Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 103: U.N Owen (1)




Chương 103: U.N Owen (1)

Sheridan lên tiếng.

"Vậy tiếp theo là tôi đi. Tên tôi là Sheridan Ionphid. Như mọi người có thể thấy, tôi là một người lùn."

Mái tóc trắng buộc thành hai bím đung đưa lên xuống theo chuyển động của Sheridan. Đôi mắt đỏ hồng ngọc và làn da nâu mềm mại. Cô ấy trông giống như một cô bé dễ thương, nhưng những người biết con người thật của cô ấy sẽ không bao giờ tin vào một điều như vậy. Bởi bên trong Sheridan ẩn chứa một con quái vật trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài đáng yêu của mình.

"Sở thích của tôi là phát minh. Tất nhiên tôi chủ yếu chế tạo máy móc nhưng tôi thích chế thuốc súng và bom hơn."

"Nếu chẳng may Sheridan có chạm vào thuốc súng, nhớ lau khô chúng đi."

"Nếu mọi người không muốn c·hết."

Rudger thêm một lời cảnh báo. Điều đó có nghĩa là cô gái lùn này là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Sau khi Sheridan giới thiệu xong, người tiếp theo là Belaruna.

"Hì hì. Xin chào. Tôi là Belaruna Petana. Chuyên môn của tôi là dược học, giả kim thuật và thuốc súng."

"A, đúng rồi. Nếu có ai b·ị t·hương, tôi có thể chữa trị. Tất nhiên, tôi không có giấy phép hành nghề, nhưng đừng lo lắng, tôi đã từng làm việc như một bác sĩ rồi... ... ."

Mái tóc cô nhuộm màu cam đậm như lá mùa thu trên núi. Mái tóc bù xù rối bù dài đến nỗi che cả mắt. Cô ấy trông giống như một người phụ nữ điên rồ. Thực ra nói cô ấy có phần điên cũng không sai, ngày nào cũng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, luôn ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, tính cách lập dị cũng không kỳ quái.

Belaruna đã từng bị đồng loại ruồng bỏ. Vì vậy, cô ấy đã trốn khỏi khu rừng và đến thành phố nơi con người sinh sống. Nhưng vì tính cách u ám, không hòa đồng được với người khác nên Bellaluna phải sống với thân phận một bác sĩ chui trong một con hẻm.

Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài không đáng tin cậy, trình độ của Belaruna rất tốt. Các loại thuốc cô ấy chế tạo được đồn đại là hiệu quả hơn nhiều so với những thứ được bán trên thị trường. Những viên thuốc mà Rudger thường dùng cũng được tạo ra sau khi tham khảo ý kiến ​​của Belaruna.

"Mong chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Ngay cả khi nói điều đó, đôi mắt của Belaruna vẫn hướng về Hans. Hans chợt cảm thấy lạnh gáy.

Ba người đã tự giới thiệu xong.

Alex là người chủ động tiếp theo.

"Chà, đúng là không thể ngồi yên trong bầu không khí này. Tôi là Alex. Là một thường dân nên không có họ."

Alex cúi mình và nhấc chiếc mũ ra khỏi đầu. Anh ta lướt đầu ngón tay qua mái tóc vàng óng của chính mình.

"Tôi không có tài năng nổi bật như những người khác. Tuy nhiên, nếu phải nói ra, tôi tự tin rằng mình có thể làm tốt hơn bất kỳ ai khác trong việc làm tan chảy trái tim phụ nữ."

"Và l·ừa đ·ảo."

Violetta tiếp lời.

Alex mỉm cười gật đầu.

"Tất nhiên, khi hoạt động nghệ thuật, đôi khi yếu tố 'giả dối' cũng phải cần thiết. Nhưng dù sao cũng không có vấn đề gì phải không? Một lời nói dối, miễn là nó không bị lật tẩy thì nó sẽ trở thành 'sự thật'."

Một kẻ l·ừa đ·ảo. Một người đàn ông đẹp trai thú vị với vẻ ngoài kỳ lạ. Anh ta giỏi lấy lòng người khác giới bằng cách lộ liễu và nịnh bợ, diễn xuất xuất sắc, nói dối tự nhiên lấy đi tâm trí người khác.

"Bên cạnh đó, tôi cũng đã học được một số kỹ năng linh tinh, nhưng tôi thực sự không thể khoe khoang về điều đó với mọi người ở đây."

Đó là cách Alex kết thúc.



Người tiếp theo là một người khổng lồ với mái tóc trắng dài như bờm sư tử. Ngay cả trong không gian rộng lớn như thế này, anh ta cũng phải hơi nghiêng đầu. Nếu không, đầu của anh ta sẽ chạm vào trần nhà.

