Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 46: Ngoại truyện – Hạ Tịch




Tháng bảy, thành phố X, công ty XX diễn ra buổi ký tặng sách, mọi người ồn ào tấp nập.

Hạ Tịch ôm một chồng sách của người nọ vào trong lòng, yên tĩnh đứng xếp hàng trong đám đông.

Mái tóc mềm mại của người nọ buông xõa trên trán, tay phải cầm Mark bút, cúi đầu ký lên những cuốn sách mà độc giả đưa tới, trên người cũng không lộ ra một chút khí chất kiêu ngạo nào, tính tình thoải mái dễ chịu, bọn họ muốn viết cái gì thì cô sẽ viết cái đó, lại còn rất kiên nhẫn, mỉm cười với độc giả nói “Cám ơn”

Trong hội trường, ánh đèn rất sáng, in xuống tạo nên những chiếc bóng trải dài, có một loại cảm giác cô đơn pha lẫn vào trong đó. Hạ Tịch đứng ở phía xa xa nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy hơi giật mình, trong lòng trào dâng một loại cảm xúc, giống như. . . . . .giống như đã rất lâu rồi chưa gặp lại nhau.

Có một người phụ nữ xinh đẹp đi đến sau lưng người nọ, cúi đầu nói nhỏ điều gì đó, người nọ chỉ mỉm cười, nhìn về độc giả tiếp theo nói một câu “thật xin lỗi” rồi xếp chồng sách để qua một bên, hơi ngẩng đầu nhíu mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp, mắt phượng hơi nhếch lên.

Mắt phượng. . . . . .đều là mắt phượng. . . . . . .

Cái dáng vẻ này. . . . . . . . .

Hạ Tịch trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, phong cảnh bốn bề, tiếng người nói xung quanh đều đã không còn cảm giác được, cô mơ hồ nhìn theo bóng dáng người nọ lại giống như thấy được bộ dáng của một người thời trung học. Chỉ là. . . . . . .dường như trong nháy mắt, người nọ đánh rơi bút, kích động vẫy tay, nói với người phụ nữ xinh đẹp kia câu gì, vừa quay đầu lại là một dáng vẻ làm nũng.

Quả nhiên. . . . . . . .Học tỷ là một người lạnh nhạt hờ hững, làm sao có thể giống như người kia, một bộ dáng kiêu ngạo làm nũng như vậy?

Tự cười nhạo bản thân, Hạ Tịch cúi đầu, nhìn sách của người nọ viết, cô cười khổ, làm sao có thể, làm sao có thể cho rằng hai người họ giống như Tân Lương và Chiêu Dương ngày trước.

Hạ Tịch, người ở thành phố A, là học sinh tốt nghiệp của trường XX.

Lúc cô học lớp mười, Tân Lương và Chiêu Dương là một đôi ngông cuồng nhất khối mười một. Trên thực tế, Tân Lương khi đó đã rất nổi tiếng trong trường học, thậm chí ở khu C cô cũng là một nhân vật hô phong hoán vũ.

Hô phong hoán vũ.

Có lẽ hình dung bằng từ này không được chính xác lắm, cho tới nay, Hạ Tịch đều lấy hình tượng là một cô gái ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt mọi người. Cô chưa từng nói với bất kỳ ai, thật ra, trong mắt cô rất hâm mộ “Đứa trẻ hư” cũng chính là Tân Lương này, hâm mộ cô ấy có thể vô tư tùy ý, hâm mộ cô ấy kiên cường dũng cảm, hâm mộ cô ấy có thể nắm tay Chiêu Dương đứng trước mặt mọi người nói rõ lòng mình, hâm mộ Chiêu Dương có thể dựa dẫm vào một người như thế.

Nhưng mà hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ mà thôi, bất kể là nguyên nhân khách quan hay chủ quan, Hạ Tịch cũng chỉ có thể đứng từ xa, lẳng lặng nhìn hai người bọn họ.

Từ nỗi khiếp sợ ban đầu cho đến tò mò, cuối cùng là chúc phúc, quá trình này quả thật cũng rất đơn giản.

Cô còn nhớ rõ, ánh mặt trời ngày đó cực kỳ ấm áp, khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu vô cùng. Mọi người vừa làm xong công tác tuyên truyền, đang trở về lớp. Đột nhiên ngoài sân thể dục trở nên ồn ào, không rõ là giọng nói của ai hô to: “Nhìn lên trên đài kìa.”

