Chương 173: Tàn hoả hoa (3)
Casey Selmore đang cố gắng ngăn chặn ngọn lửa ở bên ngoài, bỗng có linh tính khi nhìn thấy ngọn lửa đung đưa một cách kỳ lạ.
'Có chuyện?'
Như để chứng minh dự đoán đó là đúng, một luồng ánh sáng chói lóa, mạnh mẽ bộc phát ra từ bên trong nhà kho.
"!!!"
Bức màn nước bao quanh nhà kho chỉ tồn tại trong chốc lát liền bị thổi bay.
Casey Selmore cau mày, cảm nhận được một điểm quen thuộc.
'Phép thuật hệ Thuỷ?'
Với sức mạnh cỡ này thì ít nhất phải là phép thuật cấp sáu.
'Mình chưa bao giờ nghe nói về một phép thuật như vậy.'
Điều khiến Casey Selmore bối rối là cô không thể biết được đó là phép thuật gì.
Một pháp sư chuyên điều khiển nước lại không nhận ra một phép thuật cùng hệ?
Cùng thời điểm một nửa bức màn nước bị dư ảnh ma thuật thổi bay, Joanna Lovett đã đến nhà kho.
Joanna ngay lập tức nhảy vào bên trong nhà kho đang cháy.
"Này, dừng lại!"
Nhóm người Aidan cố gắng đuổi theo nhưng bị chặn lại bởi bức màn nước đột ngột được phục hồi.
"C-cái gì thế này?"
"Nước ư?"
Casey Selmore lại gần bốn người hỏi.
"Mấy người đang làm gì ở đây?"
"Cô là ai?"
Casey Selmore vẫy tay với bốn cặp mắt đang nhìn mình.
"Các người là học sinh ở đây phải không? Lùi lại đi, chỗ này nguy hiểm lắm. Tôi cần mấy người đi gọi các giáo sư của Theon đến đây."
"Cô là người đã dựng bức màn nước này phải không?"
Aidan mạnh dạn hỏi.
Casey Selmore gật đầu.
"Chúa ơi!"
Tracy Friad bỗng nhận ra người đứng trước mặt mình là ai, cô thốt lên.
"Xin lỗi, nhưng cô là.... cho hỏi cô có phải là ..."
"Tracy, cậu tính nói gì?"
"Cậu không biết cô ấy là ai sao?"
Tracy hét lên với giọng rất phấn khích.
"Cậu thực sự không biết đến cái tên Casey Selmore à?"
"Hả?"
Casey Selmore im lặng gật đầu.
"Rất vui được gặp cô, quý cô dễ thương. Nếu là bình thường tôi nghĩ chúng ta có thể trò chuyện trong chốc lát, nhưng thật không may, trong hoàn cảnh hiện tại, tôi e là không thể làm điều đó."
Casey Selmore nhìn chằm chằm vào nhà kho, nơi ngọn lửa vẫn còn cháy âm ỉ.
"Ngọn lửa đó rất nguy hiểm. Mọi người hãy lùi lại."
"Đợi chút! Ban nãy đã có người chạy vào trong đó! Nếu cứ để thế này, cô ấy có thể sẽ c·hết mất."
"Có người vừa vào trong sao? Ôi trời, tôi đoán là người đó đã tiến vào khi rào chắn bị suy yếu."
Casey Selmore lẩm bẩm nhẹ nhàng và lắc đầu.
"Tuy nhiên, tôi không thể giúp được. Mấy người các cậu phải đợi ở bên ngoài."
"Nhưng mà...."
"Có tinh thần dũng cảm là một điều tốt, tuy nhiên, trong mọi tình huống vẫn nên biết tự lượng sức mình, không được lỗ mãng. Dù sao thì các cậu cũng không phải lo lắng."
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Bởi vì lúc này ở trong đó đã có một người đáng tin cậy rồi."
"Người đó là ai?"
Casey Selmore không trả lời.
* * *
Ánh sáng tắt dần và sự im lặng bao trùm toàn bộ bên trong nhà kho.
