Buổi tối hôm đó, khi tôi vừa về tới phòng ký túc chưa kịp lên tiếng gì thì đã nghe thấy tiếng của bà tám Tố Linh vang lên ngay khi tôi vừa đặt được một chân vào cửa liền nghe được là.
" Mấy bà có biết tin gì chưa ?."
" Rất gây cấn đó nha." bả làm bộ nói với giọng thần thần bí bí.
Dật Vũ đang vẽ đồ họa một bên không mấy quan tâm lắm tới tin tức mà bà tám Linh đang úp mở định nói.
Còn về Ái Đan bả đang nửa nằm nửa ngồi nghe nhạc vừa ăn bim bim. Cũng chả thèm để tâm tới lời cái người vừa nói xong kia.
Theo tôi quan sát thì là vậy.
Tức thiệt nha, hai cái đứa này dám lơ mình để xem khi biết cái tin này xem hai đứa bây có còn bơ bà đây nữa không....hừ...hừ...hừ
Đây là suy nghĩ trong ̃ của Tố Linh tôi.
" Hai người không muốn biết là tin gì hết sao, sao hôm nay hai người vô cảm thế. Làm tôi thấy hai người giống sắp phi thăng thành tiên không bằng." Vừa nói vừa đánh giá bằng ánh mắt đối với hai người này.
" Tớ không có hứng thú đâu, tớ phải lo vẽ cho xong cái tuần sau phải nộp rồi bây giờ mà không vẽ là không kịp mất." quay đầu nhìn về phía bà tám Linh cười cười rồi lại cặm cụi hì hục vẽ tiếp.
" Thì ai bảo bà, thời gian rảnh rỗi lúc trước không lo vẽ mà chỉ lo ăn uống xem phim đáng đời...hừ." Linh nói với giọng hậm hực.
" Phải đó, Dật Vũ là đợi nước sắp tới chân rồi mới làm không à." người này là cái người vừa ăn vừa nghe nhạc một bên còn lại đây.
" Vậy rốt cuộc hai người co muốń nghe tin tức mà tôi sắp nói không ?."
" không hứng thú." lời này ấy vậy mà lại cùng lúc được cả hai người nói ra luôn.
" Vậy nếu tôi nói tin này... có liên quan tới trai đẹp thì sao hả." Vừa dứt lời là hai cái người kia có phản ứng liền.
" Nói mau đi tám Linh." Ái Đan vội vàng hướng về phía Linh mà hô.
Cũng cùng lúc sau lời nói của Ái Đan vang lên thì cái người đang vẽ vời kia cũng quay lại nói,
" Sao không nói sớm... bà cứ úp mở hoài, nói lẹ đi."
" Hai người thiệt tình, nghe tin có trai đẹp là vội nghe liền à." ý tứ đầy trách móc trong câu nói.
" Chứ sao, không mê trai không lẽ bà nghĩ hai đứa tôi có hứng thú với bà."̃
" Rốt cuộc là tin gì thế Linh ." cả hai cùng đồng thanh hỏi bà tám Linh đang cười tươi rói phía trước mặt vì họ rất rò mò về tin tức này a.
" Trường ta vừa mới xuất hiện một soái ca nga. Đẹp mê hồn a."
" Hơn nữa, còn là một vị phó giáo sư trẻ tuổi chỉ mới hai mươi lăm tuổi, chuyên ngành Y nga như vậy hai người có thấy hấp dẫn chưa."
Vừa dứt lời xong, tôi thấy cả hai đứa kia cùng nhau vừa hét vừa nhảy cẩn cả lên... còn người vừa nói vừa làm ra vẻ mập mờ kia thì đang ôm bụng cười ngặt ngẻo một bên.
Tôi thì đứng ở cửa lắc đầu không thôi. Vì cái diễn cảnh nãy giờ.
Haizzzz sao tôi lại ở chung với cái đám này kia chứ, toàn mấy đứa bị bệnh không a.
Tôi đứng xem diễn cũng một lúc lâu mà chẳng có lấy một người nào trong ba người chú ý đến động tĩnh ở cửa là sao.
Tôi bước vào phòng, cũng là lúc bọn họ mới phát hiện ra sự hiện diện của tôi.
Ai cũng thấy tôi như thấy mèo thấy cá tươi vậy, cả ba người thi nhau chạy vội tới người nắm tay, người choàng cổ chỉ thiếu mỗi người ôm chân thôi.