Rất nhiều người đã ngẩng đầu lên, thấy Tân Lương mặc một bộ thể dục rộng thùng thình đang kéo tay Chiêu Dương bước lên phía trước, tất cả mọi người không hẹn mà cùng chết đứng tại chỗ, không hiểu được cô ấy đang làm gì.

Tân Lương cầm chiếc microphone giơ lên trước mặt, hơi cúi đầu, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo: “Hôm nay tôi đứng ở đây là vì tôi nghe được một vài lời đồn đãi từ những học sinh trong trường, đối với chuyện này tôi cũng không muốn nói gì, tôi chỉ muốn nói, tôi biết, chúng tôi còn trẻ, cần mọi người chỉ bảo, nhưng tôi không cần người khác đứng sau lưng mình chỉ trỏ.”

Nói xong, Tân Lương nghiêng người, kéo tay Chiêu Dương, giương mắt nhìn tất cả mọi người phía dưới, vẫn như cũ là cái giọng điệu lãnh đạm kia: “Tình yêu của chúng tôi là đáng giá.” Cô nắm tay Chiêu Dương, ánh mặt trời bốn bề chiếu xuống, ở trên mười đầu ngón tay đang xiết chặt lấy nhau, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt ửng hồng của Chiêu Dương, Tân Lương thu hồi tay trái, bỏ vào trong túi, dáng vẻ dường như vô cùng mỏng manh lại mơ hồ để lộ ra một loại khí chất quật cường và kiêu ngạo, “Cho dù tình yêu này là sai, nhưng cũng đáng giá!”

Mặc kệ người ngoài nói cô ấy như thế nào, đó là lần đầu tiên Hạ Tịch nhận thức được con người của Tân Lương.

Hạ Tịch trợn mắt cứng đờ đứng bên dưới, nghe thấy xung quanh mọi người cũng sững sờ kinh ngạc giống như mình, tiếng hoảng hốt đan xen với từng tiếng thở dài, tròng mắt hơi đổi, trong mắt đều là sự khâm phục kính nể, cô đứng trên sân thể dục nhìn một đám học sinh đang ồn ào đinh tai nhức óc, lại nhìn về phía hai người bọn họ, dưới nắng mặt trời không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi bàn tay đang xiết chặt vào nhau.

Thật kỳ lạ, rõ ràng đây là một chuyện không thể chấp nhận được, rõ ràng đây là một chuyện chỉ nên lén lún làm sau lưng người khác, tại sao hai cô ấy có thể quang minh chính đại danh chính ngôn thuận như vậy?

Hạ Tịch không hiểu, thật sự không hiểu, nhưng mà không biết có phải bởi vì bị lời nói của Tân Lương ảnh hưởng hay không mà tất cả mọi người đều chúc phúc, cho dù thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người gặp mặt gây hấn khiêu khích nhưng cũng đều bị Tân Lương xử đẹp, sau đó không còn người nào dám nói điều gì trước mặt Tân Lương nữa, nhất là sau khi cô ấy đánh gãy tay của Hứa Phi Dương chỉ vì cô ta dám động đến Chiêu Dương.

Những ngày sau đó trôi qua bình yên lại vô cùng vui vẻ, Hạ Tịch đứng ở bên ngoài thế giới của Tân Lương và Chiêu Dương, cách xa một khoảng, nhìn hai người bọn họ ngày ngày đi học cùng nhau, rõ ràng là một Tân Lương hờ hững lạnh nhạt, lại dần dần bị Chiêu Dương khiến cho trở nên dịu dàng mềm mỏng. Nhìn Tân Lương trên người đầy những vết thương, toàn thân nhếch nhác nhưng vẫn như cũ, ngạo nghễ đứng thẳng người trướng cổng trường nhìn Chiêu Dương đang khóc không thành tiếng, buông ra lời hứa “Đến chết không rời.” . Khoảnh khắc đó, Hạ Tịch đã thật sự cho rằng đây chính là một câu chuyện cổ tích, thật sự cho rằng hai người bọn họ từ nay về sau có thể vĩnh viễn được ở bên nhau.

Nhưng mà về sau. . . . . . .Về sau Hạ Tịch nghe được rất nhiều chuyện, cũng nghe được Tân Lương và Chiêu Dương. . . .cuối cùng vẫn cách xa.

Thật ra thì. . . . .có lẽ từ xưa đến nay, trung hiếu khó lưỡng toàn.

Hạ Tịch nhớ đến buổi dạ hội năm ấy.

