Chương 184: Gã Đồ Tể Jack (1)
Rudger lần đầu tiên sử dụng thân phận Đồ Tể Jack cách đây đã hơn bảy năm.
Đó là lúc hắn vừa trốn khỏi Thầy của mình và bắt đầu nghiêm túc bước chân ra thế giới bên ngoài.
Điểm đến đầu tiên của hắn lúc đó chính là Đế quốc Exilion.
Nơi đầu tiên Rudger đến là thủ đô Lindebrugne, thành phố lớn nhất của đế quốc và là nơi có xác suất tồn tại mảnh Thánh vật cao nhất.
Cái tên đầu tiên này của hắn về sau đã vô tình được sử dụng khi diễn ra cuộc đảo chính hoàng thất.
Một tay cầm dao, tay kia cầm một con dao găm karambit, Rudger nhanh chóng tiến đến dinh thự của Carlone.
Dinh thự của Carlone đồng thời cũng là nơi đóng quân của Mặt Trời Bạc.
Tất cả người làm việc ở đây đều là thành viên của tổ chức này.
Rudger cũng không quan tâm xem liệu có phải tất cả người của đối phương có ở đây hay không, hắn chỉ cần biết rằng đêm nay sẽ không có bất kỳ một kẻ nào ở đây còn sống sót.
* * *
Tất cả đèn trong biệt thự của Carlone đều tắt.
Bóng tối xâm chiếm bên trong dinh thự, chẳng mấy chốc dinh thự bị nhuộm đen bởi sự im lặng nặng nề.
"Gì vậy?! Chuyện gì xảy ra thế?"
"Ai đó đi kiểm tra đi! Nếu không thì bật máy phát điện khẩn cấp lên!"
Tất cả người bên trong lúc này đều thấy bất an vì mất điện đột ngột, bọn chúng vội vàng di chuyển đi kiểm tra phòng chứa cầu dao.
Những kẻ cầm đèn đến chỗ cầu dao chợt phát hiện hình bóng một người đang đứng trước mặt. Giống như kẻ này đã đứng sẵn ở đây đợi bọn chúng vậy.
Có phải là đồng bọn tới trước không?
"Này. Chuyện gì xảy ra thế? Đống cầu dao bên trong có vấn đề gì à?"
... ... .
"Tại sao mày không trả lời?"
Một tên trong nhóm bực tức và bật đèn lên.
Và thứ hắn thấy trước mặt là cảnh tượng một tên đồng bọn người đầy máu đ·ã c·hết từ lúc nào.
"Cái quái gì thế này?"
Nhóm người sững lại trong chốc lát.
Xác c·hết nhanh chóng ngã về phía trước.
Một cái bóng đen xuất hiện đằng sau với ánh sáng đỏ loé ra nơi hốc mắt.
"Cẩn thận!"
"Mày là kẻ nào?"
Cái bóng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Một luồng sáng mắt đỏ chợt xuất hiện, bóng đen bao trùm lên tất cả những kẻ đang đứng.
Cuối cùng, khi cái bóng rút đi, tất cả người đang đứng lần lượt ngã xuống, máu chảy ra từ cổ họng với một nhát cứa sắc bén.
Một kẻ đứng từ xa nhận thấy bất thường, ngay lập tức hét lên.
"Có kẻ đột nhập!"
"Giết nó!"
Các thành viên của Mặt Trời Bạc đồng loạt lao lên chiến đấu.
Nhưng đối thủ của chúng không phải dễ đối phó như vậy.
Cái bóng quá nhanh và mạnh. Không một người nào chạm được vào bóng đen. Nó di chuyển lắt léo với tốc độ kinh khủng.
"Nổ súng!"
"........."
"Mày đang làm gì thế? Bắn đi!"
"N-nhưng..... còn người của chúng ta ở phía trước thì sao?"
"Bắn nhanh lên! Mày mà không bắn là chúng ta đi đời đấy!"
