Chương 202: Baltanung (1)
Tin đồn về đề tài nghiên cứu nhanh chóng được lan truyền.
"Cậu đã nghe tin thông báo tuyển dụng của đề tài nghiên cứu mới chưa?"
"Không biết có ổn không. Dù sao thì nghiên cứu đó cũng sẽ thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể người."
"Nghe nói giáo sư Rudger Chelici là người phụ trách chính đấy."
"Là giáo sư Rudger à?"
Rất nhiều câu chuyện đang được bàn tán xôn xao bên trong nội bộ Theon.
Mọi người dường như vẫn đang cân nhắc xem có nên tham gia hay không.
"Dù sao thì cũng mới chỉ là thử nghiệm lâm sàng thôi, không phải sao?"
"Nghiên cứu mở rộng giới hạn ma pháp? Điều đó không dễ đâu."
"Đúng rồi. Nếu khả thi thì khối người đã làm rồi."
Bên cạnh những thái độ tiêu cực và hoài nghi thì vẫn có rất nhiều người suy nghĩ tích cực.
"Người phụ trách chính lần này là giáo sư Rudger! Là giáo sư Rudger đấy!"
"Tôi biết. Nhìn những điều phi thường mà giáo sư đã thể hiện từ trước đến giờ, có lẽ lần này giáo sư cũng có thể thành công?"
Tuy nhiên, dù có niềm tin vào vị giáo sư đáng kính kia đến đâu thì cũng không ít người e ngại việc tham gia thử nghiệm trên cơ thể mình.
"Nhưng mà..... nếu thử nghiệm thất bại sẽ không có tác dụng phụ nào chứ?"
"Tôi cũng không biết."
"Ầy! Chắc tôi chỉ chờ xem ai sẽ đăng ký thôi."
"Phải đấy."
Những lo sợ về tác dụng phụ có thể xảy ra khiến các học sinh do dự. Việc gặp phải tác dụng phụ liên quan đến sức mạnh phép thuật của bản thân chẳng khác nào một bản án tử hình đối với một pháp sư.
"Hừm. Đúng như dự đoán, mặc dù có rất nhiều thông báo tuyển dụng nhưng hầu như không có người nộp đơn."
Rudger xoa cằm sau khi nghe tình trạng được Sedina báo cáo.
Hắn hoàn toàn dự liệu được tình huống này, dù sao thì không phải ai cũng có thể tự tin mạo hiểm như vậy.
"Giáo sư, tình hình như vậy liệu có ổn không? Nếu điều này tiếp tục kéo dài, nghiên cứu của chúng ta có thể sẽ phải hủy bỏ trước khi bắt đầu."
"Không cần lo lắng. Sẽ có người tình nguyện tham gia thôi. Tất cả những gì chúng ta cần làm lúc này là chuẩn bị mọi thứ và chờ đợi người phù hợp."
"Nếu có học sinh nào đến đây nộp đơn thì hãy lên danh sách và báo cáo lại cho ta."
"Tôi hiểu rồi. Ngài định đi đâu sao?"
"Ta cần giải quyết vài thứ bên ngoài."
"À đúng rồi, giáo sư, trước khi đi, có một tin ngài cần biết."
"Tin gì?"
"Có tin đồn rằng một Đệ Nhất khác có thể sẽ đến Baltanung."
"Ồ! Thú vị đấy!"
"Có lẽ người có khả năng cao nhất là Victor Dreadful... ... ."
"Được rồi. Cảm ơn cô, tin tức này rất hữu ích."
"Không có gì ạ!"
Sedina xua tay nhưng khóe miệng cô ấy đang mỉm cười vui vẻ.
* * *
Baltanung là một thành phố lân cận của Leathervelk.
Dù mặt trời vẫn chưa lặn nhưng thành phố lúc này đã phủ mình trong màn sương mù tràn ngập khói màu cam như bụi vàng.
Điều đó khiến Baltanung trông rất khác biệt so với Leathervelk.
Những chiếc xe điện hai tầng chạy vòng quanh đầy rẫy công nhân với vẻ mặt không còn chút hy vọng nào.