Kỳ thật, sau tiết mục của Tân Lương, cô thay mặt cho tất cả học sinh cấp dưới tiễn bọn họ tốt nghiệp. Lúc đứng ở trên sân khấu, ngoài việc nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy lúc trắng lúc xanh của Tân Lương ra, cô còn thấy cả vẻ mặt của thầy Trần ngồi bên cạnh Lâm Nhất Nhiên khi đó, cả cái lúc thầy ấy đuổi theo Lâm Nhất Nhiên ra ngoài.

Kỳ thật nói đến cùng, trước khi gặp được người kia và sau khi hiểu rõ câu chuyện của Tân Lương và Chiêu Dương, cô đặt mình vào hoàn cảnh của Tân Lương khi ấy, cuối cùng người cô cảm thấy hâm mộ nhất chính là Lâm Nhất Nhiên. . . . . .

Mùa hè năm ngoái ở nơi này, Lâm Nhất Nhiên vẫn là người mà trong lòng Hạ Tịch hâm mộ nhất, học tỷ xuất sắc như vậy, cộng thêm một tình yêu khiến cho người ta ngưỡng mộ. Trong cảm nhận của mọi người, bạch mã hoàng tử cứ như vậy mà lại chọn trúng cô bé lọ lem, từ chối biết bao nhiêu người ưu tú khác, lại trước mặt tất cả bọn họ vẫn có thể vươn tay về phía cô, sau đó hết lòng quan tâm chăm sóc.

Kỳ thi Anh ngữ ngày đó, cô lẳng lặng ngồi bên phải Trần Tư Tầm, cách ba người nữa, chứng kiến biểu hiện của Lâm Nhất Nhiên đứng trên khán đài.

“Nhóm C số báo danh 6, Lâm Nhất Nhiên!”

Kỳ lạ là cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ lúc thầy giám thị gọi tên. Ban đầu Lâm Nhất Nhiên bước lên mang theo một vẻ mặt cực kỳ mờ mịt, vẻ mặt ấy còn có chút kích động như là đang tìm kiếm điều gì, nhưng rồi sau đó vài giây, ánh mắt của cô bỗng nhiên dừng lại, yên lặng nhìn về một chỗ, ánh đèn chói lọi cứ như vậy hắt lên trên khuôn mặt cô, tiến sâu vào trong đôi mắt. Lâm Nhất Nhiên cố gắng nhắm chặt mắt lại, khoảnh khắc khi cô mở mắt ra, trong đáy mắt lóe lên vô vàn tia sáng, cả người dường như có ánh hào quang đang tồn tại, hoàn mỹ như vậy, tự tin như vậy.

Tại cái ngày thi hôm đó, Hạ Tịch đã từng nghe nói, năm lớp mười một, trình độ Anh ngữ của Lâm Nhất Nhiên không được tốt lắm, cũng từng nghe nói Lâm Nhất Nhiên có tư cách tham gia cuộc thi tuyển chọn vào trường đại học ở thành phố B cũng là nhờ Trần Tư Tầm, nhưng khi giọng nói phát âm tiếng Anh trầm bổng du dương của cô vang lên thì trong hội trường lại nổi lên vô số tiếng ca ngợi, ban giám khảo hài lòng mỉm cười, sắc mặt của một vài người khác thì lại trở nên khó coi, Hạ Tịch hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn mờ ảo, cô lại có thể tận mắt nhìn thấy trong đáy mắt vốn dĩ hờ hững của Trần Tư Tầm, dần dần xuất hiện một nét cười thản nhiên. Là bởi vì người kia sao? Không phải bởi vì cuộc thi hay bởi vì thành tích, mà chỉ vì dường như trong mắt người kia, toàn bộ đều là thế giới của riêng mình, mà Trần Tư Tầm chính là toàn bộ thế giới ấy.

Bởi vì nhất định phải có được một lý do thật tốt, cho nên bọn họ phải nỗ lực đi về phía trước, nỗ lực hoàn thiện bản thân, tất cả mọi cố gắng đều chỉ vì mong một ngày có thể sánh đôi cùng nhau.

Khi mọi người đang nhiệt liệt vỗ tay, Hạ Tịch theo thói quen nhìn theo bóng dáng một người mặc áo sơmi trắng, sau khi Lâm Nhất Nhiên trình bày xong thì anh đã rất nhanh đi đến phía sau khán đài, cô nghe được bên tai mình là những lời bàn luận to nhỏ: “Người ta có thầy giáo bên cạnh hướng dẫn quả nhiên có khác, vừa đẹp trai, giàu có, lại dịu dàng như thế, ai mà so sánh được! Nói như vậy, Lý Điển thật đúng là. . . . .”

