Chương 116: Ma pháp và Khoa học (1)
Rudger nhớ lại khoảng thời gian khi hắn vẫn còn hoạt động ở Vương quốc Delica dưới cái tên James Moriarty. Vào thời điểm đấy, hắn vô tình bị vướng vào nhiều sự kiện và đã dính líu đến đủ loại người. Trong số đó, nhân vật đáng nhớ nhất là Casey Selmore.
Người này được mệnh danh là thám tử thiên tài. Đối với Rudger, danh hiệu đó không hề cường điệu chút nào.
Người phụ nữ điên đó sao lại đến đây?
Casey Selmore đột ngột quay đầu lại như thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình. Rudger vội vàng hướng mắt về bục tổ chức buổi đấu giá trước khi mắt hai người chạm nhau. Dù sao thì, hiện tại hắn vẫn đang ngụy trang, không có gì đảm bảo rằng cô ta sẽ nhận ra hắn.
Nếu Casey Selmore ở đó, Rudger tự hỏi liệu kế hoạch c·ướp nhà đấu giá của mình có bị bại lộ hay không.
Sau một hồi suy nghĩ, Rudger lắc đầu. Còn quá sớm để tính đến việc đó. Nếu người này biết trước kế hoạch thì đã không ngồi yên trò chuyện như vậy.
Casey Selmore là một mối đe dọa đối với Rudger. Người đấy dường như vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra ở đây. Nhưng chuyện đó sớm muộn cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Nếu người đấy cảm thấy có chút nghi ngờ nào, cô ta sẽ ngay lập tức rời khỏi chỗ ngay.
Rudger không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hy vọng đồng đội của mình xử lý mọi việc một cách bí mật nhất có thể.
* * *
"Ở đây."
Alex và Pantos đợi ở lối vào thang máy, nhận ra Hans và Arfa đang cải trang thành thợ sửa chữa.
"Chìa khóa đâu?"
"Nó đây."
Trước câu hỏi của Hans, Alex lắc nhẹ chiếc chìa khóa.
"Được rồi, chuẩn bị đi."
Hans và Arfa ngay lập tức cởi áo giáp của hai lính canh gục ở lối vào.
"Tại sao nó lại bị móp vào như vậy?
Hans cau mày nhìn ngực áo giáp bị biến dạng.
Cậu ta liếc nắm đấm của Pantos.
Hans nuốt nước bọt khi so sánh kích thước của dấu tay trên áo giáp của mình với bàn tay của Pantos.
Cậu không đủ can đảm để hỏi.
"Còn tốt hơn là không có gì để mặc."
Hans ngay lập tức mặc áo giáp vào. Arfa cũng vậy.
Cả hai cải trang thành những vệ sĩ canh giữ lối vào thang máy.
Hai vệ sĩ b·ị đ·ánh gục được đặt trong xe nguyên liệu thực phẩm mà họ mang đến. Đánh giá theo tình trạng của hai người, họ hẳn sẽ phải b·ất t·ỉnh gần như cả ngày.
Alex ngay lập tức đút chìa vào lỗ khoá. Sau đó, với âm thanh bánh răng cưa lớn quay, cửa thang máy mở ra.
"Chúng ta xuống thôi."
Alex vui vẻ đấm vào cẳng tay của Pantos. Pantos nhướng mày và nhìn chằm chằm vào anh ta. Thấy vậy, Alex cười ngượng nghịu, lùi lại một bước. Phớt lờ Alex, Pantos bước vào thang máy. Alex cũng đi vào trong, miệng huýt sáo.
Sau khi chào tạm biệt, Alex đóng cửa thang máy và đi xuống.
* * *
Phòng bảo vệ của nhà đấu giá Kunst.
Bảo vệ đang theo dõi phòng chứa đồ dưới lòng đất thông qua cổ vật, công việc nhàm chán đến nỗi bảo vệ không ngừng ngáp một cách chán nản.
"Oa~"
"Nè, tập trung vào."
"Chán c·hết đi được. Cứ nhìn chằm chằm vào một thứ cả ngày như thế này chắc tao phát điên mất."
