Nhà họ Liêu là gia đình có máu mặt. Chuyện liên hôn với Diệp gia đã trở thành tin chấn động trên toàn thành phố.
Diệp Y Y đang lướt điện thoại trong vô vị, trong phòng tắm, Lăng Dương Thần đang xả nước từng đợt cứ kêu róc rách róc rách. Lúc này, Tô Nghiên gửi đến cho cô một tin nhắn.
[Y Y, cậu biết tin gì chưa? Ngày mai là lễ kết hôn của em gái cậu với thiếu gia nhà họ Liêu, cái tên mà ngày xưa tỏ tình với cậu không biết bao nhiêu lần ấy]
Diệp Y Y nhấp vào đọc. Cô không bất ngờ vì liên hôn giữa hai nhà, chỉ tức giận một điều họ có thể vui vẻ ăn mừng, đám cưới linh đình trong khi họ đã bán cô đi mà không một chút quan tâm cô sống chết ra sao.
Chẳng lẽ lòng người thật sự lại khô cạn đến thế…
Liên hôn ngày hôm nay cũng đều là từ công sức của cô. Nếu không có cô, ông ta sẽ được ra tù, có lại số vốn để làm ăn sao.
Mẹ kiếp, Diệp Y Y càng nghĩ càng cảm thấy không thông.
Cô không biết tiếng nước trong nhà tắm đã ngưng hẳn từ bao giờ. Tay khẽ lướt trên màn hình nhắn lại một câu để đáp.
[Mình ngàn lần xin cậu đừng đến đó làm loạn. Chuyện này mình lo được]
Lăng Dương Thần đứng ở phía sau sofa cô ngồi, cẩn thận đọc từng chữ. Cuối cùng anh sà xuống, cơ thể rắn chắc lại mát lạnh ập vào người cô khiến Diệp Y Y khẽ rùng mình một cái. Cô chưa kịp ngẩng đầu lên thì anh đã cúi xuống hôn vào cổ cô, thấp giọng hỏi.
“Muốn đi không?”
Diệp Y Y mơ hồ hỏi lại.
“Đi đâu chứ?”
“Ăn đám cưới”
**
Hôm lễ cưới của em gái cô diễn ra, Lăng Dương Thần chuẩn bị sẵn cho cô một bộ đồ dự tiệc được một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng cho cô. Đảm bảo có thể chắc chắn rằng, hôm nay Diệp Y Y mới là nhân vật chính.
Chiếc váy khoét eo tôn lên vòng hai con kiến của cô khiến Diệp Y Y càng thêm quyến rũ. Lăng Dương Thần nhìn cô, lòng nghĩ trông cô chẳng giống sinh viên đại học một chút nào. Thật muốn làm người khác có suy nghĩ không đứng đắn.
Diệp Y Y loay hoay kéo khoá áo, anh tiến lại giúp cô kéo lên rồi kéo cô vào lòng ôm trọn người Diệp Y Y từ sau lưng.
“Hay là chúng ta đừng đi nữa được không?”
Cô không hiểu lắm, liền tính xoay người lại xem liệu Lăng Dương Thần có không khoẻ chỗ nào trong người hay không, vậy mà anh càng ôm chặt hơn, không cho cô cựa quậy.
Giọng anh cũng khàn đi rồi.
“Không muốn em mặc đẹp cũng không được, mà em mặc như thế này lại khiến anh phát điên mất”
Chưa để Diệp Y Y nói gì anh đã ngậm lấy cần cổ trắng nõn của cô. Giây sau đẩy cô đến bờ tường, xoay người Diệp Y Y hôn xuống.
Nụ hôn vẫn điên cuồng, vẫn mạnh bạo nhưng may mắn là Lăng Dương Thần vẫn biết điểm dừng, vẫn có thể kiềm chế tốt. Đôi co khoảng chừng một tiếng sau hai người mới có thể ra khỏi nhà.
Diệp Y Y ngồi trên xe dặm lại lớp trang điểm, vừa liếc mắt anh, cằn nhằn.
“Em trang điểm cả tiếng đồng hồ đấy! Tại anh háo sắc mà làm hỏng hết rồi”
Lăng Dương Thần vừa lái xe, lại đưa mắt qua nhìn cô thật nhanh một lượt rồi cong khoé môi nói.
“Vẫn rất đẹp mà. Anh nghĩ có phải mình nhẹ tay quá rồi không”
Diệp Y Y đánh vào vai anh.
“Nhẹ tay? Anh còn muốn làm gì?!”
“Sinh em bé”
Diệp Y Y tức giận nói không thành tiếng.
“Anh…. Cái đồ vô liêm sỉ”
Cô không thèm nói chuyện với anh nữa. Còn ai đó nhìn bộ dạng bực bội của cô trong lòng lại rạo rực lên.
Hôn lễ được tổ chức vô cùng hoành tráng ở một căn biệt thự sang trọng. Lúc Diệp Y Y đến, thì ở bên ngoài ô tô hạng sang và cả phóng viên đều đã giăng kín.
Ngoài cổng, an ninh vô cùng nghiêm ngặt, phải nói là không có bất cứ ai có thể tuỳ tiện ra vào nơi này. Quả thật, Liêu gia lần này ăn cưới vô cùng hoành tráng.
Không lệch với tiêu đề báo để ở trên mạng, đây đúng là đám cưới thế kỉ.
Nhìn thấy xe của Lăng Dương Thần, an ninh liền cho cửa mở thật lớn. Người hai bên cúi đầu chào rất nghiêm, Diệp Y Y trước nay ra vào những nơi sang trọng không ít, nhưng chỗ này khiến cô phải công nhận là quá phô trương.
Xe vừa đỗ lại trong sân thì điện thoại của Lăng Dương Thần có tiếng chuông. Cô nói xuống xe trước đợi anh. Ban đầu Lăng Dương Thần nói đợi cả hai cùng xuống nhưng Diệp Y Y lại nói.
“Em xuống trước để hôm nay có kịch vui”