Chương 193: Bí mật của Rosen (1)
"Hả?"
Sedina trông có vẻ sốc khi nghe Rudger nói sẽ nhận mọi thứ.
"Làm vậy có ổn không?"
"Không quan trọng."
"Như vậy có thể gây ra rắc rối."
Rudger gật đầu hiểu rõ.
"Sedina, ngươi nghĩ tại sao họ lại gửi quà cho ta?"
"Có lẽ là muốn tạo quan hệ với ngài?"
"Không."
Rudger phủ nhận.
"Vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến khi sự kiện bắt đầu. Tuy nhiên, họ lại tranh nhau gửi lời mời. Bản thân họ cũng không cần phải gửi quà nhưng họ vẫn gửi. Ngươi nghĩ là tại sao?"
".........."
"Món quà này họ gửi không có ý bắt buộc ta phải chọn. Chỉ là một gợi ý mà thôi."
"?!"
Sedina cũng như thể nhận ra điều gì đó.
"Chà, vậy ngài sẽ nhận lời của bên nào?"
"Ta sẽ không nhận lời mời của bất kỳ ai."
"?"
Đầu của Sedina chứa đầy dấu hỏi.
"Cũng không ai quy định nhận quà thì nhất định cũng phải nhận lời mời."
"............."
"Vậy thì chúng ta có cần hồi âm cho bọn họ không?"
"Không cần."
"Dạ?... ... ."
"Nếu họ có tai mắt nghe ngóng tin tức thì họ sẽ nghĩ ta chưa đưa ra lựa chọn. Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Bọn họ chắc chắn sẽ mất kiên nhẫn!"
"Phải. Khi sự kiện ngày càng đến gần, sự thiếu kiên nhẫn của họ sẽ ngày càng tăng cao."
"Vậy nên tất cả những gì chúng ta phải làm là nhận món quà từ đằng kia và tiếp tục im lặng theo dõi tình hình, không cần thiết phải phản ứng bọn họ."
"Tôi hiểu rồi!"
Sedina Rosen là người không mấy nổi bật và được trọng dụng trong tổ chức.
Tuy nhiên, lòng trung thành của cô ta với tổ chức rất sâu sắc và khả năng thu thập tình báo của bản thân cô ta không hề tệ.
'Nếu mình có thể chuyển lòng trung thành của cô ta sang bản thân thì tốt.'
Sedina sẽ là một gián điệp hai mang xuất sắc, người có thể khai thác thông tin về Bình Minh Đen tốt hơn bất kỳ ai khác.
Vấn đề duy nhất là Rudger không biết ý định thực sự của cô ta là gì.
Hắn không biết nguồn gốc của sự tôn trọng hiện đang nhận được là gì.
Trong lúc Rudger đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa ngoài phòng.
Sẽ không có học sinh nào đến phòng giáo sư sớm thế này.
Rudger mở miệng.
"Mời vào."
Cánh cửa mở ra.
Người bước vào bên trong là một người hoàn toàn bất ngờ, ngay cả đối với Rudger.
"Giáo sư Vierano?"
Là giáo sư dạy môn tinh linh năm thứ tư.
"Cậu ở đây sao, giáo sư Rudger?"
"Anh tìm tôi có việc gì?"
Bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau kể từ vụ t·ấn c·ông vào phòng tiệc ngày hôm đó.
Vierano trả lời.
"À. Tôi đến tìm gặp trợ lý của cậu."
"Sedina?"
Rudger nhìn Sedina với ánh mắt khó hiểu.
"Nếu cậu không phiền, tôi có thể nói chuyện với trò Sedina được không?"
"Không sao cả."
"Trò Sedina. Hiện tại trò đã có câu trả lời chưa?"
Sedina do dự trước câu hỏi đó.
"X-xin lỗi. Nhưng hiện tại mọi thứ với tôi đều ổn."
"Được rồi. Rất xin lỗi. Tôi đoán là mình đã làm phiền trò."
"Không sao."
Sedina cúi đầu một cách hiếm hoi, thể hiện sự lịch sự với người đối diện.
Cô ấy có vẻ không thoải mái trong tình huống này nên ngay lập tức kiếm cớ với Rudger rằng chưa sắp xếp xong tài liệu và vội vàng vào phòng trợ giảng.
"Tôi đoán là mình đã bị ghét bỏ rồi."
Vierano lẩm bẩm với giọng đầy tiếc nuối khi nhìn thấy Sedina rời khỏi như thể đang chạy trốn.
"Cậu không ngạc nhiên trước hành động kỳ lạ đó của tôi sao?"
"Thành thật mà nói thì có."
Vierano gãi má vì xấu hổ.
"Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
"Xin mời."
"Sedina Rosen. Cậu không nhận ra trò đó có gì đó không bình thường sao?"
Rudger phải suy nghĩ một lúc xem mục đích của câu hỏi là gì.
Nghĩ kĩ lại thì Sedina dường như có rất nhiều điều che giấu.
Cô ta ghét gia tộc và thậm chí dường như có liên quan đến Julia Plumheart.
Hắn không hỏi những vấn đề đó vì thấy không cần thiết, nhưng có lẽ còn có điều gì khác?
"Nhìn phản ứng đó, tôi đoán là cậu không biết. Tôi còn tưởng cậu đã nhận ra điều bất thường của trò đó nên mới tuyển cô bé làm trợ giảng."
"Trò ấy được chọn hoàn toàn dựa vào khả năng của bản thân."
"Nhìn vào phản ứng của Sedina, có vẻ như trò ấy thích làm việc với cậu."
"Vậy trợ lý Sedina có gì đặc biệt?"
