Chương 182: Mặt Trời Bạc (2)
Lễ hội kết thúc và Theon trở lại cuộc sống thường ngày.
Các học sinh sôi nổi nói về những sự kiện lễ hội đã qua, một số bày tỏ sự tiếc nuối và lên kế hoạch cho năm tới.
Nhiều học sinh vẫn chưa quên được không khí sôi động của lễ hội, kết quả dẫn đến tình trạng mất tập trung diễn ra liên tiếp ở nhiều lớp học.
Nhưng lớp học của Rudger không như vậy.
"Có vẻ như vẫn còn có người chưa quên được lễ hội."
Khi Rudger đứng trên bục giảng quét mắt nhìn khắp phòng học, các học sinh đều ngồi thẳng lưng.
Không khí trong phòng học bất giác trở nên căng thẳng.
"Nếu vậy, ta sẽ để mắt hơn đến bài thi thứ ba của các trò."
Khi nghe xong những lời đó, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, một vài người sợ hãi nuốt nước bọt.
Giáo sư Rudger là một người chưa bao giờ biết nói đùa là gì, bài kiểm tra tiếp theo của họ chắc chắn sẽ khủng kh·iếp lắm đây.
Cứ như vậy, lớp học diễn ra trong bầu không khí yên tĩnh và kết thúc mà không có bất kỳ sự ồn ào nào.
"Hãy sắp xếp lại đống tài liệu đó giúp ta."
"Vâng! Giáo sư có việc gì khác sao?"
"Ta phải ra ngoài một lát."
Rudger ra lệnh cho Sedina mang tài liệu đến phòng của mình rồi nhanh chóng ra ngoài Theon.
Hắn muốn kiểm tra xem tiến độ công việc đang được thực hiện ở Leathervelk đã tiến triển đến đâu rồi.
Đã khá lâu rồi Rudger chưa đến Leathervelk.
Leathervelk vẫn không thay đổi.
Bầu không khí tuy có trở nên hỗn loạn sau sự cố ở nhà đấu giá Kunst, nhưng thời gian trôi qua đã làm bầu không khí đó hoàn toàn nguội lạnh.
Xe ngựa và ô tô tấp nập rong ruổi trên đường phố.
Ống khói trên các khu nhà phun khói trắng như sương.
Dòng người vội vã di chuyển trên phố cùng những người lao động cần cù.
Tuy nhiên, không giống như mấy tháng trước, thi thoảng có thể thấy những người mặc đồ linh mục xuất hiện đâu đó trên đường.
'Những người đó đến từ Thánh địa Bretus sao?'
Có lẽ vì sự xuất hiện của Jevaudan làm rung chuyển Leathervelk thời gian trước, tôn giáo Lumensis đang suy yếu đã dần có dấu hiệu khôi phục trở lại.
Tuy nhiên vẫn cần phải xem họ sẽ hành động như thế nào.
Tất nhiên, đó không phải là thay đổi duy nhất ở Leathervelk.
'Chà, khu ổ chuột đây sao?'
Nơi Rudger đến là nơi gần đây đã trải qua nhiều thay đổi nhất ở thành phố Leathervelk.
'Nó đã sạch sẽ hơn trước rất nhiều.'
Lần trước hắn đến thăm, việc xây dựng vẫn đang diễn ra nên mọi thứ còn khá ngổn ngang.
Giờ đây việc thi công đã hoàn tất, diện mạo của khu ổ chuột đen tối từng đầy rẫy rác rưởi và mùi h·ôi t·hối đã hoàn toàn thay đổi.
Bên ngoài sạch sẽ hơn, lượng người đi lại cũng nhiều hơn trước.
Và thay đổi lớn nhất chính là sự sôi động trên đường phố.
"Hi hi, ở bên này!"
"Này, có giỏi thì cậu đứng yên đó!"
Những đứa trẻ cầm theo những món đồ chơi lên dây cót chạy vội qua Rudger.
Những đứa trẻ này lúc trước đều bị buộc phải làm việc trong khu nhà máy hoặc không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi ă·n t·rộm hoặc móc túi.
