghiệm."
"Cái gì?"
"Chính là như vậy. Tuy nhiên, bản thân tôi không thể tự mình nói ra vì như thế không thuyết phục. Cần phải so sánh các thông số trước và sau những thay đổi hiện có. Đó là lý do tại sao tôi tuyển tình nguyện viên."
"Thực sự không có tác dụng phụ? Có loại phương pháp nào như vậy sao?"
Rudger chợt nhớ đến một danh hiệu khác của Casey Selmore. Nghề nghiệp của cô ta ngoài thám tử ra thì còn là một pháp sư hệ Thuỷ khá nổi tiếng.
"Tôi không thể giải thích chi tiết phương pháp này, nhưng nếu phải nói ngắn gọn thì... ... Đó là một kiểu lợi dụng sự quá tải."
"Quá tải?"
"Tôi sẽ kiểm soát chặt chẽ lượng ma pháp được giải phóng và cố gắng tăng nó lên. Nói tóm lại, nó giống như việc các hiệp sĩ đeo bao cát để tăng cường sức mạnh cho cơ thể vậy."
"... ... Làm thế nào anh ngăn chặn lượng sức mạnh ma thuật được giải phóng? Đeo còng tay ma pháp sao?"
"Còng tay ma pháp chỉ có tác dụng cắt đứt lượng ma pháp phát ra. Điều đó chẳng giúp ích gì cả. Những gì tôi sử dụng hoàn toàn khác. Đó là một cách rất cổ xưa."
"Cách gì?"
"Casey Selmore, cô biết bao nhiêu về ma pháp cổ đại?"
"Tôi nghe nói rằng so với hiện tại, các kỹ thuật hồi đó vẫn chưa được hình thành và còn ở mức thô sơ."
"Đúng vậy. Rõ ràng, ma thuật hiện nay vượt trội hơn về độ sắc nét và gọn gàng. Nhưng chắc chắn có một số lĩnh vực mà người xưa vượt trội hơn ngày nay. Vào thời điểm đó, quy mô của những thần chú rõ ràng không cùng một cấp độ so với những ma pháp hiện hành. Nó mạnh mẽ nhưng cũng rất thô sơ."
"Nếu có một phương pháp như vậy thì tại sao mãi đến bây giờ nó vẫn không được biết đến?"
"Bởi vì truyền thừa đã bị cắt đứt. Nói chính xác thì không ai có thể diễn giải được ngôn ngữ đó nữa."
Rudger đứng dậy và lôi ra một cuốn sách trong thư viện treo trên tường.
"Đây là một bản sao của 'Ngôn ngữ Larsil' một ngôn ngữ đã thất truyền."
"Tôi biết Larsil là một ngôn ngữ cổ đã gần nghìn năm tuổi. Nhưng nó có công dụng đấy sao?"
"Trong này có ghi chép về một phương pháp những chiến binh cổ xưa từng áp dụng để gia tăng giới hạn ma pháp."
Casey Selmore trừng mắt vì kinh ngạc.
'Tên này có thể xem hiểu ngôn ngữ đã thất truyền?'