Esmeralda vẫn không thể tin được vào cảnh tượng trước mặt.
Ngọn lửa nóng gần như đã biến mất.
Những ngọn lửa còn lại vẫn đang thắp sáng trôi nổi bên trong nhà kho, nhưng so với lúc đầu, chúng giờ đây chỉ có thể gọi là tàn dư thì đúng hơn.
Giống như một bông hoa đang dần lụi tàn, những ngọn lửa còn sót lại cũng dần dần tắt lịm.
Những cục than hồng rung rinh tựa những cánh hoa bay trong gió.
Ở trung tâm của nhà kho lúc này có một người đang nhìn lên bầu trời.
Ánh sáng của pháo hoa đổ xuống từ một khe hở trên trần nhà.
Bóng lưng người đàn ông đứng một mình dưới ánh sáng trông thật rực rỡ khiến Esmeralda không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó.
Loạng choạng.
Bỗng, cơ thể của Rudger mất thăng bằng và nghiêng sang một bên.
Hắn cố gắng định thần lại, lấy tay ôm lấy trán và lắc đầu cho tỉnh táo.
'Việc này vẫn hơi quá sức rồi.'
Hắn vẫn ở trong trạng thái này mặc dù đã sử dụng gần hết lọ thuốc phục hồi mới chế tạo.
May mắn thay, phong ấn vẫn trong tầm kiểm soát.
Rudger cảm thấy nhẹ nhõm vì không xảy ra tình huống xấu nhất mà bản thân đã dự liệu.
"Rudger Chelici."
Rudger quay sang phía người gọi tên mình.
Một khuôn mặt nhếch nhác phủ đầy than cháy và đẫm nước mắt.
Tuy nhiên, điều đó không hề làm giảm đi vẻ đẹp của người phụ nữ.
"Tại sao ngươi lại cứu ta?"
"... ... ."
"Chúng ta không thân thiết đến mức độ ngươi phải liều mạng như vậy."
Đó là điều mà Rudger cũng biết.
Những Đệ Nhất của tổ chức chưa bao giờ thân thiện với nhau, thậm chí bọn họ còn cạnh tranh nhau rất gay gắt.
Đôi khi những kẻ đó cũng hợp tác với nhau nhưng đó cũng chỉ là giao dịch có lợi tạm thời cho đôi bên mà thôi.
Xét đến điều đó, trận chiến của Rudger với Quasimodo rõ ràng là điều sẽ không bao giờ xảy ra.
"Ngươi vốn dĩ không cần phải chiến đấu. Tại sao... ... ."
"Ta chưa nói đủ rõ ràng sao? Ta ghét thứ đó."
Rudger cố bào chữa nhưng Esmeralda không tin.
"Đừng nói dối. Ngươi nghĩ lý do vớ vẩn đấy có thể...."
Esmeralda ngay lập tức ngừng nói khi nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.
Đôi mắt của Rudger cũng nheo lại, ánh nhìn của hắn dần trở nên sắc bén.
Chính lúc đó.
[Này, con người....]
Một bàn tay rực lửa phun ra từ mặt đất và tóm lấy cơ thể Esmeralda.
"!!!"
Quasimodo tưởng chừng như đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn, lúc này lại xuất hiện trở lại dưới hình dạng khổng lồ xấu xí ban đầu.
'Nó không c·hết ngay cả khi bị trúng đòn đó sao?'
Rudger bất ngờ.
'Không ổn.'
Sức mạnh trong người hắn lúc này gần như đã cạn kiệt. Nếu đối phương t·ấn c·ông lúc này, hắn chỉ có thể bỏ chạy.
Esmeralda bị Quasimodo bắt giữ.
[Sức mạnh! Cho ta sức mạnh của ngươi!]
"Aaaaaaaaaa!"
Esmeralda đau đớn hét lên.
Rudger nhận ra Quasimodo cưỡng chế hấp thụ sức mạnh của Esmeralda thông qua một sợi dây vô hình nối giữa hai người.
[Hehehe. Cho ta sức mạnh của ngươi. Cho ta sinh mạng của ngươi.]
