Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 106: Kế hoạch (2)




Chương 106: Kế hoạch (2)

"Hans, có thể kiểm tra cấu trúc của phòng chứa dưới lòng đất không?"

"Những bản vẽ này không đủ à, anh trai?"

"Có những thứ không thể miêu tả được nếu chỉ thông qua bản vẽ. Tôi cần biết về cách sắp xếp đồ đạc bên trong chi tiết hơn. Có thể không?"

"Chắc là được."

Hans lấy ngón tay chỉ vào bức vẽ.

"Chỉ có một con đường duy nhất để đến và đi từ hầm ngầm của Kunst, nhưng đó là con đường duy nhất con người có thể đi."

Ở một bên của bức vẽ mà Hans chỉ tay có một lối đi nhỏ nối liền mặt đất phía trên và dưới. Tuy nhiên, kích thước quá nhỏ nên người bình thường khó có thể đi qua. Sheridan nhận ra đó là loại cấu trúc gì.

"Một lỗ thông hơi."

"Phải. Phòng dưới lòng đất cất giữ những vật phẩm có giá trị, vì vậy về cơ bản nó cần duy trì nhiệt độ, độ ẩm và sự sạch sẽ. Ma pháp cũng có giới hạn của nó. Không khí phải được lưu thông định kỳ, vì vậy phải có lỗ thông hơi để không khí ra ngoài."

"Nhưng làm thế nào để xuống đó? Chẳng lẽ cậu định chui vào đấy?"

"Tất nhiên tôi sẽ không tự mình vào đó. Tôi đâu có bị điên."

"Phải không?"

"Đương nhiên. Sẽ có người bạn nhỏ làm thay tôi."

"Ai cơ?"

Sheridan liếc nhìn xung quanh. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, không có ai ở đây có thể vừa với cái lỗ chật hẹp đó.

Hans thở dài trước sự chậm tiêu của Sheridan, cậu ta nhẹ nhàng huýt sáo. Đột nhiên, một tiếng kêu nhỏ phát ra từ góc phòng. Ở nơi mà mọi ánh mắt hướng tới, có một con chuột nhỏ.

Ngay lập tức, con chuột bò lại gần phía Hans. Hans cúi xuống và đưa tay ra, nó trèo lên tay và bò lên vai cậu.

"Nó sẽ làm thay tôi."

"... ... chuột? Cậu vừa gọi con chuột này là bạn của mình? Xin lỗi Hans. Gần đây tôi có làm phiền cậu nhiều quá không?"

"Chắc hẳn cậu đã phải chịu nhiều áp lực lắm......"

"Hai người nói cái quái gì vậy?"

Hans cau mày trước thái độ của Sheridan và Belaruna.

"Mấy người chắc vẫn nhớ thể chất của tôi có chút đặc thù chứ?"

"Hả?"

"... ... Trên thực tế, thể chất này còn có một vài cách dùng khác. Nó có thể giúp tôi giao tiếp với những đứa trẻ này."

"Giao tiếp với động vật á?"

Hans cẩn thận đặt con chuột trên vai lên bàn. Sau đó, cậu giơ ngón tay lên và chỉ vào con chuột.

"Quay tròn."

Con chuột quay vòng quanh chỗ ngồi của nó.

"Dừng lại."

Con chuột lập tức dừng lại.

"Nằm xuống."

Hans dùng ngón tay tạo hình khẩu súng và giả vờ bắn khiến con chuột ngã lăn ra một bên.

Giả vờ c·hết.

"Thật tuyệt!"

Pantos thốt lên một tiếng trầm thấp. Đối với một thú nhân như anh ta, chứng kiến một người có thể giao tiếp với động vật là một chuyện đáng ngạc nhiên.



"Ủa? Pantos, anh không thể nói chuyện với động vật sao? Anh là một thú nhân mà."

"Là thú nhân không có nghĩa là tôi có thể giao tiếp với động vật. Chỉ có pháp sư bộ lạc đã được đào tạo chuyên giao tiếp với tinh linh tự nhiên mới có thể làm được điều đó."

