Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 110: Chuẩn bị (2)




Chương 110: Chuẩn bị (2)

Thang máy là lối duy nhất xuống tầng hầm. Có hai bảo vệ đang canh gác lối vào thang máy. Số lượng ít hơn bảo vệ ở lối vào, nhưng nếu đó là cấp hiệp sĩ thì câu chuyện lại khác.

Alex hơi bất ngờ là thang máy không có nút bấm riêng.

Thay vào đó, Ivan rút ra một chìa khóa mang theo bên mình và cắm nó vào một đường rãnh hiện có thay cho nút bấm. Sau đó, cửa thang máy mở ra cùng với một âm thanh lạch cạch.

'Đây không phải một thang máy bình thường. Thứ này được chế tạo bằng một thiết bị cơ khí khá phức tạp, sẽ không mở được nếu không có chìa khóa.'

Alex giả vờ ngạc nhiên trước cảnh tượng đó, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn dán vào hình dạng của chiếc chìa khóa. Một chiếc chìa khóa trang trí công phu với lớp mạ vàng và một viên ngọc đỏ được gắn trên tay cầm.

"Xin mời vào."

"Chắc chắn rồi."

Ivan Luke, Alex và những người hộ tống, kể cả Pantos vào thang máy. Bên trong thang máy rộng hơn dự kiến, có thể chứa hơn ba mươi người trưởng thành.

Cuối cùng, cửa thang máy xuống tầng hầm mở ra. Trái ngược với những gì Alex nghĩ ban đầu là đơn điệu, bên trong là một cấu trúc khá phức tạp bao gồm các hành lang dài nhiều lối đi.

"Đây là phòng chứa đồ dưới lòng đất của Nhà đấu giá Kunst chúng tôi, nơi duy trì an ninh bất khả x·âm p·hạm, chưa bị kẻ nào đột nhập trong suốt hai mươi năm qua."

"Ồ. Thật tuyệt vời."

Nhìn thoáng qua khung cảnh bên trong, Alex vỗ tay thích thú.

"Ta không ngờ dưới tầng hầm của nhà đấu giá lại có một không gian rộng lớn như vậy."

"Haha. Chúng tôi đã mất rất nhiều không gian để lưu trữ các mặt hàng sẽ được bán đấu giá. Cha tôi đã hình dung ra một tương lai như vậy từ khi ông xây dựng tòa nhà này."

"Đúng như mong đợi từ Chủ tịch Luke. Ivan, ngài có phải là người kế thừa của chủ tịch không?"

"HIện tại thì chưa, nhưng sẽ sớm thôi. Ha ha ha!"

Khi Alex khen ngợi hắn ta một cách trắng trợn, Ivan Luke đã không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình, vì vậy hắn ta đã tự khoe khoang về những điều mà Alex thậm chí còn chưa hỏi.

"Tầng hầm này có một phòng nghỉ cho bảo vệ, ngoài ra còn một kho chứa đồ. Tuy nhiên, nơi an toàn nhất là phòng đấu giá."

"Đồ của ta sẽ được để ở đó sao?"

"Đúng vậy. Phòng chứa đồ này được thiết kế vô cùng an toàn. Nó bao gồm ba phòng lớn, mỗi phòng ngài đều có thể giá·m s·át tình hình mọi lúc."

"Thật tuyệt!"

Alex đối chiếu với thông tin của Hans và xác nhận rằng tất cả đều khớp.

"Vậy ta nên để thứ này ở đâu?"

"Phòng số ba. Trên thực tế có ba phòng lưu trữ, nhưng chúng không giống nhau. Chúng tôi chia chúng theo thứ tự quan trọng, đặt những thứ ít quan trọng hơn vào phòng số một và lưu trữ những thứ quan trọng nhất vào phòng số ba."

"Haha. Cho dù các món đồ có giá trị như thế nào, tất nhiên là chúng vẫn có sự khác biệt."

"Ngài Guar quả là tinh tế. Những kẻ bình dân nghèo nàn, hôi hám cho rằng những thứ đồ của chúng đều là những thứ đẹp đẽ và hay ho. Nhưng những người như chúng ta cần phải biết nhận diện đúng bản chất của những thứ này. Hãy nhìn chiếc đồng hồ tôi đang đeo này."

Ivan Luke đột nhiên bắt đầu khoe khoang về nhãn hiệu quần áo và đồ trang sức hắn ta đang mặc.

