Chương 144: Chuẩn bị cho lễ hội (3)
"Đợi đã, Rene! Không nên đường đột chấp nhận một công việc mà thậm chí em còn chưa biết nó là gì!"
"Chậc, quả là một đàn em dễ mến! Vậy em nhận lời rồi đúng không? Anh sẽ báo lại thông tin cho em sau nhé!"
Henry để lại vài lời cho Rene. Trước khi Erendir kịp cằn nhằn thêm, cậu ta nhanh chân chạy mất.
Erendir gọi với theo nhưng Henry đã biến mất khỏi tầm nhìn của ba người.
Erendir cắn răng, quay đầu về phía Rene.
"Rene này, sao em có thể nhẹ dạ mà chấp nhận một lời mời đầy khả nghi như vậy? Đứa ngốc này!"
"Cái này...Em thấy học trưởng Henry cũng không phải quá xấu như những gì chị nghĩ đâu. Công việc lần trước anh ấy giới thiệu cho em rất tốt. Em nghĩ chắc lần này cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì em cũng cần tiền để trang trải học phí."
"Em không nhận được học bổng sao? Chị nhớ là học viện có hỗ trợ cho những học sinh gặp khó khăn mà."
Erendir không hiểu quyết định của Rene.
"Đúng là học viện có trợ cấp học bổng nhưng số tiền đó không bao gồm chi phí mua sắm tài liệu học tập, em vẫn cần đi làm thêm để tự chi trả cho những khoản đấy."
"Có vụ đó sao?"
Erendir ngạc nhiên, cô ấy không biết còn có chuyện như vậy.
Freuden ở bên cạnh thở dài lắc đầu.
"Thân phận của cô khiến cô không cần lo lắng đến những chuyện như vậy, còn em ấy thì khác, gia cảnh của Rene không đủ dư dả để trang trải đủ loại chi phí phát sinh trong học viện."
Nghe điều này từ miệng Freuden càng khiến Erendir càng thêm bối rối.
"Ta xin lỗi, Rene. Là ta ăn nói thiếu suy nghĩ."
"Không sao đâu! Chị nói vậy cũng chỉ vì lo lắng cho em thôi mà."
Erendir nhận lỗi vì sự thiếu hiểu biết của mình, nhưng nguyên nhân cô ấy không biết những chuyện như vậy không khó hiểu.
Nhìn bề ngoài thì hệ thống hỗ trợ học phí của Theon có vẻ hoạt động tốt nhưng thực tế thì có rất nhiều góc khuất đằng sau.
Freuden giải thích.
"Tất cả những người phụ trách trong bộ phận tài chính của Theon đều là quý tộc. Những học sinh bình dân không thể nhận được trọn vẹn lợi ích hỗ trợ cũng là điều dễ hiểu."
Ít nhất, học bổng hỗ trợ của Theon hiện tại đã được cải thiện rất nhiều so với những năm trước đặc biệt là sau khi hiệu trưởng Elisa Willow nhận chức.
Dù vậy, vẫn còn hàng núi vấn đề cần phải khắc phục trong tương lai.
"Không thể tin được là lại có nhiều vấn đề khuất sau tai mắt của mọi người như vậy."
"Giờ thì cô biết rồi đấy, không phải sao?"
"Từ từ đã! Freuden, làm sao mà cậu lại biết những chuyện này? Không phải cậu vốn không quan tâm đến học sinh bình dân sao?"
Hình ảnh Freuden Ulburg được bên ngoài biết đến là thủ lĩnh của các học sinh quý tộc.
Trong mắt những học sinh thường dân, cậu ta gần như là người chỉ đạo, đứng sau những hành động chèn ép, bắt nạt học sinh tầng lớp dưới.
Ít nhất cho đến bây giờ, Erendir luôn nghĩ như vậy.
"Không ngờ hoá ra cậu lại quan tâm đến những học sinh bình thường như vậy."
"Cô có thể bớt suy diễn lung tung được rồi. Tôi chỉ nói những gì tôi biết thôi."
Freuden chẳng buồn phản ứng với vị công chúa này. Cậu ta quay lưng định rời khỏi.