Mặc dù vậy, họ cũng chỉ có giao tiếp đơn giản. Trong ký ức của Pantos, không có trường hợp nào có thể đưa ra những mệnh lệnh chi tiết như vậy mà động vật vẫn hiểu và thực hiện lại được.

Hans cũng sửng sốt khi Pantos nói như vậy.

"Thật sao?"

Trên thực tế, Hans có thể thu thập được những thông tin mà người khác không thể đa phần là dựa vào những trợ thủ này. Mọi người cho rằng động vật thường có trí thông minh thấp, nhưng đó là do chúng không giao tiếp với con người, thực tế, chúng khá thông minh. Và các giác quan của động vật thường vượt trội hơn nhiều so với con người.

"Hừm. Dù sao, nếu tôi gửi thêm một vài trợ thủ của tôi vào trong, chúng ta có thể kiểm tra cấu trúc bên trong một cách chi tiết nhất. Nhưng anh định làm gì với điều đó?"

Rudger vuốt cằm và hướng ánh mắt sang Sheridan.

"Sheridan."

"Cô nghĩ gì khi nhìn cổ vật này?"

"Nó khá thú vị. Người làm ra cái này có chút đầu óc. Nhưng tại sao quý ngài lại hỏi vậy?"

"Nếu đủ vật liệu, cô có thể làm một thứ tương tự không?"

"Tương tự nghĩa là gì?"

"Ví dụ, thu lại khung cảnh xung quanh vào màn hình theo cách tương tự."

"?"

A!

Rudger nhận ra rằng trên thế giới này vẫn chưa có khái niệm này, hắn ngay lập tức thêm vào một lời giải thích.

"Một thứ mỏng và rộng chừng này. Nó có thể thu lại một đoạn hình ảnh nào đó."

"Chà, một ý tưởng không tồi. Ý của anh là muốn một thứ có thể thu lại khung cảnh trước mặt và hiển thị nó ở một chỗ khác?"

"Đúng thế."

"Có thể. Tôi nghĩ nó khá giống máy chiếu. Tôi có thể làm một thứ tương tự. Tuy nhiên, chất lượng không thể đảm bảo được. Nó có thể không bền vững do tôi thiếu thời gian."

"Không quan trọng. Dù sao thì tôi cũng sẽ không sử dụng nó lâu đâu."

"Nhưng ngài định làm gì với thứ đấy? Tôi không cần tạo một màn hình giống thứ kia sao?"

"Không cần thiết."

"Hả? Tại sao?"

Khi Sheridan nghiêng hỏi, Rudger trả lời.

"Bởi vì đã có rồi."

"?"

Sheridan và các thành viên khác im lặng lắng nghe những gì Rudger đang nói nhưng họ chẳng hiểu gì cả.

Tại sao Rudger lại muốn kiểm tra chi tiết cấu trúc bên trong của phòng chứa đồ?

Tại sao anh ta lại muốn làm một thứ có thể thu hình ảnh?

"Alex."

"Sao thế?"

"Cậu, hừm...cậu cần hành động ở giữa."

"Hành động? Như thế nào?"

"Cậu sẽ đóng vai con của một quý tộc phương Nam. Một người thiếu kinh nghiệm sống nhưng lại có rất nhiều tiền, đang ra bên ngoài du lịch. Cậu sẽ cần một bộ trang phục phù hợp. Violetta."

"Tôi sao?"



"Cô có thể may cho Alex bộ quần áo mà các quý tộc phương Nam thường mặc không? Thiết kế thoạt nhìn phải thật sang trọng."

"Tất nhiên có thể."

"Tốt. Belaruna."

"Ồ! Tôi nên làm gì?"

Rudger ném một cái ống chứa đầy chất lỏng màu đỏ cho Belaruna. Belaruna vội vàng nhận nó.

"Cái này là gì?"

"Đó là một loại thuốc mà một số pháp sư hắc ám đã thử nghiệm. Hãy phân tích nó."

"Được thôi!"

"Để đề phòng... ... Cô có thể tạo ra một loại thuốc vô hại với cơ thể con người nhưng có thể gây kích ứng khi tiếp xúc với da không? Một thứ thuốc dễ lan nhanh."