Quasimodo mỉm cười như thể chuyện gì xảy ra với Esmeralda không quan trọng.
Esmeralda vốn đã bị tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần, lúc này hoàn toàn không có sức chống cự.
[Esmeralda. Đừng chống cự. Con là một đứa trẻ ngoan phải không? Chúng ta phải trả thù.]
"Ahhhhhhhhhhhhhhh!"
Esmeralda hét lên đau đớn khi sức mạnh của mình bị cưỡng chế lấy đi.
Rudger t·ấn c·ông Quasimodo, nhưng những đòn t·ấn c·ông của hắn lúc này chẳng mảy may gây ra cho đối phương chút xây xát nào.
[Thật yếu đuối. Ngươi cũng đã cạn kiệt sức lực rồi phải không?]
Quasimodo nhìn chằm chằm vào Rudger và cười toe toét.
Trong đôi mắt ấy tràn ngập niềm vui chiến thắng.
[Đợi đấy cho ta. Sau khi lấy lại sức mạnh, ta sẽ lấy mạng ngươi theo cách đau đớn nhất trên đời.]
"... ... ."
Rudger nhìn lại Esmeralda.
Esmeralda không quay đầu lại nhìn Rudger.
Dù đau đớn nhưng cô ta vẫn cố gắng mở miệng.
"Chạy mau... ... ."
Ngữ khí của Esmeralda lúc này gần như cầu xin Rudger nhanh chóng bỏ mặc mình mà chạy trốn khỏi chỗ này.
"... ... ."
".........."
Rudger thở hắt ra một hơi. Như thể đã quyết định xong, hắn chộp lấy cây trượng của mình và nhắm vào Quasimodo.
Phần thân trên của Quasimodo lúc này đã được tái tạo hoàn toàn, nó mở miệng cười lớn.
[Ngươi vẫn định chiến đấu sao? Có cố gắng đấy!]
Quasimodo cười nhạo Rudger, tạo ra một thanh kiếm rực lửa trong tay trái rồi vung nó lên.
Kenggg!
Cây trượng của Rudger và thanh kiếm va vào nhau, những tia lửa bắn ra xung quanh.
Rudger lùi lại vài bước. Tay hắn cảm thấy tê dại.
Phép thuật bảo vệ cơ thể Rudger gần như đã hết tác dụng. Quần áo của hắn đang dần cháy sém.
Bất chấp cơn đau, Rudger vẫn giữ nguyên tư thế mà không hề thay đổi sắc mặt.
Nắm chặt kiếm, hắn nhìn chằm chằm vào Quasimodo.
Quasimodo cảm thấy khó chịu trước cái nhìn đó.
[Ánh mắt đó nghĩa là gì?]
Keng! Keng! Keng!
Mỗi lần thanh kiếm rực lửa được vung lên, Rudger đều chặn lại hoặc làm chệch hướng đi của nó.
Dù đứng không vững sau nhiều đòn t·ấn c·ông, nhưng Rudger vẫn không hề gục ngã.
Quasimodo cảm thấy bực mình.
Tại sao kẻ đó vẫn còn đứng vững như vậy?
Tại sao nó vẫn không thể g·iết c·hết con người đó ngay cả trong tình huống chênh lệch như hiện tại?
[Sao ngươi không c·hết đi?!]
Khuôn mặt của Quasimodo méo mó vì tức giận.
[C·hết đi cho ta!]
Quasimodo mở miệng, một ngọn lửa với nhiệt độ cực kỳ cao bắn về phía Rudger.
Thế l·ửa l·an r·ộng như một chiếc quạt.
Rudger không còn chỗ để tránh.
"Các ngươi vẫn không chịu ra sao?"
Khoảnh khắc Rudger lẩm bẩm như vậy.
Một bức tường đá lớn mọc lên từ mặt đất, chặn lại ngọn lửa của Quasimodo.
Cùng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi xé đôi cơ thể của Quasimodo, một dòng nước bổ xuống đầu nó.