"Học trưởng Freuden, anh phải đi rồi sao?"
"Ta chỉ đi ngang qua đây thôi. Giờ ta có chút việc bận. Hẹn em khi khác nhé."
"Này, nếu cậu bận rộn như vậy thì làm ơn nhanh chóng đi đi. Miệng thì nói bận rộn mà vẫn có thời gian đứng ở đây sao?"
Freuden nhẹ nhàng đáp lại.
"Bởi vì tôi phải đi gặp rất nhiều người, không giống như ai đó."
"Cái gì? Nói hay lắm! Vậy quý ngài Ulburg cao quý đây đang định đi gặp ai thế?"
"Một phiền phức."
Freuden nói, nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo đồng phục bó sát.
"Tôi nhận được yêu cầu bàn bạc về chuyện kết hôn."
Freuden đáp như thể đang nói cho ai đó nghe rồi rời khỏi.
"Kết hôn? Sẽ là ai nhỉ?"
"Em có hứng thú sao, Rene?"
"Dạ không! Em chỉ hỏi vậy thôi."
Rene lắc đầu như thể câu hỏi đó thật vô nghĩa.
"Em hơi ngạc nhiên là những chuyện như vậy thực sự xảy ra giữa các quý tộc."
Là một người thường dân, Rene thấy khá bất ngờ khi những điều mà cô chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết lại thực sự xảy ra ngoài đời thật.
* * *
"Ở đây."
Henry đang đợi bên ngoài, thấy Freuden vừa bước ra khỏi khu vườn liền lại gần.
"Địa điểm gặp mặt ở đâu?"
"Nhà hàng ở tầng ba. Tôi đã bao nguyên tầng rồi."
"Không cần thiết phải làm vậy."
"Càng ít tai mắt thì càng tốt, không phải sao?"
Henry nhún vai, liếc nhìn Freuden.
"Vậy, rốt cuộc mối quan hệ của cậu với đàn em Rene đó là gì?"
"Không có gì."
Freuden thờ ơ trả lời.
Tất nhiên, Henry đã biết Freuden từ lâu làm sao có thể tin được những lời này.
"Chà, cậu cứ chối đi. Nhưng hành động của cậu thì không giống cái gọi là 'Không có gì' chút nào."
"Hôm nay cậu nói nhiều quá đấy."
"Tôi vốn dĩ luôn có rất nhiều câu hỏi."
Đó không phải là hành động hợp cách của một kỵ sĩ hộ vệ, nhưng Freuden không buồn chỉ ra điều đó.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã như vậy từ rất lâu rồi.
"Chỉ đơn thuần là sự quan tâm thôi."
"Ồ, cậu quan tâm đến khía cạnh nào? Ngoại hình? Tính cách? Tài năng?"
"Tới nơi rồi."
Ở lối vào gần đó có một nữ sinh đang đứng.
Một bảng tên tượng trưng cho năm thứ hai và mái tóc bồng bềnh màu chanh.
Cheryl Wagner, con gái của gia tộc Wagner, gia tộc phục vụ cho nhà Lumos.
Nhận ra đối phương là ai, Freuden hiếm thấy cau mày.
"Lại là nhà Lumos sao?"
"Tôi không thể giúp gì hơn được. Đó hẳn là một lời đề nghị từ phía họ. Gia chủ cũng không tỏ ra phản đối với lời đề nghị đó."
"Cũng không phải lần đầu. Nhưng lần này có vẻ khá trắng trợn."
"Có lẽ một phần do việc dời lịch tổ chức Lễ hội phép thuật."
"Hửm?"
Henry tiếp tục giải thích.
"Có vẻ như gia chủ của hai nhà đang có kế hoạch đến thăm Theon trong dịp lễ hội lần này."
"Vậy thì sao?"
"Cần tôi nói rõ ra sao? Cậu đã trì hoãn việc hôn nhân của mình rất nhiều lần rồi."
"Tôi cũng không từ chối tất cả."