"Thật không hay khi nói điều này sau lưng cô bé."
Vierano do dự một chút liền thở dài.
"Nếu là giáo sư Rugder thì có lẽ không sao. Trò Sedina có vẻ tín nhiệm cậu."
Rudger im lặng lắng nghe.
"Cậu có bao giờ cảm thấy kỳ lạ không? Tại sao một đứa trẻ có năng lực vượt trội như vậy lại không một ai biết đến và không có bất kỳ tin đồn gì cho đến tận bây giờ?"
"... ... ."
Rudger trước giờ vẫn luôn nghĩ Sedina làm vậy để che giấu thân phận gián điệp của bản thân, nhưng khi nghe Vierano nói vậy, hắn liền nhận ra có khá nhiều sự bất thường ở đây.
"Vậy để tôi hỏi chuyện khác nhé. Cậu có nhận thấy trò ấy chưa bao giờ để lộ đôi tai của mình không?"
"... ... ."
Hành vi cố tình che giấu bản thân.
Có xu hướng thù địch không thích gia đình.
Có điểm tương đồng với Vierano.
Cảm giác như những mảnh ghép rải rác trong đầu Rudger lúc này đã được ghép lại với nhau ngay lập tức.
"Không thể nào!"
Vierano gật đầu.
"Đúng vậy. Trò Sedina Rosen có dòng máu yêu tinh giống tôi. Chính xác thì trò ấy là một bán yêu."
* * *
Rudger chậm rãi gật đầu trước lời giải thích của Vierano.
"Thật bất ngờ."
"... ... Có vẻ như cậu không ngạc nhiên lắm. Cậu đã biết điều này trước rồi sao?"
"... ... ."
Anh ta đang nói về cái gì vậy?
Hắn thực sự rất ngạc nhiên khi nghe tin đó đấy.
Nhưng nếu Sedina Rosen thực sự là một bán yêu thì những khả năng trước đây của cô ta đều có thể giải thích được.
Vẻ mặt ngượng ngùng trước người khác hoặc kiểu tóc che tai.
Ma pháp giấy gấp, thậm chí là những ma pháp có đặc tính bắt nguồn từ thực vật.
Nếu xét theo họ của Rosen, vậy thì cha của Sedina là con người và mẹ cô bé hẳn phải là yêu tinh.
Tuy nhiên, nếu hỏi Sedina có phải là kết quả của tình yêu họ dành cho nhau hay không thì Rudger đoán chắc chắn là không.
Thành thật mà nói, ở thời đại ngày nay, sự tồn tại của chủng tộc hỗn hợp hay lai tạp vẫn chưa thực sự được công chúng đón nhận.
"Đó là lý do anh đề xuất trò ấy làm trợ lý cho anh sao?"
"Phải. Trò ấy cũng có huyết thống yêu tinh giống tôi. Nếu cô bé cần sự giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ giúp."
"Anh định làm gì?"
"Tôi đang định đưa trò ấy ra khỏi nhà Rosen và mang trò ấy đến nơi yêu tinh sinh sống."
Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Cố gắng đưa một bán yêu hoà nhập với một cộng đồng yêu tinh không phải là một chuyện dễ dàng.
"Trông cậu có vẻ ngạc nhiên. Tôi hiểu. Chiến tranh đã kết thúc được một thời gian rồi, nhưng điều đó không xảy ra với những chủng tộc sống lâu như yêu tinh và thú nhân."
Rudger gật đầu thừa nhận.
Đã gần nửa thế kỷ kể từ khi khoa học phát triển và có rất nhiều thứ xuất hiện trên thế giới này. Nếu nhìn từ góc độ con người hiện đại ở thế kỷ XXI, đại lục này vẫn còn nhiều vấn đề về nhân quyền.
Bây giờ đã vậy, quá khứ còn tệ hơn.
Cuộc c·hiến t·ranh chủng tộc diễn ra trong thời kỳ con người còn nô dịch và bắt giữ các chủng tộc khác đã có từ rất lâu rồi.
HIện tại đã là một khoảng thời gian rất lâu sau c·hiến t·ranh, không nhiều người còn nhớ đến thời kỳ đó và những thủ phạm chính của cuộc c·hiến t·ranh hầu hết đã biến mất, nhưng chuyện đó chỉ áp dụng cho nhân loại, các chủng tộc còn lại thì hoàn toàn khác.
Vẫn còn rất nhiều chủng tộc căm ghét con người vì họ không thể quên được những vết sẹo do c·hiến t·ranh để lại. Kết quả là, một chủng tộc hỗn huyết đương nhiên không thể được đón nhận vì bản thân bọn họ gợi cho những chủng tộc khác nhớ đến c·hiến t·ranh.
'Xét đến việc gia tộc Rosen không phải là nơi có thể nghe được những thứ tốt đẹp. Sự ra đời của Sedina rất có thể là... ... .'
Một thí nghiệm mong muốn tạo ra một huyết thống chứa đựng những điểm mạnh của cả con người lẫn yêu tinh.
Chỉ thế thôi cũng đủ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
'Chuyện này.....'
"Chắc cậu cũng biết cuộc c·hiến t·ranh chủng tộc trước đây."
"Tôi biết."
"Vì vậy, tôi mong cậu có thể giúp tôi thuyết phục trò Sedina."
Vierano đang nghiêm túc yêu cầu sự giúp đỡ.
Rudger có thể cảm nhận được thiện chí thuần túy của anh ta đối với Sedina.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn trả lời.
"Rất xin lỗi, nhưng tôi e là tôi không thể giúp gì được."