A, đúng rồi, Lý Điển, bạn trai trước của Lâm Nhất Nhiên. Hạ Tịch cảm thấy vận khí của Lâm Nhất Nhiên không phải là tốt bình thường, một người, hai người đều thích cô ấy, đã vậy một người còn thuộc loại ưu tú nữa.

Là do Lâm Nhất Nhiên có cái mị lực đặc biệt gì, hay là do bản thân cô ấy đã quá xuất sắc rồi?

Trong buổi lễ tốt nghiệp, một người ngồi bên dưới, một người đứng bên trên, không quan tâm ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ đứng xa xa nhìn về nhau, tất cả thầy cô đều đã ngầm cho phép, đến cả hiệu trưởng cũng mở miệng trêu chọc, mọi người chúc phúc, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, tất cả đều trầm trồ khen ngợi Lâm Nhất Nhiên dũng cảm tỏ tình với Trần Tư Tầm, cho đến khi buổi lễ kết thúc mà bọn họ vẫn còn nói chuyện say sưa.

Về sau, Hạ Tịch cũng đã tốt nghiệp.

Cô cũng tham gia cuộc thi Anh ngữ tuyển chọn, cũng thay mặt cho toàn thể học sinh cuối cấp lên đọc diễn văn, chỉ là không có kinh thiên động địa như vậy. Khả Tích ngồi cùng bàn chọc chọc cánh tay cô nói: “Hạ Tịch, thật ra thì cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cậu so với Lâm học tỷ cũng không kém là bao, chỉ tiếc là cậu không gặp được một người giống như Trần Tư Tầm, cho nên mọi người thường nói, vận may thật sự rất quan trọng!”

Đúng vậy, vận may rất quan trọng.

Đúng vậy, cô không gặp được một người như Trần Tư Tầm. Cô đã từng nghĩ, vì cái gì mà Lâm Nhất Nhiên có thể gặp được Trần Tư Tầm, Chiêu Dương có thể gặp được Tân Lương, vậy mà vì sao cô lại không gặp được người kia của mình?

Khi đó Hạ Tịch cũng không biết rằng, sẽ không bao lâu nữa, chính mình cũng gặp được một người như vậy.

Tân Lương và Chiêu Dương, cô đã từng hâm mộ hai người bọn họ như thế.

Kỳ thật thì Hạ Tịch biết, bản thân mình không có phúc khí để gặp được một người như Tân Lương, cho nên cô tình nguyện xem mình giống như Tân Lương, cho dù không có được khí phách kiêu ngạo và sự dịu dàng như vậy thì cũng phải che chở quan tâm được người mà mình yêu thương giống như Tân Lương đối xử với Chiêu Dương vậy.

Cho nên cô không hề có một chút do dự nào, bỏ xuống tất cả, không chùn bước đuổi theo người kia đến thành phố này, dù cho trong lòng người đó đã có một người khác, dù cho bản thân mình trong suy nghĩ của người đó lại chẳng hề có tên.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể quang minh chính đại đứng ở trước mặt người đó, cùng với người đó mặt đối mặt chuyện trò.

Quả nhiên. . . . . . . . . quả nhiên cậu không hề nhận ra tôi.

Mặc dù đây là chuyện đã nằm trong dự liệu, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được xông lên một cảm giác cô đơn.

Cô buông xuôi tất cả, đuổi theo người ta đến cái thành phố xa lạ này, mang theo một trái tim ngập tràn vui sướng bước đến trước mặt người đó, thế nhưng người đó lại không nhận ra cô, cô đến đây chỉ để chờ đợi cái khoảnh khắc này. Nhìn người nọ hai mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt lại cười tươi dịu dàng, Hạ Tịch dường như trở nên u mê, cô giống như là bị quỷ ám, “Tôi tên là Hạ Tịch, Tịch của trống vắng cô đơn.”