Cuối cùng, thành viên trong nhóm cầm súng nghiến răng bóp cò.
Clak. Clak.
Tuy nhiên, tất cả súng đều bị vô hiệu.
"Mày đang làm cái quái gì thế?"
"Súng bị hỏng rồi."
"Cái gì?"
Kẻ chỉ huy ngay lập tức biết rõ trường hợp này là gì.
"[Tĩnh Hoả]. Kẻ t·ấn c·ông là một pháp sư?"
Nhưng làm sao một pháp sư có thể hạ gục người của bọn hắn chỉ trong chớp mắt như vậy được? Không hề có dấu hiệu nào của việc niệm chú.
Kẻ chỉ huy nghiến răng ra lệnh.
"Tất cả tránh ra!"
Ông ta bước lên phía trước vào tư thế phòng thủ.
Dù hiện tại đã về hưu, nhưng ông ta đã từng là một hiệp sĩ.
Chỉ huy rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng và lao về phía cái bóng.
Khoảnh khắc thanh kiếm chém thẳng vào bóng đen, người kia giơ dao găm lên chặn lại.
"!!!"
Tên chỉ huy dồn sức lực mạnh hơn vào thanh kiếm trong tay, ý đồ của ông ta định chém đứt con dao găm trên tay đối phương.
'Gì vậy?'
Đúng lúc này, có thứ gì đó lóe lên trước mắt ông ta.
Người hiệp sĩ theo bản năng nghiêng đầu sang một bên. Bản năng chiến đấu khiến ông ta cảm thấy không thể cứng đối cứng với đòn t·ấn c·ông này.
Cú nghiêng đầu này đã cứu ông ta khỏi cảnh đầu lìa khỏi cổ.
Ông ta vội vàng lùi lại. Đôi mắt của người hiệp sĩ ngay lập tức đại khái phán đoán được hình dáng của đối thủ.
'Bốn cánh tay?'
Thứ chặn thanh kiếm ông ta là một cánh tay to bất thường.
Hai cánh tay khác xuất hiện trong bóng tối, chảy dài xuống hai vai kẻ kia như một chiếc áo khoác.
'Ma thú triệu hồi?'
Người chỉ huy giàu kinh nghiệm ngay lập tức nhận ra lý do.
Chợt, ông ta cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo sau gáy.
Hiệp sĩ nhanh chóng định né đòn t·ấn c·ông, nhưng ông ta muộn màng nhận ra đôi chân của mình đã bị khoá chặt từ lúc nào.
Xoẹt!
Thanh kiếm trên tay của người hiệp sĩ rơi xuống đất cùng đầu của ông ta.
* * *
Bên trong biệt thự ồn ào dần trở nên yên tĩnh.
Tiếng bước chân vang lên lặng lẽ dọc hành lang yên ắng.
Kẹt.
Chẳng bao lâu, cánh cửa phòng của Carlone mở ra.
"Xin chào! Ta đợi ngươi khá lâu rồi."
Carlone chào đón Rudger với khuôn mặt tươi cười.
Hắn ta đang nhàn nhã ngồi trước bàn uống rượu.
Một chiếc ghế được đặt đối diện với Carlone.
Rudger lặng lẽ bước vào và ngồi xuống.
Một làn sương mù màu xanh lan nhẹ trên mặt đất khi hắn đi qua.
Bang!
Rudger vứt thứ đang cầm lên bàn.
Đó là thanh kiếm dính máu của người hiệp sĩ đ·ã c·hết cách đây không lâu.
"Chậc! Ông ta là một cấp dưới hữu ích."
Carlone không ngạc nhiên lắm trước c·ái c·hết của thuộc hạ.
Rudger thả [Ater Nocturnus] ra nửa chừng và để lộ khuôn mặt của mình.
"Ồ! Trông ngươi hơi khác so với tưởng tượng của ta."
"Ngươi không trốn được."
Rudger lạnh nhạt thông báo.