Những tòa nhà cao và đường phố chật hẹp không có ánh sáng lọt vào.
Trong bóng tối là hình ảnh những người ăn xin tranh giành thức ăn thừa.
'Nơi này trông chẳng khác gì thời kỳ mạt thế.'
Hầu hết cơ sở hạ tầng và nhân lực công nghiệp ở nơi này đã bị mất vào tay Leathervelk nên Baltanung lúc này hầu như chẳng còn gì.
Vù ──
Cái lạnh của những cơn gió thổi qua quần áo khiến Rudger khẽ rùng mình.
Mặt trời thậm chí còn chưa lặn nhưng trên đường phố lúc này đã ngập tràn trong ánh sáng đỏ tươi của những ngọn đèn đường.
Ánh sáng bị khói bụi dày đặc che khuất trở nên vô cùng mờ mịt.
'Tình hình này sẽ khó tìm được địa điểm mà Hans đã đề cập.'
Không có bất kỳ biển chỉ đường nào ở Baltanung cả, nếu có thì chúng cũng đã bị hỏng vì không được tu sửa hay bị vẽ bậy khắp nơi.
Những người quản lý của thành phố Baltanung về cơ bản đã bỏ cuộc trong việc ngăn chặn những hành vi p·há h·oại này.
Trong tình huống như vậy, Rudger không còn cách nào khác đành phải đi hỏi đường.
Đường phố Baltanung lúc này cực kỳ yên tĩnh với bầu không khí u ám, ảm đạm.
Chỉ có một số ít người mở cửa hàng, nhưng ngay cả những người này cũng đều mang ánh mắt cảnh giác, cầm gậy trên tay khi quan sát những người xung quanh.
Một con chó hoang gầy guộc sủa lên rồi vội vàng bỏ chạy khi thấy chủ cửa hàng giật lấy cây gậy.
Rudger đi về phía một con hẻm.
Đường phố Baltanung đã tệ rồi nhưng những con hẻm ở đây còn tồi tệ hơn.
Mùi h·ôi t·hối xộc vào mũi khiến Rudger phải nhấc chiếc mũ trùm đầu che miệng.
"Ồ, tên kia, mày đi một mình sao?"
Sau khi đi qua vài con hẻm, chợt có ba tên côn đồ chặn đường Rudger.
"Quần áo của mày trông đẹp đấy."
Rudger liếc xuống quần áo của mình, thầm thở dài.
Trên thực tế, thứ Rudger đang mặc trên người chỉ là một chiếc áo khoác dạ rẻ tiền thường thấy.
Nhưng bọn côn đồ lại không nghĩ như vậy.
Khí chất toát ra từ kẻ trước mặt chứng tỏ tên này không thể nào là một kẻ đầu đường xó chợ.
"Nộp mọi thứ mày có ra đây."
Tên gangster trông giống như kẻ cầm đầu nói rồi vươn tay về phía Rudger.
Nhưng tay hắn ta còn chưa chạm đến đối phương, cổ tay của hắn ta đã bị Rudger tóm lấy.
Tên c·ướp cau mày mở miệng định nói gì đó nhưng Rudger đã lên tiếng trước.
"Ngươi có biết Khu B-13 ở đâu không?"
"Thằng này điên à! Mày nói nhảm gì vậy? Mau buông tao ra!"
"Có vẻ như các người cần chút động lực."
Rắc.
Cổ tay của tên côn đồ bị Rudger bẻ gãy.
"Áaaaaaaaaaaa!"
Kẻ này khuỵu xuống, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn.
"Sao mày dám?! Thằng khốn!"
"C·hết đi!"
Hai tên côn đồ phía sau thấy đồng bọn như vậy, ngay lập tức vung v·ũ k·hí về phía Rudger.
Một kẻ cầm trên tay ống sắt, kẻ còn lại mang một con dao găm rỉ sét.
Khoảnh khắc chúng sắp chạm vào Rudger.
Whilick!
Rudger biến mất như một bóng ma.
