Sáng sớm, Diệp Y Y đã cảm thấy có chút khó thở.
Khi cô mở mắt ra đã thấy người đàn ông đang điên cuồng hôn mình. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Cô ra sức đẩy anh ra, Lăng Dương Thần bất đắc dĩ phải buông cô ra. Còn chưa kịp chào hỏi buổi sáng cô đã lạnh mặt hỏi.
“Ba của em đã ra khỏi trại chưa?”
Câu hỏi của cô đã làm hỏng hết tâm trạng sáng sớm của anh. Lăng Dương Thần làm vẻ mặt chán ghét vén chăn bước xuống giường.
Vừa đi vừa bóp gáy nói.
“Sáng nay sẽ làm thủ tục.”
Diệp Y Y thở phào một hơi. Cô gấp gáp thay đồ chạy về nhà, muốn báo tin vui cho mẹ và em. Khi trông thấy bộ dạng rạng rỡ của cô, trong lòng anh cảm xúc lẫn lộn chẳng biết nên vui hay đang buồn.
Những ngày qua ở bên anh, làm những điều thân mật như vậy, chẳng lẽ cô một chút rung động cũng không có?
Lăng Dương Thần trước kia chưa từng nghĩ mình sẽ nghiêm túc với cô gái này, nhưng khi cô bước ra khỏi cánh cửa ngày hôm nay, anh phát hiện ra mình không thể sống thiếu cô ấy..
Sau khi mẹ Diệp Y Y biết tin đã kinh ngạc hết sức, không ngờ nhanh như thế Diệp Y Y đã giải quyết được ổn thoả tất cả mọi chuyện.
Bọn họ nhanh chóng sửa soạn, bắt xe lên đường ra trại đón ba cô về.
Lăng Dương Thần ngồi trong chiếc ô tô đen nhẵn của mình, đứng cách cổng trại một khoảng không xa, hút một điếu thuốc đưa mắt nhìn một nhà bốn người như thắm tình đượm nghĩa vui vẻ bước lên xe cùng nhau về nhà. Trong căn nhà tưởng như hạnh phúc đó, cô lại không hề biết được chính mình là kẻ không được yêu thương..
Tối hôm đó anh đã chờ cô về. Nhưng có lẽ sự chờ đợi này là vô vọng. Cô vốn dĩ chấp nhận kiên nhẫn ở bên anh chỉ là vì lợi ích của bản thân, Lăng Dương Thần không biết anh đang hi vọng điều gì.
Chắc cô còn căm thù anh nữa ấy chứ. Anh đã vấy bẩn sự thanh tao của ngành nhà giáo, coi cô như công cụ thoả mãn dục vọng của bản thân..
Bây giờ anh không còn nhận được sự kính trọng trong mắt của cô nữa...
Sáng đó cô có tiết học của anh. Khuôn mặt ấy đã trở nên rạng rỡ trở lại. Nhưng khi vào tiết cô dường như không để ý bài giảng của anh, càng không để ý đến anh. Điều này khiến Lăng Dương Thần trở nên khó chịu.
“Bạn học Y, nếu em không muốn học, vậy thì có thể bước ra ngoài.”
Diệp Y Y giật mình vì bị anh nhắc nhở. Cô vội vã nhìn vào vở ghi của mình, không dám nhìn lung tung nữa. Anh thật muốn móc não cô ra, xem thử bên trong cô đang nghĩ gì.
Vì Diệp Y Y mà tâm trạng hôm nay của anh không được tốt. Anh gọi học viên đứng dậy trả lời, cuối cùng cậu ta không trả lời được, anh liền bảo cậu ta cút và đừng bao giờ xuất hiện trong tiết học của anh nữa.
Cuối giờ, Lăng Dương Thần đưa bài tập về nhà vô cùng nhiều và khó, khiến tất cả mọi người đều ảo não. Có người thầm rủa không biết sáng nay thầy ăn phải thứ gì mà lại khó ở như vậy.