"Tôi là Pantos. Mong mọi người có thể chiếu cố nhiều hơn."

"Gì vậy? Anh định chỉ nói như thế thôi sao?"

Khi Alex hỏi, Pantos chỉ im lặng không đáp lại. Đúng lúc này, cậu thiếu niên bên cạnh đứng ra giải vây.

"Pantos thường không nói nhiều. Mong mọi người hiểu cho anh ấy."

"Cậu là ai?"

Hans hỏi người trước mặt.

Cậu ta trông có vẻ là một người hiền hoà. Cậu ta luôn giữ nụ cười trên môi nhưng Hans luôn cảm thấy người này không giống như mình tưởng. Chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài của người này, cậu ta là một thanh niên đẹp trai mà các quý cô quý tộc thích. Mái tóc nâu sẫm được chải chuốt cẩn thận, cậu thiếu niên mặc trên mình một bộ vest chỉnh tề.

"À, tên tôi là Arfa. Tôi cũng không có họ."

"Nhìn cậu không có gì đặc biệt cho lắm. Sao cậu lại quen được anh trai vậy?"

"Ý anh là ngài Rudger? Hừm. Nếu phải nói thì ngài ấy giống cha của tôi hơn."

"Hả?!"

Violetta khá sốc khi nghe tin đó. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Rudger, ánh mắt như muốn hỏi điều đó có đúng không.

"Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi vẫn chưa kết hôn và chưa hề có con."

"Nhưng cậu ta vừa nói... ... ."

"Gần gũi với một đứa trẻ không có nghĩa tôi là cha của nó. Trường hợp của Arfa khá đặc biệt."

"Đúng là như vậy."

Arfa mỉm cười đồng ý với lời của Rudger.

"Tôi mới được sinh ra nên chưa biết gì về thế giới này. Lý do tôi coi ngài Rudger như cha của mình là vì ngài ấy đã chỉ bảo và dạy dỗ tôi rất nhiều."

"Thật khó có thể tin rằng cậu vừa mới được sinh ra... ... ."

Vóc dáng của người này trông như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ai có thể tin được rằng người này chỉ mới được sinh ra gần đây chứ?

Mọi người đều nhìn Arfa bằng ánh mắt dò hỏi nhưng cậu bé bí ẩn này chỉ mỉm cười và không ngừng giới thiệu về đồng bạn khổng lồ bên cạnh.

"Hãy quay lại phần giới thiệu, đây là Pantos. Anh ấy rất to lớn và có vẻ ngoài đáng sợ nhưng thực ra anh ấy tốt bụng hơn bất kỳ ai khác. À còn một điều nữa, Pantos không phải là con người. Nè Pantos, anh có thể vui lòng bỏ mũ xuống không?"

Theo sự thúc giục của Arfa, Pantos nhấc chiếc mũ ra khỏi đầu. Đôi tai phía dưới mũ ngay lập tức lộ ra.

"Anh là một thú nhân sao?"

Pantos là một thú nhân. Không giống như Hans, thú nhân là một chủng tộc có thể chất vượt trội so với con người.

"Pantos được sinh ra với một cơ thể cường tráng khác thường. Anh ấy làm nhiều công việc khác nhau nhưng chủ yếu nhất là săn bắt cá voi."



"Săn cá voi?"

Alex nghi ngờ đôi tai của mình. Mọi người trố mắt nhìn Alex trước phản ứng thái quá của anh ta.

"Ờ, không phải thú nhân thường sợ nước sao?"

Điều Alex nói không hẳn là do có thành kiến ​​với thú nhân. Trên thực tế, người thú chủ yếu sống ở phía nam của lục địa, trong một vùng đất đầy đồng cỏ và sa mạc rộng lớn. Mặc dù họ có cơ thể cường tráng và sức mạnh bẩm sinh, nhưng số lượng rất ít và đặc biệt sợ nước. Vì vậy, người thú không bao giờ sống gần biển hoặc ven sông.

Nhưng Pantos lại làm việc liên quan đến săn bắt cá voi? Anh ta không phải ra khơi sao?

Mọi người nhìn chằm chằm vào Rudger chờ đợi một lời giải thích. Dù ai nói gì đi chăng nữa, người hiểu Pantos nhất ở nơi này có lẽ là người đàn ông trước mặt.

"Mặc dù Pantos là một thú nhân, nhưng anh ấy hơi đặc biệt. Anh ấy không sợ nước."

"Vậy chẳng phải anh ta gần như hoàn hảo rồi sao?"

Một thú nhân có thể vượt qua điểm yếu cơ bản của giống loài.