"Hả?"
Cùng lúc đó, kẻ cầm dao găm chợt cảm thấy quai hàm đau đớn dữ dội.
Hắn trợn mắt, ngã về phía sau.
Sau khi hạ tên này, Rudger ngay lập tức tiếp cận tên còn lại.
"Đừng đến đây!"
Tên gangster vô cùng sợ hãi, theo phản xạ cố gắng vung ống sắt lên. Tay phải của Rudger duỗi ra đánh vào cổ của đối phương.
"Ặc! Khặc...."
Tên côn đồ khó thở, thị lực của hắn ta nhanh chóng giảm đi.
Hắn ta cúi xuống, ôm lấy chiếc cổ đau nhức của mình, và chính lúc cúi đầu xuống, trong tầm mắt của kẻ này xuất hiện đầu gối của Rudger.
Hự!
Những chiếc răng gãy bay lên không trung với âm thanh b·ị đ·ánh chói tai.
Máu chảy ra vương vãi ở bên trong con hẻm.
Sau khi nhanh chóng chế ngự hai tên côn đồ, Rudger chuyển sự chú ý sang gã đầu sỏ.
"Ta sẽ hỏi lại một lần nữa."
"!!!"
Khi Rudger mở miệng, tên côn đồ run rẩy. Hắn ngước nhìn Rudger với đôi mắt đầy sợ hãi.
Đôi mắt xanh của Rudger tỏa sáng trong làn khói màu cam.
"Nếu ngươi không muốn c·hết, nói cho ta biết Khu B-13 ở đâu."
* * *
Khu B-13 là một khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Baltanung.
Trước đây, nơi này được coi là khu vực trọng điểm phát triển các ngành công nghiệp. Nhưng hiện nay, nơi đây chỉ là một vùng đất cằn cỗi không còn gì cả.
Đó là một nơi hoàn hảo cho những kẻ khả nghi ẩn náu.
Xung quanh không có người qua lại và có nhiều khu nhà máy lớn được xây dựng sát cạnh nhau.
Vậy chính xác nơi ẩn náu của tổ chức nằm ở đâu?
Rudger nhìn quanh một lúc, hắn chợt phát hiện điều gì đó kỳ lạ.
'Một bức tượng đá?'
Phía trước một tòa nhà bỏ hoang có một bức tượng đá nai sừng tấm.
Sự sắp xếp này có vẻ tự nhiên, như thể nó đã có ở đây từ đầu, nhưng con mắt của Rudger không b·ị đ·ánh lừa.
'Một tượng đầu thú?'
Gargoyl·es là những con quái vật triệu hồi có hình dạng tượng đá nhằm mục đích bảo vệ các lâu đài hay một nơi nào đó. Nói chính xác thì nó có thể được coi là một loại Golem.
Trước đây, Gargoyl·es rất được ưa chuộng làm vật gác cổng. Nhưng khi thời đại thay đổi, công nghiệp kim loại nặng phát triển, chúng đã bị thay thế bởi các loại Golem chạy bằng động cơ hơi nước. Không có mấy ai hiện tại sử dụng Gargoyl·es nữa ngoại trừ một số người có thẩm mỹ cổ điển.
Việc có một Gargoyl·es xuất hiện tại một khu nhà máy bỏ hoang như thế này quả thực rất đáng nghi.
Dù bề mặt của con Gargoyl·es bị cố ý làm mòn và phủ đầy bụi đen, nhưng Rudger có thể nhận ra con tượng đầu thú đó vẫn rất ổn.
Nếu Rudger phát hiện muộn một chút, con tượng đầu thú này chắc chắn sẽ lao vào t·ấn c·ông hắn.
'Chắc chắn là nơi này rồi.'
Rudger đi xung quanh kiểm tra, hắn phát hiện nơi này đặt rất nhiều tượng đầu thú canh gác bên ngoài. Ngay cả trên mái nhà cũng được đặt tượng đầu thú canh phòng.
Đột nhập thông qua mái nhà là không khả thi.