"Được rồi. Không phải tất cả bởi vì hơn một nửa trong số họ đã tự động bỏ cuộc. Cần tôi nói ra lý do không? Dù sao thì các trưởng lão trong gia tộc đang rất sốt ruột vì hôn nhân của cậu rồi. Lần này không giống với những lần trước đâu."
"Thật ngớ ngẩn. Bọn họ nghĩ có thể thay đổi điều gì khi tự mình đến Theon?"
"Chính vì cậu nghĩ như vậy nên mới là vấn đề đấy."
Đúng lúc, Cheryl cũng nhìn thấy hai người từ xa, cô giơ tay vẫy chào. Henry mỉm cười, vẫy tay chào lại và thì thầm với Freuden.
"Dẫu sao thì cứ làm bất cứ điều gì cậu muốn. Không có vấn đề gì."
"Vừa rồi cậu làm như thể sẽ khuyên tôi đồng ý mối hôn sự này vậy, đổi ý rồi à?"
"Ai đổi ý cơ?"
Thay vì nụ cười tự phụ như thường lệ, Henry mỉm cười và vỗ vai Freuden.
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi sẽ luôn đứng về phía cậu. Đó là công việc và cũng là nghĩa vụ của tôi."
"Tôi biết."
"Hà hà. Chúc may mắn nhé, cả hai người."
Henry và Cheryl đợi ở lối vào. Chỉ có Freuden một mình lên tầng ba của nhà hàng.
Nội thất nhà hàng với ánh sáng dịu nhẹ từ các ô cửa sổ.
Nhìn thấy người đang ngồi kiêu sa ở chiếc bàn chính giữa, Freuden tự nhiên tiến đến và ngồi đối diện.
Freuden Ulburg không muốn đến đây, nhưng qua vẻ mặt của đối phương, cậu ta có thể thấy rằng người kia cũng giống mình.
Flora Lumos vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà không thèm liếc nhìn người đối diện dù đối phương đã ngồi xuống.
Giống như đã quen với loại chuyện này, hành động của hai người rất tự nhiên.
Đầu bếp tiến đến giữa hai người mà không nói bất cứ điều gì.
Như muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt này, người phục vụ bày đồ ăn lên bàn và nhanh chóng rút lui.
Khi thức ăn được dọn lên, hai người tự nhiên cầm nĩa cùng dao cắt thịt.
Freuden là người lên tiếng đầu tiên.
"Cậu không thường xuyên lộ mặt bên ngoài, vậy lần này là chuyện gì?"
"Có một chút sự cố."
Sau khi dùng dao cắn đứt một miếng thịt, Flora Lumos dùng khăn ăn lau miệng.
"Tôi bị lừa đến đây."
"Tôi hiểu rồi."
Và thế là bữa ăn tiếp tục trong im lặng.
Thông thường, hai người sẽ không nói gì cho đến khi bữa ăn kết thúc, nhưng hôm nay thì khác.
"Gần đây tôi nghe đến cái tên Rudger Chelici rất nhiều."
Con dao đang cắt thịt của Flora dừng lại.
"Thì sao?"
"Cậu cũng học lớp của giáo sư đó đúng không?"
"Sao cậu lại hỏi về chuyện đó?"
"Đơn thuần là tò mò thôi."
Freuden chăm chú nhìn đĩa rau củ được bày trên đĩa của mình.
Được rồi. Tên này vẫn luôn như vậy.
Sau khi từ bỏ mong đợi một phản ứng bình thường từ Freuden, Flora mở miệng.
"Chỉ là một lớp thần chú gộp chung năm nhất và năm hai thôi. Cậu muốn hỏi gì?"
"Giáo sư đó có gì đặc biệt không?"
Đặc biệt?
Ừ, nếu nói đặc biệt thì có một chút. Ít nhất là đối với Flora, giáo sư Rudger Chelici là một người rất có năng lực.
"Tôi không biết."
"Tốt."
"Phản ứng đó là sao?"
"Cậu đánh giá giáo sư đó khá cao, đúng chứ?"
Dù Flora Lumos cố giả vờ không quan tâm, nhưng Freuden có thể nhạy bén nhận ra ngay sự khác thường của cô.