Carlone cười ha hả trước sự khiêu khích bất thường này.
"Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ chạy?"
Carlone chậm rãi đánh giá Rudger.
"Vậy ngươi chính là người mà những kẻ ở khu ổ chuột gọi là 'ông chủ'?"
"Với họ thì là vậy."
"Với chúng? Thú vị. Ngươi còn có tên khác?"
"Ngươi nghĩ sao?"
Rudger tựa lưng vào lưng ghế.
Hắn nhìn về phía Carlone với ánh nhìn tràn ngập khinh thường.
"Một số kẻ gọi ta là Đồ Tể Jack."
Ánh mắt Carlone loé lên sự ngạc nhiên.
"Số khác gọi ta là James Moriarty."
Biểu cảm của Carlone khựng lại.
"Đôi khi là Abraham Van Helsing."
Carlone bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Ngươi cũng có thể gọi ta là Machiavelli."
"........."
Carlone khịt mũi chứng tỏ hắn ta không tin tưởng những lời này.
"Khoác lác như vậy là không cần thiết."
"Tuỳ ngươi có tin hay không. Ta đã nghe nói về Mặt Trời Bạc, thành thật mà nói thì nó thảm hại hơn ta nghĩ."
"Ngươi nói đúng. Sau vụ này, chắc ta sẽ phải chỉnh đốn lại đám người của mình."
"Không cần thiết. Vì sẽ chẳng có lần sau nào cả."
"Ngươi tính g·iết ta? Chà, tự tin đấy!"
Carlone búng ngón tay.
Khi nhận được tín hiệu, cánh cửa ẩn trong phòng làm việc và bức tường mở ra, để lộ những kẻ đang trốn bên trong.
"Bọn chúng đều là lực lượng cấp hiệp sĩ. Trong số đó còn có cả một thuật sĩ."
Carlone không thể kìm được tiếng cười sắp thoát ra khỏi miệng mình.
Giả bộ yếu thế để cho đối thủ cảm thấy như sắp giành chiến thắng rồi đột nhiên lộ ra át chủ bài xoay chuyển thế cục.
Còn niềm vui nào lớn hơn việc nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của đối phương khi bị hắn lật ngược tình thế?
"Ngươi đã bao giờ nghĩ về điều gì sẽ xảy ra với những kẻ trong khu ổ chuột khi ngươi đang ở đây chưa?"
"... ... ."
"Chắc giờ này người của ta cũng đã đến rồi. Chúng ta sẽ rất vui vẻ khi quét sạch khu ổ chuột. Bạo lực chính là cách giải quyết mọi thứ tốt nhất."
Carlone nhấp một ngụm rượu và đưa cho Rudger.
"Tính toán không tệ."
Carlone nheo mắt khi không nhận được phản hồi như mong đợi.
"Cố tình giả vờ bình tĩnh cũng vô ích thôi."
"Có một điều ngươi nói đúng."
"Cái gì?"
Đôi mắt của Rudger cong như vầng trăng lưỡi liềm.
"Bạo lực chính là cách giải quyết mọi thứ tốt nhất."
* * *
Trong con phố tối tăm.
Hàng trăm người đang di chuyển bí mật nhờ vào ánh trăng.
Tất cả những kẻ này đều có khí thế hung hãn và tay cầm v·ũ k·hí.
"Bọn chúng đến rồi."
Alex tựa lưng vào bức tường của một tòa nhà.
"Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là g·iết hết bọn chúng thôi à?"
Các thành viên khác của U.N Owen lần lượt xuất hiện xung quanh Alex.
"Giờ tính sao?"
"Anh không nghe rõ mệnh lệnh của thủ lĩnh sao? Giết hết đi."
Các thành viên trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cầm lấy v·ũ k·hí và sải bước về phía trước.
Alex chứng kiến ​​cảnh đó, lắc đầu cười. Cậu ta cũng nhanh chóng đeo mặt nạ lên.
Đêm nay là thời gian của họ.