Rudger không tính toán dùng phép chỉ định toạ độ do phép đó tiêu tốn khá nhiều ma pháp của hắn. Hắn vẫn chưa biết tình hình bên trong như thế nào nên hắn không muốn hành động mạo hiểm. Hắn muốn tiết kiệm lượng ma pháp của mình càng nhiều càng tốt.
'Vậy thì chỉ còn cách đi từ phía dưới.'
Rudger ngay lập tức tìm lối vào đi xuống đường cống ngầm.
Không như những gì hắn nghĩ, cống thoát nước không có mùi h·ôi t·hối như trong dự tính.
Có vẻ như do khu vực này đã rất lâu không còn dân cư sinh sống nên không còn nước thải sinh hoạt nữa. Thay vào đó là một mùi thuốc khá nồng.
Mùi này càng khiến Rudger càng thêm chắc chắn nơi đây chính là địa điểm ẩn náu của Bình Minh Đen.
Hắn bỏ chiếc mũ trùm đầu che miệng ra và sử dụng ma pháp.
Tooung───!
Không khí rung động như thể một cái trống lớn b·ị đ·ánh vào rồi rung chuyển theo những vòng tròn đồng tâm. Sóng ma thuật phát tán ra xung quanh, chạm vào tường, bị phản xạ và quay trở lại vị trí của Rudger.
Sau khi do thám bằng sóng âm, Rudger nhanh chóng vẽ ra trong đầu bản đồ cấu trúc đường cống ngầm.
Có một lối vào cách đây không xa.
Nhưng có một vấn đề.
Có một kẻ khác đã đến đây trước hắn. Và kẻ đó cũng đã cảm nhận được sự hiện diện của Rudger.
Đối phương dường như có truyền ma pháp vào trong những sóng ma thuật mà Rudger phát ra dò đường để thăm dò lại hắn.
Rudger tựa lưng vào bức tường và nhắm mắt lại. Hắn kiểm soát hơi thở và phát huy tối đa năm giác quan của mình.
Người kia đã cố gắng che giấu tung tích, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ đó.
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.
Rudger cầm quyền trượng bất ngờ nhảy ra khỏi góc và nhắm vào đối thủ.
Người kia không chút ngạc nhiên, tay cầm đũa phép cũng đang chỉ về phía hắn.
"Casey Selmore?"
"Rudger Chelici?"
Tình huống lúc này trở nên khá xấu hổ.
"Cô đang làm gì ở đây vậy?"
"Còn anh thì sao?"
"Tôi đến đây vì nhận được tin trụ sở của nhóm người đáng ngờ ở Theon đang ở đây."
"Thật trùng hợp. Tôi đến đây để bắt một số kẻ khả nghi."
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau vài giây. Sau đó, cả hai đồng loạt hạ v·ũ k·hí xuống như thể đã đạt được một thỏa thuận ngầm.
"Tôi không ngờ thám tử Casey Selmore sẽ xuất hiện ở đây."
"Tôi cũng vậy!"
Tất nhiên, thỏa thuận chỉ là thỏa thuận. Họ không đánh nhau, nhưng mục đích của họ không thay đổi.
"Anh định đi đâu?"
"Tôi đi làm việc của mình."
"Anh tính xông vào đó một mình?"
"Có gì không ổn? Cô có thể làm việc của cô."
"Anh không có ý định hợp tác sao?"
"Nếu cô nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ xem xét đề nghị đó."
"Haha. Chuyện cười hay đấy. Anh tính chỉ huy tôi?"
"Vậy đó, đàm phán không thành công. Tôi đi trước đây."
Khoảnh khắc Rudger chuẩn bị rời đi. Casey Selmore bỗng chĩa đũa phép của mình vào lưng hắn.
"Đứng lại!"
"Cô có ý gì?"
Rudger nói mà không hề quay đầu lại.
"Anh định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đến lúc nào nữa? Trông tôi có giống một kẻ ngốc không?"
Casey mỉm cười ranh mãnh.
"Hay tôi nên gọi anh bằng cái tên cũ nhỉ, giáo sư James Moriarty?"