"Tôi nghĩ là có thể."

"Được, nhớ chế tạo nhiều chút."

"Được rồi."

Ánh mắt của Rudger chuyển sang Arfa. Cậu ta dường như rất hào hứng với những mệnh lệnh mà Rudger sẽ giao cho mình.

"Arfa."

"Vâng!"

"Cậu sẽ chờ ở đây."

"Hả? Tôi không làm gì sao?"

"Không phải thời điểm hiện tại. Cho đến lúc đó, hãy ở đây chờ đợi mệnh lệnh của tôi."

"Ơ, tôi biết rồi."

"Pantos. Anh cũng vậy."

"Tôi hiểu."

Không giống như Arfa, Pantos ngay lập tức gật đầu và đồng ý với lời của Rudger.

"Còn một tuần nữa. Cho đến lúc đó, hãy chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo."

* * *

Rene ngừng ăn và nhìn chằm chằm vào khoảng không với ánh mắt lơ đãng. Erendir ở bên cạnh thấy vậy, nhẹ giọng gọi.

"Rene?"

"... ... ."

"Rene!"

"A! Vâng vâng?!"

Nhìn Rene giật mình và hầu như không tỉnh táo, Erendir nhìn cô bé với ánh mắt lo lắng.

"Mấy ngày hôm nay em bị làm sao vậy? Bị ốm sao?"

"Ơ, không phải... ... ."

"Ta nghe nói em đã đi làm thêm và bị cuốn vào một vụ t·ấn c·ông. Em có sao không?"

"E-em không sao. Giáo sư Rudger....."

"Giáo sư Rudger?"



Khi nghe đến cái tên đó, Erendir phản ứng một cách bối rối.

Tuy nhiên, Rene sau khi nhắc đến tên Rudger lại một lần nữa đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Erendir thở dài, nắm lấy vai Rene và lắc nhẹ.

"Hả?! Ồ! Em xin lỗi. Em lại không tập trung."

"Chuyện gì đã xảy ra với giáo sư Rudger vậy?"

"Vâng vâng? Chị nói gì?"

Khi vẻ mặt của Erendir dần trở nên lạnh lùng, Rene vội vàng giải thích.

"Không phải như chị đang nghĩ đâu!"

"Hửm?"

"Giáo sư đã cứu mạng em... ... ."

"Vậy sao em lại thất thần nhiều như vậy?"

"Chỉ là một cảm giác kỳ lạ thôi."

"?"

"Em có cảm giác dường như đã gặp giáo sư ở đâu đó... ."

Nghe những lời này của Rene, vẻ mặt của Erendir dịu đi.

"Chắc không phải ảo giác lúc giáo sư cứu em chứ?"

"Nghĩa là sao?"

"Phải lòng người đã cứu bản thân, đây là một kiểu tâm lý khá thường gặp."

"Cái gì?!"

Rene đỏ mặt.

"Không, không giống thế! Chị Erendir...."

"Ta rất vui vì em nói vậy. Nếu nó thực sự xảy ra... ... ."

"... ... ?"

"Ta sẽ can thiệp."

"Hả?"

Rene không ngờ rằng Erendir lại nói như vậy.

"Chị Erendir, có phải chị không thích giáo sư Rudger không?"

"Thay vì ghét... ... hừm. Đó là một cảm giác mơ hồ."

"?"

"Giáo sư Rudger là một nhân vật nguy hiểm!"

"?!!!"

Chị Erendir đang nói cái gì vậy?

"Khá là khó giải thích cho em hiểu. Nhưng em biết mà, trực giác của phụ nữ thường khá chuẩn."

"Hả?"

"Em cứ biết như vậy là được rồi. Không cần hỏi nhiều đâu."

"............."

"Dẫu sao thì, có một điều ta nhận ra khi quan sát giáo sư Rudger."

"Chị nhận ra gì... ... ?"

"Giáo sư đó..."

Erendir nhớ lần đầu tiên Rudger Chelici xuất hiện trong lớp học. Khí thế nguy hiểm và lạnh lùng mà giáo sư Rudger toát ra lúc đó.

"Là loại người giống như chị gái của ta."