Nhưng lúc này đây, bọn trẻ đã có thể cười đùa vui vẻ.
Rudger liếc nhìn bóng lưng của những đứa trẻ đã đi ngang qua rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng hắn cũng đến được cửa hàng quần áo sầm uất nhất trên phố.
Ting!
Khi Rudger định bước vào cửa hàng, cánh cửa tự mở và hai khách hàng bước ra từ bên trong.
Họ là những phụ nữ trung niên trông giàu có ở độ tuổi ngoài bốn mươi.
Hai người mặc bộ quần áo mới mua, trông rất hài lòng.
"Tôi không biết ở đây lại có một cửa hàng tốt như vậy."
"Tôi đã nói với cô rồi mà. Nơi này gần đây khá nổi tiếng. Các tạp chí đều giới thiệu về nó cả."
"Tôi cũng phải đi giới thiệu cho mấy người bạn của mình mới được."
Rudger sau khi nhìn thấy hai người cười nói rời đi, hắn mới đi vào trong.
Lạch cạch.
Người phục vụ nghe thấy tiếng cửa mở liền tiến lại gần Rudger.
"Xin chào quý ngài! Ngài cần mua gì ạ?"
"Có người quản lý ở đây không?"
"Vâng! Cô Violetta hiện đang làm việc ở tầng trên... ... ."
"Vui lòng liên hệ với cô ấy giúp tôi."
"Ừm, xin phép cho tôi hỏi quý danh của ngài?"
Người phục vụ hỏi với giọng có chút cảnh giác.
Rudger suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.
"Chỉ cần nói với cô ấy là có 'ông chủ' đến thăm là được."
"Ngài là 'ông chủ'?!"
Người phục vụ run rẩy như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
Dù mới chỉ bắt đầu đi làm chưa lâu nhưng cô ấy biết sức nặng của hai chữ 'ông chủ' trên con phố này lớn đến nhường nào.
Ngay cả cô Violetta cũng yêu cầu phải báo lại cho cô ấy ngay nếu người này đến tìm gặp.
"Xin ngài đợi một chút, tôi sẽ lên gọi cô Violetta ngay!"
Không lâu sau khi người nhân viên biến mất, một tiếng động mạnh vang lên từ phía trên.
Sau đó, Violetta xuất hiện trên lầu với vẻ mặt khẩn trương.
"Cô không cần vội vàng như vậy."
"Anh đã đích thân tới đây, sao tôi có thể không ra tiếp được?"
Violetta nói với vẻ mặt hơi ủ rũ.
"Sao không liên lạc trước với tôi? Như vậy tôi mới có thể chuẩn bị mọi thứ tiếp đãi tốt hơn."
"Không cần trịnh trọng vậy đâu. Cứ để mọi người làm việc như bình thường là được."
"Nghe anh nói vậy, tôi đoán anh đã chứng kiến quang cảnh trên đường tới đây rồi phải không?"
Rudger gật đầu.
"Khu vực này đã hoàn toàn thay đổi. Mọi người ở đây đều rất lạc quan, tràn đầy năng lượng."
"Tất cả là nhờ anh đấy."
"Tôi chỉ là nhà đầu tư thôi. Mọi thứ được như vậy đều do cô xử lý rất tốt."
Violetta không tỏ rõ ý kiến thêm nữa.
Người đàn ông này không chỉ cung cấp vốn mà còn cung cấp ý tưởng kinh doanh, sở hữu phần lớn cổ phần trên con phố đã thay đổi này.
"Vậy chính xác thì điều gì đã đưa anh tới đây? Chắc chắc không phải chỉ đơn thuần là đi dạo xung quanh rồi."
"Tôi đến vì có thời gian rảnh rỗi, nghe nói gần đây có khá nhiều kẻ p·há h·oại."
"Phải. Những kẻ khó chịu."
Tuy bọn họ hiện tại vẫn có thể ngăn chặn sự can thiệp từ những người đó, nhưng vấn đề thực sự là những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Anh đã nghe tin rồi phải không?"