Alex cố gắng hùa theo lời nói của Ivan Luke, nhưng đột nhiên dừng lại vì bầu không khí phía sau mình. Pantos dần trở nên khó chịu khi nghe những lời miệt thị của Ivan Luke.

Alex ngay lập tức ra hiệu.



'Pantos, anh đang làm gì thế? Bình tĩnh lại!'

'... ... .'

Pantos đã trừng mắt nhìn Ivan Luke được một lúc. Các vệ sĩ khác vẫn chưa nhận ra, nhưng Alex vô cùng n·hạy c·ảm với hành động đó.

"À, nhân tiện!"

Alex vỗ tay để làm thay đổi không khí.

"Nghĩ lại thì, từ trưa hôm nay ta vẫn chưa ăn gì cả. Ngài Ivan này, có nhà hàng nào ngài muốn giới thiệu không?"

"Hả? A! Tất nhiên rồi. Trên thực tế, ngài có thể dùng bữa ở nhà đấu giá luôn. Có một nhà hàng cao cấp dành cho khách ngay bên trong nhà đấu giá của chúng tôi."

"Được. Nào, đưa nó cho ta."

Alex liếc nhìn nhưng Pantos vẫn im lặng và đứng yên.

Alex tặc lưỡi. Ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, Alex biết rằng Pantos có một tính cách kỳ lạ nhưng anh hy vọng rằng Pantos sẽ không làm hỏng kế hoạch lần này.

"Ngài Guar, có chuyện gì với vệ sĩ của ngài sao?"

"Không có gì. Đôi khi hắn không nghe lời cho lắm."

"Có ổn không ạ?"

"Ta sẽ xử lý ngay thôi."

Alex bước tới chỗ Pantos và thì thầm thật khẽ để chỉ hai người có thể nghe được.

"Anh định vi phạm mệnh lệnh của thủ lĩnh sao?"

Giật mình.

Khi từ thủ lĩnh phát ra, Pantos giật mình hoàn hồn. Anh ta đang suy nghĩ về việc làm thế nào để bịt miệng Ivan Luke vì những lời mà hắn ta lải nhải.

Tuy nhiên, thời điểm Alex nhắc đến tên của Rudger, Pantos nhận ra rằng thủ lĩnh đã giao cho họ một nhiệm vụ quan trọng. Và điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

"... ... Nó đây."

Pantos một tay bưng ra một cái hộp lớn, Ivan các vệ sĩ tiến lên nhận lấy.

Alex khẽ lau mồ hôi trước cảnh tượng đó.

"Vậy chúng ta đi ăn thôi?"

Cấu trúc bên trong căn hầm đã được nắm bắt hết, mục đích của họ đã đạt được.

* * *

Alex dùng chung bữa với Ivan.

Pantos đứng yên ở phía sau cách xa một đoạn.

Có lẽ là vì anh ta nghĩ rằng nếu cứ phải nghe thấy Ivan Luke nói chuyện, anh ta có thể ra tay đánh tên này lúc nào không hay.

Alex nghĩ đó là một điều tốt. Nếu Rudger không ở đây, Pantos quả thực giống như một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ p·hát n·ổ.

'Ít nhất lần này vẫn có thu hoạch.'



Trước khi dùng bữa, Ivan Luke giới thiệu Alex đến một nơi khác. Đó là một phòng kiểm soát an ninh giá·m s·át kho chứa dưới lòng đất. Trong căn phòng lớn, khoảng sáu màn hình được gắn vào tường và bảo vệ đang theo dõi chúng.

'Hoá ra nó trông như vậy sao?'

Ivan Luke hẳn đã nghĩ cho hắn xem thứ này như một cách để khoe khoang, nhưng đối với Alex thứ này không có gì đặc biệt cả.

'Những gì còn lại bây giờ là thông báo cho thủ lĩnh và mọi người tình hình thực tế ở đây."

Bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.

"Chúc ngài một bữa ăn ngon miệng."

Lời vừa dứt, đầu bếp ngay lập tức bưng một đĩa bít tết đến đặt trước mặt Alex.

* * *

Sau khi kết thúc bữa ăn, Alex nhanh chóng chuyển thông tin cho Rudger nhân lúc Ivan Luke mất tập trung.

"Kế hoạch bước đầu đã thành công."

[Rất tốt.]

"Tôi đã kiểm tra mọi thứ theo ý của anh. Tất cả những gì chúng ta phải làm bây giờ là thực hiện bước tiếp theo, đúng không?"

[Miễn là cậu có thể nhớ mọi thứ đã thấy.]

"Yên tâm đi. Anh nghĩ tôi là ai chứ?"

