Nước Mỹ, tối 21h 15p... ngày 25.8.2021.
Sau khi nhận được email của anh cả gửi thay mẹ hắn. Vốn dĩ cũng không để tâm nhiều cho lắm, nội dung đại khái hẳn là : " thằng em út bị tai nạn, ba nhập viện. Nhà này xảy ra quá nhiều chuyện rồi, mày mà không về mẹ sẽ không tha cho đâu, sau đây là những lời của mẹ, anh mày tóm gọn ngắn tắt mày đọc kỹ cho anh.
>
Anh mày cũng khuyên mày một câu : " về nhanh đi, lần này mẹ mới chửi thằng út xong nên lửa nóng này đã trút hết lên đầu chú luôn rồi. Mong chú mày được bình an hahaha....mau về đây đi càng nhanh thì đi đầu thai sớm."
Cuối dòng thư là sự tươi cười đầy nham nhở khi đạt được ̀ ý đồ của ông anh, nếu có mặt ông anh của hắn ở đây, hắn thề hắn muốn đấm thẳng một phát vào cái mặt đẹp trai đó cho hủy dung luôn cho bỏ tức.
Tuy thân là một tiến sĩ là người của chủ nghĩa xã hội văn minh mà hiện đại hóa như hiện nay, nhưng có đôi khi bạo lực cũng là một loại giải pháp hữu hiệu đó chứ.
Cũng may cách đây vài ngày dự án nghiên cứu học thuật của hắn và giáo sư G.ry Willam và các bạn đồng nghiệp vừa xong .
Vốn dĩ, định nghĩ ngơi vài ngày rồi lại tiến hành máy dự án mới khác, ai mà ngờ bây giờ hắn phải về nước.̃
Nghe giọng điệu trong email thì lần này không về không được rồi, lần này có vẻ không trốn tránh được việc phải cuốn gói về Trung Quốc rồi, có vẻ lần này mẹ bọn hắn sẽ làm thật . Tuy hắn giữ hộ chiếu, nhưng đừng quên hộ khẩu của hắn đang ở Trung Quốc nằm trong tay mẹ hắn, cho nên lần này về nước là chuyện ván đã đóng thuyền cả rồi.
Nghĩ vậy, nên hắn vội gọi điện cho giáo sư phụ trách của bọn hắn ở đây, báo cáo về việc hắn phải về nước thôi.
Các giấy tờ tài liệu hắn đành phải tranh thủ hoàn tất sớm nhất để lên đường về Trung Quốc trong chuyến bay sớm nhất thôi.
Về không kịp thì nữa đời sau này của hắn, sẽ phải sống trông sự đau khổ của một vòng luẩn quẩn thượng lưu.
-------*** phân cách vô hình &&&-------
Ngày 28.8.2021..... 7h45p sân bay Thượng Hải, Trung Quốc.
Xin thông báo Chuyến bay SA5879*** từ Mỹ về TQ đã hạ cánh lúc 6h.
Xin thông báo chuyến bay SA5879***....mong quý hành khách khẩn trương ra cửa soát....
" Trung Quốc tôi về rồi đây....", hắn vừa đẩy vali đi vừa nói thầm trong miệng.
Hướng cửa số 5, sân bay Thượng Hải mà đi ra.
Bắt taxi vừa lên xe, hắn nói về phía bác tài và nói: " tới gia viên Tinh Nguyệt ".
" Được ", bác tài đáp lại một tiếng rồi cho xe chạy về hướng gia viên Tinh Nguyệt.
Ngồi tầm được hai tiếng đồng hồ,rốt cuộc cũng đã tới nơi.
Bây giờ, hắn đang đứng trước cổng lớn có đề tên " gia viên Tinh Nguyệt ".
Đây là, khu biệt thự của giới thượng lưu ở. Không gian riêng tư, rất được chú trọng hơn hết độ bảo an rất cao nên rất được nhiều người ưa thích.
Nhà bọn hắn đã ở đây rất lâu rồi thì phải, vì khi hắn chưa được sinh ra là nhà bọn họ đã ở đây rồi, nên chuyện này hắn cũng không rõ cho lắm.
Đi qua khu bảo an, xác nhận thân phận xong xuôi rồi.
Hắn lên xe golf car điện là có người chở tới nhà luôn.
Khi đã đứng trước cửa nhà, tâm tình của hắn bây giờ thật khó mà diễn tả nên lờỉ.
Đang tính bấm chuông cửa, ai ngờ cửa bổng nhiên được mở ra từ bên trông.
Vừa mở ra, hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay đây hẳn là chú Chu quản gia của nhà hắn.
Chú Chu đã làm quản gia từ thời ông nội của bọn hắn và làm đến nay rồi. Bây giờ chú ấy đã già tóc bạc trắng cả nhưng chú ấy vẫn vậy vẫn làm quản gia nhà họ.
Vì chú ấy là trẻ mồ côi, nên được nhà ông nội hắn nhận nuôi về giúp việc nhà, rồi lên làm tới chức quản gia cho tới bây giờ luôn.
Chưa kịp nói gì với chú Chu, chú vừa thấy hắn là lập tức đã quay vào nhà vừa đi nhanh vừa hô to :" cậu tứ về rồi , ông bà chủ ơi !".
Thế là vừa mới bước vào nhà chưa đi qua hết cái cửa nhà nữa thì hắn đã thấy chú Vương cắt cỏ với dì Lưu nấu bếp đã chạy lên tranh nhau lấy vali của hắn đem vào trước.
Hắn chỉ còn biết cười trừ cho qua rồi vào nhà thôi.
Vào nhà đi tới phòng khách chỉ thấy một mình mẹ hắn ngồi đó đọc báo online, còn những người giúp việc khác thì hối hả bận rộn với việc đang làm trong tay cũng có người vừa làm việc vừa nhìn hắn mỉm cười.
Hắn thấy, phòng khách ở nhà vẫn như cũ không có gì thay đổi chỉ khác với trong ký ức là được đặt một vài bình hoa để trang trí thôi.
Đưa vali cho mọi ngườixong, hắn bước tới sô fa nơi mẹ hắn đang ngồi .
Ôm bà ấy từ phía sau, áp mặt hắn cọ cọ vào mặt mẹ hắn và nói : " mẹ con trở về rồi, sau này sẽ không đi nữa". Lúc này, hắn mới hiểu ra một điều rằng: cho dù bạn có đi đâu về đâu đi chăng nữa, thì nơi mà bạn muốn về nhất nơi mà cho bạn cảm giác an tâm nhất và bình yên trên hết chính là vòng tay của mẹ mình.
Khi nghĩ đến câu nói mà hắn đã từng được nghe nói qua từ một nhà sư , khiến hắn bây giờ mới thấy câu nói này rất đúng với những lúc như thế này hoàn cảnh này.