Ba tinh linh trung cấp xuất hiện xung quanh người Rudger.
Esmeralda nhận ra chúng là tinh linh của ai.
"Selina?"
[Cái gì vậy?]
Quasimodo trừng mắt nhìn các tinh linh bất ngờ xuất hiện
Ba tinh linh đứng chắn trước mặt bảo vệ Rudger, trừng mắt nhìn Quasimodo.
"Mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu các ngươi ra ngay từ đầu, không phải sao?"
Các tinh linh không đồng tình với lời nói của Rudger.
Bản thân Rudger không được các tinh linh yêu mến. Thể chất của hắn khiến các tinh linh hoặc sợ hãi hoặc tránh né.
Tuy nhiên, những tinh linh đã lập giao ước với Selina vẫn xuất hiện để giúp đỡ hắn.
Chủ nhân của chúng là Selina và giờ bọn chúng quyết định sẽ tạm thời đứng cùng chiến tuyến với Rudger.
[Ngươi nghĩ có thể đánh bại ta chỉ với ba tinh linh trung cấp này?]
"Đối phó với ngươi lúc này như vậy là đủ rồi."
Hí hí híiiiiiiiiiiiiiiiii!
Phong tinh linh trong hình dạng một con ngựa chở Rudger trên lưng.
Khoảnh khắc con ngựa chạm đất, nó trở thành một cơn gió mạnh và xông về phía Quasimodo.
Cùng lúc, cánh tay trái đang cầm kiếm của Quasimodo liền bị cắt đứt.
Rudger lại nhắm mũi kiếm của mình vào Quasimodo.
[Khốn kiếp!]
Quasimodo nhắm vào Rudger, nhưng Rudger đã rút lui về phía sau.
Ngay lập tức, một khẩu súng nước bay thẳng vào sau đầu Quasimodo.
Thuỷ tinh linh trông giống như một con bướm bay lượn trên bầu trời liên tục t·ấn c·ông Quasimodo.
Quasimodo cố gắng loại bỏ thứ khó chịu trước mặt mình.
Nhưng nó chưa kịp làm gì, mặt đất phía dưới đã nhô lên chặn đường nó.
[Lũ phiền phức!]
Quasimodo tái tạo lại cánh tay trái bị đứt lìa của mình.
Nó cúi xuống và bắn những q·uả c·ầu l·ửa ra mọi hướng.
Dù kích thước của những q·uả c·ầu l·ửa chỉ bằng nắm tay nhưng nó có thể gây t·ử v·ong cho bất cứ ai ngay cả khi chạm phải.
Rudger vừa né tránh đòn t·ấn c·ông vừa phân tích tình trạng hiện tại.
'Tình hình không ổn. Những tinh linh này không thể tồn tại lâu được.'
Thoạt nhìn, tình thế có vẻ thuận lợi cho Rudger nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Ba tinh linh này được triệu hồi ngoài ý muốn của người giao ước giống như những ngọn nến có thể tắt bất cứ lúc nào.
Trong khi đó Quasimodo vẫn đang tiếp tục lấy lại sức mạnh của mình.
'Số lần mình có thể sử dụng phép thuật kia bị hạn chế.'
Hắn chỉ có thể sử dụng ma pháp lúc nãy hai lần.
Nếu vượt quá con số đó chắc chắn sẽ dẫn đến việc mất kiểm soát.
Hắn phải kết liễu Quasimodo trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
'Hửm?'
Rudger đang tránh đòn t·ấn c·ông của Quasimodo, chợt nhìn thấy thứ gì đó trong tầm nhìn của mình.
"C-chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Một người đàn ông tóc vàng phủ đầy bồ hóng đang loạng choạng đứng dậy.
Chrollo Fabius vốn đã ngất xỉu trong góc nhà kho, lúc này đã tỉnh lại.
Rudger bật cười tự giễu.
'Không thể tin được là hắn ta vẫn chưa c·hết. Vận khí thật tốt.'
'Từ từ....'
Đôi mắt của Rudger sáng lên, một ý tưởng vừa loé lên trong đầu hắn.