[Được, nhờ vào cậu đấy.]

Khi Alex sắp nói lời tạm biệt với Ivan Luke.

Trong khoảnh khắc đó, Alex bỗng nhìn thấy một người phụ nữ bước vào.

"Thật là, sao đội trưởng lại muốn mình ở lại đây chứ?"

'?!!!'

Alex khựng lại trong chốc lát, biểu cảm trên mặt cứng nhắc. Anh ta nhanh chóng truyền tin lại cho Rudger với giọng run run.

"... ... Thủ lĩnh. Có vấn đề rồi!"

[Có chuyện gì vậy?]

"Tôi gặp chuyện rồi!"

[Cái gì?]

Ánh mắt của Alex không thể rời khỏi người phụ nữ đang nhìn quanh nhà hàng. Cô ấy vẫn chưa nhận ra hắn.

Sau đó, khoảnh khắc tầm mắt người phụ nữ hướng về phía Alex. Alex nhanh chóng quay lưng lại.

[Victor Hugo. Trả lời tôi. Có chuyện gì đang xảy ra ở đó?]

" ... Cô ấy ở đây."



[Ai?]

"... ... Enya...Enya Joynus."

Người phụ nữ vừa bước vào nhà hàng bên trong nhà đấu giá Kunst mặc một chiếc váy nhưng cô ấy cứ vặn vẹo người như thể không thoải mái. Cô ấy là thành viên Hiệp sĩ Bóng đêm đang ở Leathervelk theo lệnh của Terina LionHowl.

[Có phải là Enya của đội Hiệp sĩ Bóng đêm không?]

"Phải. Bạn gái cũ của tôi."

[............]

* * *

Nghe được tin tức từ Alex, Rudger không khỏi nhíu mày.

'Enya Joynus? Sao cô ta lại ở đây?'

Rudger nhớ lại ngày Cục An ninh đến tìm mình cách đây không lâu.

'Chẳng lẽ...'

Rudger cũng biết chuyện giữa hai người này. Hắn nhanh chóng ra quyết định.

"Victor Hugo. Nhanh chóng ra khỏi đó nếu cậu có cơ hội."

[...]

[ ... Được rồi. Tôi sẽ cố.]

Câu trả lời của Alex trở lại qua bộ đàm.

Sau khi kết thúc liên lạc với Rudger, Alex ngay lập tức nói chuyện với Ivan Luke.

"Ngài Ivan, thật đáng tiếc. Hiện tại ta phải đi rồi."

"A! Ngài đã phải rời đi rồi sao?"

"Haha. Vì đã đến thành phố lớn của đế quốc nên ta muốn đi nhìn xung quanh thêm một chút. Đừng quá lo lắng. Ta sẽ quay lại sau."

"A. Tất nhiên rồi. Về vấn đề mà chúng ta đang nói ... ... ."

"Chúng ta sẽ nói về điều đó sau. Ta thích bàn bạc công việc ở một nơi riêng tư hơn. Ngài hiểu ý ta chứ?"

"Vâng, tất nhiên rồi!"

Alex ra tín hiệu cho Pantos. Kế hoạch ban đầu đã kết thúc, vì vậy đã đến lúc họ rút lui. Pantos ngay lập tức đứng bên cạnh và đi theo Alex.

Giọng Enya vẫn văng vẳng bên tai. Alex liếc nhìn Enya khi họ rời khỏi nhà hàng. Cô ấy vẫn chưa chú ý đến anh ta vì hiện tại anh ta là Guar chứ không phải Alex.

'Cô ấy vẫn không thay đổi.'

Nhưng sâu thẳm bên trong suy nghĩ, Alex vẫn muốn Enya nhận ra mình. Bây giờ ngoại hình của Enya vẫn như cũ. Tuy nhiên, so với lúc trước, cô ấy đã trưởng thành hơn. Alex biết rõ hơn ai hết cô ấy mạnh mẽ như thế nào.

'Nhưng... ... .'

Anh cắn môi. Anh ta không thể tiếp cận Enya được nữa. Anh ta không xứng đáng với điều đó.

"Đồ l·ừa đ·ảo....."

Alex vẫn không thể quên những lời Enya đã nói hôm đó. Vì vậy, ngay cả khi gặp cô ấy ở một nơi như thế này, Alex cũng phải lướt qua như thể họ chưa từng biết nhau.

"Đi thôi."

Alex nuốt xuống sự tiếc nuối của mình và rời khỏi nhà đấu giá với Pantos.