"Mày có phải người duy nhất đâu? Kiên nhẫn chút đi."
Hai bảo vệ cằn nhằn bên trong.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rẹt rẹt.
Một tiếng răng rắc vang lên, màn hình đang chiếu cảnh bên trong phòng chứa đồ hơi rè và nhòe đi.
"Cái gì thế?"
"Sao vậy?"
"Màn hình vừa rung đúng không?"
"Màn hình? Mày bị hoa mắt rồi."
Sự việc diễn ra nhanh đến nỗi ngay cả người bảo vệ nhìn thấy cũng bắt đầu hoài nghi đấy chỉ là ảo giác.
"Chậc. Chắc tao bị hoa mắt thật."
Bỗng người ngồi bên cạnh khẩn trương chạm vào cánh tay anh ta.
"Nhìn kìa!"
"Sao?"
Nhìn theo ngón tay của đồng nghiệp, đó là hình ảnh của phòng chứa số hai.
"Gì thế kia?"
Người bảo vệ không thể không há hốc mồm trước cảnh tượng diễn ra bên trong.
Bức tường ở một bên của phòng số hai bị khoét một lỗ và có kẻ đang xâm nhập vào trong. Khuôn mặt của kẻ đó bị che khuất bởi mũ trùm đầu.
"Có kẻ xâm nhập!"
"Làm sao hắn làm được? Nơi này ở tít dưới lòng đất đấy!"
Bảo vệ ngay lập tức báo cáo tình hình lên trên thông qua bộ đàm.
* * *
"Cái gì?!"
Ivan Luke vừa khoe khoang vừa trò chuyện với các vị khách, đột nhiên nghe thấy thông tin của người hầu báo lại, hắn nghe xong bất giác hét lên.
Ngay sau khi ý thức được những ánh mắt xung quanh, Ivan Luke hắng giọng và nhẹ nhàng nói 'Không có gì đâu!' sau đó khẽ hỏi người hầu.
"Ngươi vừa nói gì?"
"Có kẻ đột nhập phòng chứa dưới tầng hầm."
"Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào kẻ đột nhập vào được trong đó? Thế còn mấy gã gác cổng thì sao?"
"Cái đó... ... Hắn đã đào một thông đạo từ trên xuống ... ... ."
"Sao cơ?"
Tầng hầm của nhà đấu giá nằm sâu vài chục mét dưới lòng đất, làm sao kẻ đó có thể đào một thông đạo từ phía trên xuống mà không gây ra động tĩnh gì được?
Nếu chuyện này xảy ra, sự kiện đấu giá lần này sẽ bị huỷ hoại.
Ivan Luke đã chuẩn bị bao nhiêu thứ cho cuộc đấu giá này. Để lấy lòng cha mình, cũng như để bù đắp cho sự lỗ mãng mà mình đã thể hiện ở sảnh tiệc lần trước, Ivan Luke đã đổ hết tâm huyết vào việc này. Gã không thể để một tên trộm bẩn thỉu làm hỏng buổi đấu giá này.
"Gọi lính canh mau."
"Bao nhiêu thưa ngài?"
Ivan Luke trả lời với đôi mắt giận dữ.
"Toàn bộ!"
* * *
Những Vệ Binh Đen ở đại sảnh đứng đó như những bức tượng đá.
Các vị khách không nhận ra những người này đang di chuyển. Bởi vì họ không di chuyển cùng một lúc mà lặng lẽ hành động từng người một.
Gần hai mươi vệ sĩ áo đen đang đứng ở lối vào thang máy. Người bảo vệ già phụ trách các lính canh, bước lên phía trước. Ông ta là người đã phục vụ ở đây hai mươi năm.
"Tất cả quân số đã tập hợp lại chưa? Số còn lại đâu?"
"Những người còn lại đang tại vị trí của họ để chuẩn bị cho bất kỳ sự cố nào khác."
"Tốt. Mười người ra ngoài kiểm tra. Kẻ đột nhập đi vào thông qua thông đạo. Nó sẽ không quá xa, vì vậy hãy rà soát các lối vào cống ngầm gần đó và bắt những kẻ khả nghi lại. Nếu trong trường hợp đặc biệt có thể trực tiếp g·iết c·hết mà không cần báo cáo."