Hết tiết học, Diệp Y Y định xếp sách vở cùng đám bạn của mình ra về, ấy vậy mà thầy lại nói.
Bạn học Diệp Y Y ở lại nói chuyện với tôi một chút.
Diệp Y Y nhìn đám bạn của mình, bọn họ đều nhún vai lắc đầu. Cô thở dài đành vẫy vẫy cho mọi người rời đi trước và bảo sẽ ra sau.
Cho đến khi tất cả mọi người đã ra khỏi giảng đường, chỉ còn lại hai người bốn mắt nhìn nhau. Không khí xung quanh thật sự làm người khác trở nên lúng túng..
“Em thật sự không có gì muốn nói với tôi?” Cuối cùng Lăng Dương Thần phải mở lời trước.
Diệp Y Y nhướn mày, cố nghĩ xem mình đã quên chuyện gì cần nói với thầy ấy chăng..
“A.. em quên không cảm ơn thầy. Những gì thầy đã để lại, đời này em chắc chắn không quên được!"
Không đợi Lăng Dương Thần nói tiếp, cô tranh phần nói luôn.
"Em mong thầy cũng đừng dằn vặt bản thân. Những gì mà em đã phải nhận lấy đều là em tự nguyện, cho nên thầy không có gì sai cả, trong mắt em bây giờ, thầy vẫn là một vị giáo sư cao lãnh, anh tú, xuất s.."
"Đủ rồi" Lăng Dương Thần cắt ngang.
"Những gì mà em đang nói tôi chỉ nghe ra được sự chế giễu ở trong đó thôi. Tôi biết là em kinh tởm tôi.. Diệp Y Y, tôi không chờ mong sự tha thứ từ em. Nếu có thể hận, cứ hận. Chỉ mong em sẽ không hối hận với lựa chọn của mình ngày hôm nay"
Lăng Dương Thần nắm chặt tệp hồ sơ của mình lướt qua cô đi thẳng ra ngoài..
Anh vừa bước ra khuất sau cánh cửa, đã thấy Đằng Dương đứng tựa gần đó.
Cậu ta nâng ánh mắt đục ngầu lên nhìn anh, tay đã nắm chặt đến mức hằn cả gân xanh.
"Nói chuyện chút đi"
…
Lăng Dương Thần không biết trong đầu nghĩ gì mà lại chấp nhận theo Đằng Dương lên đến tận tầng thượng.
Vừa đến cửa, anh đã đừng lại, tay đút vào túi quần, vẻ mặt dù bình thản những đã rất mất kiên nhẫn.
"Có chuyện gì nói đi, tôi không có nhiều thời gian đôi co với cậu"
Đằng Dương chậm rãi bước về phía anh, giây sau liền hung hăng vung tay đấm vào mặt anh một cái.
Lăng Dương Thần thật không ngờ đến hành động này của cậu ta nên không hề tránh né gì, đầu nghiêng sang một bên, khoé môi cũng đã bật máu.
"Khốn khiếp, sao dám làm vậy với cô ấy.."
Anh vươn tay lau khoé miệng, không tính đánh trả làm gì. Bởi vì khi nhìn Đằng Dương, anh chỉ nhìn thấy một đứa nhóc mà thôi.
"Cậu không nghe rõ à? Là cô ấy tự nguyện.. Đừng có lo dư thừa cho người khác nữa, cậu làm sao biết được cô ấy đã vui vẻ như thế nào khi ở trên giường với tôi chứ?" Lăng Dương Thần cố tình khiêu khích.
Vì lời của anh mà khiến Đằng Dương càng thêm tức giận.
"Câm miệng đi! Đây mà là lời của một giáo sư có thể nói ra sao..!!!"
"Giáo sư cũng chỉ là con người thôi. Bổn phận của tôi là giảng dạy, không có nghĩa vụ phải che giấu bản thân trước mặt người khác"
"Hơn nữa cậu cũng nên cảm thấy may mắn, bởi vì cô ấy vì muốn xin cho cậu được tiếp tục học môn của tôi, nên cậu mới có cơ hội để đứng ở đây"