Ngoài ra, Pantos trông to lớn và mạnh mẽ hơn nhiều so với thú nhân bình thường. Nhìn vào những cẳng tay dày này, ngay cả khi mặc trên người bộ quần áo được đặt làm riêng cực kỳ đồ sộ, các gân cơ bắp của Pantos vẫn lộ ra ngoài như thể cơ bắp của anh ấy chỉ chực chờ xé toạc quần áo và bật ra nếu anh ấy dùng sức.

"Trên thực tế, với sức mạnh và kỹ năng của Pantos, anh ấy xứng đáng là thú nhân đứng đầu. Nhưng anh ấy không thích điều đó lắm nên đã từ bỏ việc lãnh đạo bộ tộc và ra bên ngoài chu du."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi cần một mục tiêu."

Pantos đã trả lời câu hỏi đó.

Anh ta muốn có cảm giác săn mồi. Đó là lý do Pantos ra khơi. Vượt qua nỗi sợ nước vốn có của tộc người thú, cầm một cây lao khổng lồ phù hợp với kích thước của mình và một mình săn cá voi trong biển bão. Chỉ vì anh ta biết có một con mồi ở đó.

"Săn bắn là sở trường của anh à?"

"... ... ."

Pantos ngậm miệng.

Người này lại im lặng. Hans khó chịu vì thái độ đó, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài.

Rudger tiếp tục giải thích.

"Pantos thích săn lùng những thứ khổng lồ và muốn có cảm giác truy tìm thứ gì đó. Anh ấy coi đó như công việc của đời mình."

"Vậy, làm thế nào anh gặp Pantos?"

"Anh ta đã cố gắng săn lùng tôi."

"Cái gì?"

Mọi người có mặt đều không thể tin những gì Rudger nói trừ Arfa và Pantos.

"Săn lùng? Anh á?"

"Phải. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với Pantos diễn ra như thế. Anh ta đến để săn lùng tôi."



Sheridan nghiêng đầu và hỏi.

"Quý ngài, ngài không phải là một con cá voi. Có gì đó không đúng lắm."

"Con mồi chỉ là một cách nói mà thôi."

"Thủ lĩnh đáng giá." Pantos nói.

"Đó là lý do anh tìm anh trai sao? Vì anh trai tôi mạnh mẽ nên anh muốn săn lùng anh ấy?"

"Được rồi, Hans."

Rudger lắc đầu. Nói như vậy chẳng khác nào nói Pantos là người điên.

Sheridan ngây thơ hỏi.

"Nhưng tôi thấy quý ngài hiện tại trông vẫn ổn."

"Đương nhiên. Bởi vì tôi đã thắng trong trận đấu đấy."

"... ... Ồ."

Nghe câu trả lời tự hào của Rudger, mọi người đều nhìn Pantos với ánh mắt dò hỏi điều đó có thật không.

Pantos đứng đó im lặng, gật đầu nhẹ.

"Tôi đã chiến đấu hết sức. Nhưng người này quá mạnh. Tôi đã b·ị đ·ánh bại."

Pantos vẫn không quên cuộc chiến lúc đó. Chính xác mà nói thì anh ta không thể quên được.

Với mơ ước được chiến đấu với một sinh vật mạnh mẽ, Pantos đã đi lang thang khắp các lục địa trên thế giới. Nếu anh ta đánh giá thứ gì là một mục tiêu mạnh, anh ta sẽ tìm đến và chiến đấu với thứ đó. Anh ta đã giành được vô số chiến thắng.

Cho đến khi Pantos nghe được tin tức về một pháp sư lang thang. Mọi người đều nói rằng người này mạnh đến mức không ai có thể chạm được vào người đó. Pantos nhận ra sự tồn tại của một "con mồi" mới. Anh ta là một thú nhân và thú nhân có giác quan thứ sáu vượt trội hơn nhiều so với nhân loại. Vì vậy, anh ta đã đến gặp vị pháp sư đó và thách đấu với người này. Cuối cùng, Pantos b·ị đ·ánh bại.

"Thủ lĩnh rất mạnh."

Pantos bình tĩnh nói về thất bại của mình.

Rudger chỉ biết khoanh tay lắc đầu.

"Nếu phải kể lại câu chuyện lúc đó, tôi sẽ nói rằng có một chút hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì?"

"Pantos đến để tìm một pháp sư vĩ đại, mục đích ban đầu của anh ta không phải là tôi. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau và vô tình xảy ra xô xát."

"Cái gì? Không phải anh sao?"

Điều đó có nghĩa là gì?

Vậy là gã khổng lồ này đã nhầm mục tiêu thành Rudger à?

"Vậy thì ban đầu anh ta định đấu với ai?"

Belaruna tò mò hỏi, sự chú ý của mọi người ngay lập tức đổ dồn vào Rudger.

Sau một thoáng im lặng, Rudger thở dài.

"... ... Là Sư phụ của tôi."