"Rõ!"
"Số còn lại đi xuống với ta."
Các vệ binh gật đầu.
"Số lượng mục tiêu là bốn. Nhìn cách chúng bí mật đào đến tận đây, chắc chắn trình độ của chúng không tầm thường. Tuy nhiên đã có người xuống thăm dò trước rồi, chúng ta chỉ cần hợp sức phối hợp với họ là được."
Họ biết họ mạnh nhưng không hề tự phụ. Là những chuyên gia làm việc vì tiền, họ dự định sẽ chế ngự kẻ thù bằng tất cả sức mạnh của mình và không đánh giá thấp chúng. Đã có những lính canh khác chờ sẵn bên dưới, vì vậy sẽ không có vấn đề gì nếu hai bên phối hợp hành động với nhau.
Những Vệ Binh Đen vào thang máy và đi xuống. Người bảo vệ đang theo sát tình hình trong phòng chứa đồ, báo cáo lại.
"Lính canh đang xuống."
Ivan Luke đứng cạnh nghe, cắn móng tay lo lắng. Đó là bởi vì màn hình hiện vật giá·m s·át mà hắn đang nhìn thấy đang chiếu cảnh các đồ vật quý giá bị đóng gói và mang đi.
'Khốn nạn! Các người có biết chỗ đồ vật đó đáng giá bao nhiêu không?'
Lo sợ rằng có thể không bắt được kẻ xâm nhập với tốc độ này, Ivan Luke vô cớ mất kiên nhẫn.
Trong khi đó, những bảo vệ trao đổi thông tin liên lạc trong phòng an ninh đang kể lại tình hình.
"Lính gác đã đến phòng lưu trữ tầng hầm."
"C·hết tiệt! Những người bên trong đang làm gì vậy?"
Ivan Luke nói điều đó trong tâm trạng bực mình.
Tất nhiên, sẽ không công bằng cho những nhân viên đang chờ đợi bên trong.
Ai có thể biết rằng lại có một kẻ đột nhập sẽ đào đường hầm dưới lòng đất và đi vào cơ chứ?
May mắn thay, phòng số ba chứa vật phẩm quan trọng nhất vẫn còn nguyên vẹn. Ivan Luke ra chỉ thị cho lính canh thông qua quả cầu liên lạc.
"Việc bắt giữ chúng là quan trọng, nhưng ưu tiên hàng đầu là di chuyển các vật phẩm từ phòng số ba đến nơi an toàn. Rõ chưa? Ngoài ra, hãy đảm bảo không làm hư hại đến các vật dụng trong phòng số hai. Chúng là những thứ sẽ được trưng bày vào nửa đêm."
[Vâng, thưa ngài.]
Phòng chứa số hai đã bị đột nhập, ý nghĩ về việc phòng chứa số ba cũng có thể gặp nguy hiểm khiến Ivan Luke lo lắng và sợ phát điên.
Vệ sĩ nhận lệnh của Ivan di chuyển theo thứ tự.
Bọn họ cùng với các nhân viên trong tầng hầm chia thành hai nhóm. Một nhóm sẽ phụ trách trấn áp và bắt t·ội p·hạm. Nhóm còn lại sẽ phụ trách vận chuyển đồ ở phòng chứa số ba và di chuyển chúng đến nơi an toàn.
"Hành động."
[Các vệ sĩ đang vào phòng chứa số ba.]
"Vận chuyển mọi thứ đến nơi an toàn."
"Rõ!"
"Những người còn lại đi theo ta. Hãy bẻ gãy tay chân của những tên trộm táo tợn đó."
Lực lượng bảo vệ của đội trấn áp đứng trước phòng số hai.
"Chuẩn bị."
Sau khi ra tín hiệu, họ lập tức mở cửa và lao vào bên trong.
"Bảo vệ đây. Tất cả ở yên đó!"
Sau khi hét lên, vệ binh dẫn đầu nhận ra rằng có điều gì đó kỳ lạ. Các vệ binh khác cũng vậy.
"Gì vậy?"
"Không có ai ở đây."