Sau khi ở lại thành phố B, Hạ Tịch không hề ngoài ý muốn khi gặp được Lâm Nhất Nhiên. Từ khi năm học vừa kết thúc, đã một năm rồi không gặp lại bọn họ, cuối cùng lại không hề báo trước mà gặp nhau. Cô đứng ở xa xa, nhìn Lâm Nhất Nhiên trên mặt tràn đầy ý cười, đang vừa kéo vali vừa nói tạm biệt với mọi người xung quanh, một đám bạn học tiến lên cùng nhau ôm ấp, tất cả đều nhìn về phía camera giơ tay hình chữ V cười ngây ngốc, vẫn là dáng vẻ tự tin và non nớt như vậy, khắp người đều tràn đầy hơi thở của mùa xuân, của tuổi trẻ, lan ra bao phủ hết bầu không khí xung quanh.

Kỳ thực, sau khi gặp lại người nọ, Hạ Tịch bắt đầu không còn hâm mộ Lâm Nhất Nhiên nữa mà lại hồi tưởng về câu chuyện của Tân Lương và Chiêu Dương.

Cô đứng ở một gốc cây nhỏ nhìn bọn họ, cho đến khi Trần Tư Tầm đi đến ký túc xá đón Lâm Nhất Nhiên, cô cũng không bước ra nói chuyện mà chỉ lẳng lặng quay về phòng ngủ của chính mình.

Học kỳ cuối của năm nay, cô nộp đơn xin được ở lại ký túc xá, ở lại nơi còn có hơi thở của người kia.

Hạ Tịch cảm thấy, Trần Tư Tầm và Tân Lương thật ra rất giống nhau, trước mặt mọi người luôn bày ra vẻ mặt hờ hững lạnh lùng, nhưng khi đứng trước mặt người mà mình yêu thương lại có thể nở ra một nụ cười chân thật nhất.

Lúc cô còn ở trường trong thành phố A, Lâm Nhất Nhiên và Tân Lương là hai học sinh vẫn còn lưu lại một câu chuyện truyền kỳ. Khi bạn đưa mắt nhìn vào người khác ,thì sẽ luôn luôn vô tình nhìn thấy những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất của họ, nhưng đến khi nào chính bản thân mình rơi vào tình yêu thì bạn mới có thể hiểu rõ, yêu, thật sự là không hề dễ dàng như vậy.

Thật ra lúc đầu, Lâm Nhất Nhiên cũng phải chịu áp lực rất lớn. Đứng trên khán đài nhìn xuống, trong lòng cô luôn cảm thấy khẩn trương không thể kìm chế được. Khi Bội Tưởng kiếm chuyện gây sự cũng rất khó khăn mới có thể chống đỡ, bởi vì cách xa Trần Tư Tầm mấy ngàn km nên cô chỉ có thể một mình đối mặt với toàn bộ, nhưng bởi vì cô có niềm tin, cho nên bất chấp đoạn đường gian nan cũng cùng nhau tiến về phía trước, đó chính là sự tin tưởng tuyệt đối của tình yêu.

Kỳ thực lúc trước, Tân Lương và Chiêu Dương ở cùng một chỗ cũng bị rất nhiều người phản đối. Dù sao ở cái xã hội này, đó là một điều không thể chấp nhận được. Mặc dù nắm tay nhau, mặc dù bên ngoài luôn tỏ ra hờ hững, nhưng trong lòng cô ấy hẳn là vẫn có một chút lo âu. Cho nên tôi phải cám ơn cậu, không phải bởi vì cậu có thể chấp nhận tình cảm của tôi hay không, mà bởi vì cậu có thể cùng tôi đối mặt.

Chỉ là, cho dù biết sẽ không dễ dàng đối với chúng ta, đằng sau mỗi nụ cười đều là đau đớn và áp lực, nhưng Hạ Tịch vẫn không kìm được mà ngưỡng mộ, bởi vì ít ra học tỷ cũng vì tình yêu sâu đậm với người đó mà cố gắng, bởi vì có một người, chỉ vì muốn thừa nhận cái sự ngọt ngào này mà chỉ có thể đau khổ đứng nhìn từ xa, bởi vì khi tình yêu chớm nở lại có thể đúng lúc gặp được người mình thật lòng yêu thương.

Học tỷ đã nói, bất luận là tình cảm như thế nào, đều không phải là thuận theo tự nhiên, nhưng mà cô thật sự rất muốn hỏi, bản thân mình đã nỗ lực lâu như vậy mà vẫn chỉ là thanh sắt không thể biến thành kim, nước chảy nhưng đá chẳng mòn, là do cô thành tâm vẫn chưa đủ, cố gắng vẫn chưa đủ, hay là do hai người bọn họ không có duyên?

Là do cô trả giá vẫn chưa đủ? Hay là vì cô đã quá cưỡng cầu rồi?

