Giáo Sư Của Tôi Là Tên Cầm Thú!

Chương 1: Làm tình với tôi




“Nói đi. Thầy muốn em làm gì mới chịu thả ba em ra?”

“Làm tình với tôi”

người đàn ông nhàn nhã ngồi trên sofa, dưới ánh đèn mờ của phòng ngủ thở ra một làn khói trắng, từ tốn nói.

Mùi thuốc bao trùm lấy căn phòng nhưng không hề khó chịu, ngược lại còn khiến cho người khác cảm thấy có chút thoải mái. Giât phút đó, đôi mắt của Diệp Y Y càng thẫm đi. Cô cười hắt ra.

“A.. không ngờ vị giáo sư thanh tao cấm dục ở trường lại có thể đứng trước mặt học viên của mình nói ra những lời ô dục như vậy. Được! Nếu thầy đang thèm khát dục vọng đến thế, em sẽ cho thầy. Ngược lại, thầy phải giữ đúng lời hứa của mình, thả ba em ra”

Lăng Dương Thần nhướn mày nhìn cô. Khuôn mặt ấy trông như chẳng có chút gì là đang để tâm đến những lời cô nói, càng không giống người đang bị dục vọng gào thét nội tâm.

Vẻ mặt như không hiểu chuyện đó của anh thật lòng đã khiến cô tức giận. Ngay lúc này cô chỉ muốn xé toang lớp vỏ bọc thuần khiết như bông hoa tuyết mùa đông kia của anh!

Hai bàn tay cô khẽ động, từng ngón tay thoăn thoắt gỡ từng chiếc cúc áo của mình. Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu nhẫn tâm rơi xuống đất một cách nặng nề. Dưới lớp áo đó, làn da nõn nà trắng sáng hiện ra, cùng đôi gò bông đang nhấp nhô sau chiếc áo lót màu kem nhỏ nhắn như có như không che đậy đi nhũ hoa xinh đẹp của cô.

Lăng Dương Thần chỉ khẽ đong đưa đôi mắt của mình quan sát không sót nhất cử nhất động nào của cô. Lúc này trong bụng anh đã nóng như lửa đốt, chỉ muốn lao đến mà cắn xé cái thân hình mảnh mai với ba vòng đầy đặn kia. Nhưng hổ khổ luyện ngàn năm, những chuyện này nếu cố gắng anh vẫn có thể kiềm chế, lại bày ra vẻ mặt không cảm xúc, nhướn mày tựa người ra sofa xem cô sẽ làm gì tiếp theo.

Trái lại, người to mồm là Diệp Y Y lúc này lại có chút sợ hãi hối hận. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm như vậy trước mặt đàn ông, tất nhiên là không tránh khỏi hồi hộp. Nhưng cô vẫn cắn răng kiềm chế sự run rẩy của mình vì cô không muốn cho anh ta thấy mình là kẻ yếu thế.

Diệp Y Y ngưng lại động tác của mình.



“Rõ ràng luôn đi, thầy muốn bao nhiêu lần? Người như thầy, nếu không minh bạch ngay từ đầu, chắc chắn người thiệt thòi sẽ là em!”

Lăng Dương Thần bật cười dụi điếu thuốc vào gạt tàn pha lê trên bàn. Anh buông chân vắt chéo của mình xuống, thân hình cao lớn trong bộ sơ mi đen toát lên vẻ mê hoặc bí ẩn nhưng cũng đầy nguy hiểm. Diệp Y Y nhìn khuôn mặt ấy trong ánh đèn mờ, khuôn mặt điển trai mà trước kia khi lần đầu gặp anh cô đã từng say đắm đến mê mệt, vậy mà bây giờ cho dù ở góc độ nào cô cũng cảm thấy anh vô cùng ghê tởm!

Lăng Dương Thần không để tâm vào ánh mắt đó của cô. Anh tiến lại thật gần, vươn đôi tay của mình chạm vào eo cô, kéo cô về phía mình mặc cho cô đã né tránh. Anh cúi xuống thật thấp, rồi đột nhiên ngậm lấy tai Diệp Y Y khiến cả người cô run lên.

“Em biết tội của ba em nặng như thế nào không? Gia đình em nợ tôi một khoản tiền lớn, muốn trắng án cho ba em à? Làm sao tính bằng lần đây!”

“Thầy đừng ỷ thế ức hiếp người quá đáng!!” Sắc mặt Diệp Y Y đen lại. Không tính bằng lần?! Anh ta định chơi cô đến bao giờ!!

Anh vẫn đang hưởng thụ, hít lấy hương thơm trên mái tóc cô nói: “Cự tuyệt gì chứ? Được nằm dưới tôi không phải là phước ba đời nhà em sao? Bằng không, bây giờ không phải em đang đứng đây ra điều kiện với tôi đâu, mà là luân phiên để những tên chẳng ra gì giày vò em, thì em mới có chút cơ hội đưa được ba em ra khỏi trại!”

Anh ta nói đúng, ít nhiều gì anh ta cũng là nhà hào môn, có địa vị cao, ngủ với anh ta cô làm gì gọi là thiệt thòi chứ, biết bao nhiêu người ngoài kia đang không từ thủ đoạn để lên giường với anh ta kia kìa. Liệu có phải kiếp trước cô tích đức nên kiếp này ông trời mới ban phước lành cho cô hay không?

Lăng Dương Thần biết đã nắm được thóp của cô thì buông cô ra, quay lưng về phía bàn của mình, rót một ly rượu rồi thả mình xuống sofa, chăm chú nhìn cô như xem một bộ phim hay, nhâm nhi ly rượu vang đỏ trên tay. Chờ cô chủ động.

Hai tay Diệp Y Y siết chặt giấu sau gấu váy, cô khẽ khép đôi mắt lại, nhớ cảnh ba cô bị người ta áp giải vào trại giam, ông ấy vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn cô như kiếm tìm một chút hi vọng và chân lý.

“Y Y, ba bị oan!! Con nhất định phải đưa ba ra khỏi chỗ này!!”

Diệp Y Y xiết chặt tay, không chần chừ tiếp tục kéo khoá váy của mình, rồi đến mảnh áo lót cuối cùng còn xót lại cũng đầy đáng thương rơi xuống đất.