"Đúng vậy."
"Lũ Mặt Trời Bạc còn tàn nhẫn hơn Xích Hội gấp nhiều lần. Chúng tuy không tới ngay lập tức nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn cần chuẩn bị trước."
Những kẻ đó bây giờ đã trở nên lớn mạnh hơn rất nhiều so với quá khứ.
Trong tình hình hiện tại, Mặt Trời Bạc giống như một cơn bão chặn đường người của bọn họ.
Sắc mặt Violetta không khỏi trầm xuống.
"Điều đó là không thể tránh khỏi."
Mặt Trời Bạc không phải là một tổ chức t·ội p·hạm thông thường. Lực lượng của bọn chúng có những pháp sư và hiệp sĩ chuyên nghiệp.
Những kẻ cá cược thua, vay nợ chồng chất phải bán mình trả nợ. Những trường hợp này không thiếu trong một thế giới bị chi phối bởi đồng tiền.
Tổ chức kiểm soát và thao túng những kẻ như vậy bằng tiền bạc.
"Đó là lý do tôi đến đây. Chúng ta cần thảo luận thêm với người phụ trách."
Lúc hai người đang nói chuyện thì cửa tiệm đột nhiên mở ra.
"Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi! Cô Violetta!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Một cuộc t·ấn c·ông! Đám người kia đã đến và ra tay đốt xưởng in!!"
"Cái gì?!"
Vẻ mặt của Violetta trở nên nghiêm túc.
Những kẻ đó đến nhanh vậy sao?
Trước khi Violetta kịp nói gì, Rudger đã lao ra ngoài.
"Tôi sẽ qua đó trước."
Rudger chạy ra khỏi cửa hàng và leo lên nóc tòa nhà.
Nhìn xung quanh từ sân thượng, hắn thấy khói bốc lên từ cách đó không xa.
Rudger chạy ngay về hướng đ·ám c·háy.
* * *
Đám người bịt mặt bất ngờ t·ấn c·ông xưởng in mà không có bất kỳ một thông báo nào.
"Quét sạch tất cả!"
"Phá huỷ chỗ này!"
Người của Mặt Trời Bạc phá hủy máy in và t·ấn c·ông bất cứ ai cản đường chúng.
Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi.
"Thiêu huỷ mọi thứ!"
Một kẻ đổ xăng lên các tạp chí chất đống ở một bên rồi châm lửa.
Trong chốc lát, tờ giấy b·ốc c·háy và lửa lan dữ dội.
"Mọi chuyện xong rồi. Rút thôi!"
Đám người bỏ đi nhanh như khi chúng đến.
Một lúc sau Rudger mới đến hiện trường. Mọi thứ lúc này đang cực kỳ hỗn loạn.
"... ... ."
Bên trong mọi người đang khẩn trương lấy nước d·ập l·ửa.
Nếu tình hình tiếp tục như thế này, ngọn lửa sớm muộn sẽ nhấn chìm toàn bộ xưởng in.
Khi Rudger đang định phóng thần chú d·ập l·ửa, bỗng có thứ gì đó động đậy trong túi áo của hắn.
'Gì vậy?'
Là lõi năng lượng của Quasimodo.
Khi đến gần ngọn lửa, viên đá ngày càng phản ứng mạnh mẽ hơn.
Rudger chợt loé lên một ý tưởng.
"Mọi người mau tránh ra."
Hắn chen qua đám đông, đưa viên đá về phía trước. Phản ứng kỳ lạ đã xảy ra, ngọn lửa đang cháy bên trong bắt đầu di chuyển về phía viên đá.
"Gì vậy?"
"Thứ này hút được lửa sao?"
Sau khi tất cả lửa bên trong đều bị viên đá hấp thu hết, ánh sáng của viên đá lúc này trở nên rực rỡ hơn.
"Lửa tắt rồi!"
"Mọi người nhanh lên. Mang những người b·ị t·hương ra bên ngoài!"
Rudger bỏ viên đá trở lại túi áo.
Đột nhiên, hắn nhận ra rằng mình không nhìn thấy hai người cần gặp.