Lúc đó Hạ Tịch vẫn không biết, vài năm sau khi cô được mời trở lại thành phố A, trở lại ngôi trường quen thuộc mà xa lạ, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, cô mới chợt hiểu ra. . . .thì ra là tuổi tác đã lặng lẽ trôi qua lâu như vậy.

Cô ngồi ở chỗ mà lễ tốt nghiệp năm xưa mình đã từng ngồi, nhìn Trần Tư Tầm đứng trước mặt những học trò ngày xưa, cầu hôn Lâm Nhất Nhiên. Tân Lương nắm tay Chiêu Dương, cười nhẹ nhàng đứng ở một bên, nhìn khuôn mặt Lâm Nhất Nhiên kinh ngạc, cảm động đến nỗi nước mắt trào ra, sau đó lại ngượng ngùng gật đầu, nhìn Tân Lương nâng tay khoác lên bả vai của Chiêu Dương, Chiêu Dương dựa vào bờ vai của Tân Lương mỉm cười hạnh phúc, trong mắt ánh lên lệ quang.

Suốt một chặng đường, bọn họ thật sự đã trải qua không dễ dàng.

Hạ Tịch cúi đầu, chợt nhớ lại bởi vì theo đuổi hình bóng kia mà cô đã để cho thời gian trôi qua lâu như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Một người bạn cũ ngồi bên cạnh đẩy đẩy Hạ Tịch nói: “Nhìn cậu kìa, cảm động đến nỗi khóc luôn rồi.”

“Đúng vậy.” Cô lau nước mắt, nhếch khóe môi, “Cảm động thật.”

Hạ Tịch đứng dậy, vỗ tay theo mọi người, trong miệng lẩm bẩm nói: “Cám ơn!”

Học tỷ, cám ơn, cám ơn mọi người.

Cám ơn mọi người đã không buông tay, cám ơn mọi người đã có thể cương quyết giữ chặt lẫn nhau, tuy đoạn đường này rất dài lại rất khó khăn, nhưng chính vì vậy đã giúp cho tôi có thể kiên cường giữ vững niềm tin, cám ơn, cám ơn tất cả, cám ơn vì đã không buông tay.

Cám ơn đã cho tôi nhìn thấy hy vọng.

Kỳ thật, cho dù mỗi người đều có nỗi đau của chính mình, nhưng sẽ không vì thế mà cô ngừng ngưỡng mộ bọn họ, bởi vì ngoài sự kiên trì và cố chấp ở bên ngoài, cô thật sự cảm thấy, vận may của học tỷ quả thật là quá tuyệt vời, bởi vì trong lúc chị ấy đang trải qua thời điểm khó khăn nhất về chuyện tình cảm, lại có thể gặp được một người yêu mình thật sâu đậm.

Có người nói, trên trái đất này có hơn sáu mươi tỷ người, nhưng chỉ có một người mới có thể trong khoảnh khắc kéo mình thoát ra từ trong bóng đêm của sự sợ hãi, chống lại thiên quân vạn mã, mưa gió khắp nơi. Đáng tiếc, tôi không phải là người này của cậu, nhưng cho dù thế nào, tôi đều không thể buông tay, bởi vì chẳng biết từ khi nào, “Tô Hà” , cái tên này đã in sâu vào trong đáy lòng tôi.

Yêu hay không yêu đều đau, tôi nghĩ là tôi đã hiểu.

Cho nên, tôi đã tìm được cánh cửa cho riêng mình, cũng là lúc tôi nên tận hưởng hạnh phúc cho chính mình thôi.

“Cô bé, có muốn đi ăn cùng tôi không?”

Tháng bảy, công ty XX diễn ra buổi ký tặng sách, người nọ mang theo một đôi tai thỏ thật dài, có chút chần chờ nhìn cô phất phất tay, “Nếu em không rảnh thì. . . . .”

“Có!” Hạ Tịch ngẩng đầu lên cười, nhanh chóng trả lời.

Cô lúc nào cũng rảnh a. . . . . . .

Hạ Tịch nhìn khuôn mặt người nọ đang mỉm cười, trong lòng im lặng bổ sung thêm. . .

Chỉ vì chờ đợi một ngày này, cho nên mình đã phải trải qua một mùa hè trống trải sao. . . . .

Cho dù là như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn mang theo hy vọng, dũng cảm tiến tới. . . . . .

Hạ Tịch nhìn người nọ nhếch môi cười, tận sâu trong tim cô cảm thấy tràn đầy thỏa mãn.