"Cậu đang để ý điều gì? Cậu trong ấn tượng mà tôi biết không bao giờ là loại người sẽ đặt những câu hỏi kiểu như vậy."
Nhìn từ góc độ của người thứ ba, họ là một cặp trai tài gái sắc rất hợp nhau, nhưng ẩn sâu bên trong thì hoàn toàn khác.
Freuden bình tĩnh đáp lại.
"Từ phản ứng của cậu, tôi có thể chắc chắn rằng giáo sư Rudger không phải là một giáo sư bình thường."
"Vậy thì sao? Hiện tại cậu nên làm đúng những việc cậu cần phải làm."
"Tôi cần phải làm gì?"
"Một lý do để kết thúc cuộc gặp mặt này. Chẳng phải đó là lý do tại sao cậu lại có mặt ở đây sao?"
Flora nói giống như có thể đoán trước được điều đó.
Từ tốn đặt sao nĩa lên bàn, Freuden đặt khăn ăn sang một bên.
"Không cần cậu nhắc nhở tôi cũng sẽ làm việc đó."
"Vậy lần này lý do là gì? Cậu nên tìm một lý do hợp lý hơn so với những lần trước."
Thời tiết thời gian qua thật ảm đạm.
Freuden đã nhiều lần tránh nói chuyện hôn nhân với Flora với đủ loại lý do.
"Lý do?"
Freuden nhìn vào món ăn còn sót lại và nói:
"Đồ ăn không ngon."
Rồi cậu ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Sao cũng được."
Một kẻ khô khan. Đánh giá của Flora về Freuden luôn như vậy.
Thông thường, Freuden sẽ rời đi trước, còn Flora sẽ ở lại. Làm như vậy để nhắc nhở những người không biết rằng chính Freuden là người đã đơn phương phá vỡ cuộc nói chuyện.
Tuy nhiên, lần này có chút khác biệt.
"Này."
Flora gọi khi Freuden chuẩn bị rời đi.
Freuden dừng lại và quay đầu lại nửa chừng, chờ đợi câu hỏi từ đối phương.
Mặc dù cảm thấy hối hận vì hành vi thiếu suy nghĩ của mình nhưng Flora vẫn quyết định hỏi.
"Cậu có biết nơi nào có thể mua nhân sâm không?"
Khi nhận được câu hỏi, đôi mắt của Freuden ánh lên vẻ khó hiểu.
* * *
Công tác chuẩn bị cho lễ hội đã được gấp rút hoàn thành.
Những túp lều vô hình mọc lên khắp nơi, những con golem ma thuật tấp nập khuân vác đồ đạc.
Lễ hội Phép thuật, một trong những sự kiện truyền thống của Theon chỉ còn vài ngày nữa là sẽ bắt đầu.
Rudger chìm trong suy nghĩ khi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ văn phòng.
Hắn đã tự hỏi liệu tổ chức có định làm gì đó trong quá trình chuẩn bị hay không, nhưng thực tế chẳng có gì xảy ra.
Rudger cũng đã hỏi Sedina và nhận được báo cáo là không có hành động nào gần đây.
"Esmeralda rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Bây giờ đã quá muộn để thay đổi một kế hoạch nào đó.
Cô ta định không làm gì cả sao?
Hay cô ta sẽ hành động một mình mà không báo cho cấp dưới?
Như vậy không phải là quá liều lĩnh sao?
Ngay khi đang nghĩ vậy, Rudger nghe thấy tín hiệu từ phòng thí nghiệm bên cạnh.
'Là Hans sao?'
Bước vào phòng thí nghiệm, Rudger kích hoạt quả cầu pha lê trong khi niệm phép ngăn chặn âm thanh xung quanh.
"Hans. Chuyện gì vậy? Cậu có thu hoạch được gì mới không?"
[Tất nhiên là có.]
Giọng nói của Hans phát ra từ quả cầu pha lê đầy phấn khích, như thể cậu ta đã phát hiện ra điều gì đó khá bất ngờ.
[Việc anh nhờ lần trước. Cuối cùng tôi cũng đã tìm ra được chút manh mối rồi.]