'Deon và Mastella đâu?'
Hai người đó không hề xuất hiện ở xưởng in.
'Không ổn!'
Sắc mặt nặng nề, Rudger nhanh chóng đi về phía tòa nhà gỗ liền kề nơi Deon và Mastella đang ở.
Hắn thô bạo mở cửa ra.
Khung cảnh bên trong thật khủng kh·iếp.
Bên trong ngôi nhà đầy máu và xác c·hết.
Hầu hết những kẻ c·hết đều là thành viên của Mặt Trời Bạc, đội mũ trùm đầu màu trắng.
Và trung tâm của t·hảm k·ịch là Deon và Mastella.
"Ông ơi! Xin ông mở mắt ra đi."
Deon nằm trên sàn, người đầy máu.
Một cánh tay của ông ta đã bị mất và trên cơ thể đầy những vết đâm. Máu trên người Deon chảy xuống tạo thành một vũng máu trên sàn.
Ngược lại, Mastella không hề b·ị t·hương.
Mastella đang ôm lấy người của Deon với vẻ mặt tuyệt vọng.
"!!!"
Bỗng Mastella cảm nhận được sự hiện diện của Rudger.
"Ông chủ.......!"
"... ...."
Khuôn mặt của Mastella lấm lem đầy nước mắt.
Rudger muộn màng nhận ra kế hoạch của kẻ địch.
Phóng hỏa nhà máy in chỉ là mồi nhử, mục tiêu thực sự của Mặt Trời Bạc chính là hai người Mastella và Deon.
Deon đã chiến đấu để bảo vệ Mastella.
"Tại sao... ... Tại sao lại làm điều này với chúng tôi?"
Mastella thường cư xử lịch sự và chững chạc, lúc này không thể kìm nén được khóc nấc lên.
Bọn họ đã từng nghĩ rằng bản thân được trao cho cơ hội làm lại.
Họ nghĩ rằng sẽ không còn phải sống trong đau khổ như trước nữa.
Điều đó có gì sai trái sao?
Mong muốn được sống như một người bình thường thực sự khó đến vậy sao?
Những đứa trẻ vô gia cư như họ rất nhiều người phải rúc vào nhau nhằm sưởi ấm trong cái lạnh giữa mùa đông.
Có đứa trẻ đã b·ị đ·ánh vì không kiếm được tiền, có đứa trẻ đ·ã c·hết đói vì không được ăn dù chỉ một miếng bánh mì.
Khi bọn họ cầu xin sự giúp đỡ từ những người khác, bọn họ thường sẽ chỉ nhận lại những lời nói châm chọc, khinh bỉ.
"Những kẻ mọi rợ bẩn thỉu như các ngươi vừa mới sinh ra đã là một tội lỗi rồi."
Thật sai lầm khi cố gắng sống như một con người.
Nhưng Mastella vẫn không đánh mất hy vọng vào một thế giới như vậy.
Tuy nhiên, thế giới này dường như vẫn đang cố gắng lấy đi những thứ quý giá còn lại của cô.
"Xin hãy... ... giúp tôi."
Khoảnh khắc Mastella cố gắng nói với giọng đầy nước mắt.
Rudger lấy tay che mắt cô bé.
"Đừng nhìn nữa."
"........."
"Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Khi Rudger an ủi Mastella, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi người đàn ông dưới đất.
Ánh mắt của Deon tuyệt vọng nhìn vào Rudger cho đến giây phút cuối cùng.
'Xin hãy chăm sóc đứa trẻ đó giúp tôi.'
Dù không phát ra âm thanh nào nhưng ánh mắt của Deon lúc này đã biểu đạt ra tất cả những gì ông muốn nói.
"........"
Một đứa trẻ bị tổn thương. Người thân duy nhất còn lại trên đời của nó nay cũng đã rời xa.
Nếu tương lai được quyết định cuối cùng lại tràn ngập nỗi buồn.
Nếu vậy thì hắn cũng không cần thiết phải do dự nữa.
"Giải phong ấn."