" Tâm chúng ta có chung sở thích phải không." câu nói này không ai ngoài người họa sĩ duy nhất tại phòng 12448 hỏi tôi a.
" Đúng."
" Vậy thì cậu hãy chia sẻ một ít thông tin nội bộ cho tụi mình biết đi."
" Phải đó Tâm, chúng ta là chị em tốt mà hửm... thế nên phải chia sẻ chứ." người này là cái người vừa ăn bim bim vừa nghe nhạc cũng vội chạy tới góp lời với tôi luôn.
" Tâm cái người cậu kêu tớ tra không biết có phải là sự trùng hợp của định mệnh không đây. Mà sao tớ thấy cái người cậu tả cứ dong giống với cái vị phó giáo sư này vậy ta."
Sao tôi cứ thấy đây không chỉ là một câu hỏi thông thường mà là một câu mang đầy ngụ ý chất vấn hơn là một câu hỏi bình thường.
" Ba người hãy làm ơn bỏ móng vuốt ra khỏi người tớ được không vậy."
" Không được." sao tôi thấy họ hôm nay mắc chứng bệnh gì mà lại đồng thanh thế nhỉ.
" Vậy ba người không muốn biết vị phó giáo sư này tên gì sao."
" Muốn a..."
" Vậy không bỏ tay ra."
" Ừm....bỏ ra...bỏ ra...chứ..."
" Tháui độ vậy mới được chứ."
Sau một hồi kể cho họ nghe tường tận lai lịch mà tôi biết thì bọn họ cũng buông tha cho tôi.
Tôi mới chạy đi tắm rửa được.
..........
Hôm nay, đã là ba ngày sau đó kể từ lúć tôi gặp lại tên Hứa biến thái đó rồi.
Ngày nào cũng có những học viên của khoa khác hay cùng khoa tới tranh chỗ ngồi để được ngắm Hứa mỹ nam hết.
Tôi bỗng hồi tưởng về việc ba ngày trước, cái ngày mà tôi và cái con người đó gặp lại nhau lần thứ hai.
......
...........
Tôi cứ tưởng hắn ta sẽ giảng dạy ngay ngày đầu tiên khi gặp chúng tôi luôn chứ, không ngờ hôm gặp lại hắn lần thứ hai cuối giờ trước lúc tan lớp ̀ thầy Lý giáo sư có nói với chúng tôi là.
" Thầy Hứa sẽ không bắt đầu giảng dạy các bạn trong ngày mai và hai ngày sau đó đâu. Mà thầy Hứa sẽ quan sát cách giảng dạy của tôi trong ba ngày sau đó để áp dụng hai cách giảng dạy lại với nhau. Cách dạy phương Tây của thầy Hứa và cách giảng dạy Trung Quốc của tôi, để thầy Hứa có thể kết hợp giữa hai cách giảng này lại với nhau để cho ra một phương thức giảng dạy tốt nhất."
" Đây cũng là một trong những lý do mà trường ta, mời phó giáo sư Hứa Giang Thần về trường ta để giảng dạy."
Tiếng nói của thầy Lý vừa dứt đi thì tiếng của tên biến thái cũng vang lên ngay sau giây tiếp theo đó.
" Tôi sẽ giảng dạy các bạn sinh viên sau ba ngày nữa, tôi mong là chúng ta sẽ hợp tác thật tốt trong tương lai sắp tới. Cảm ơn."
Câu từ tuy ít ỏi nhưng vô cùng trọng tâm vào vấn đề. Tôi cảm thấy người này không việc gì mà nói nhiều thêm cả mười mấy chữ chắc là hắn ta sẽ phải chết đi, sao nói mà cũng kiệm lời tới như thế̀.
Ờ mà sao tôi lại phải bận tâm xem hắn ta nói ít hay nói nhiều, nói có đúng vào trọng tâm hay không đúng vào vấn đề cần biểu đạt ra hay không chớ.
Hôm nay gặp lại tên này lần thứ hai mình cứ sao sao ấy nhỉ. Y như trúng tà mà trên phim cổ trang vẫn thường diễn ra ấy
Thôi kệ chắc vì hắn ta có gương mặt đẹp trai giống trai Hàn mà tôi mê nên mới bận tâm về hắn vậy mà.
Cái ý nghĩ này cũng vừa mới lóe lên trong đầu tôi xong cũng cùng lúc đó bị tôi gạt đi một cách nhanh chóng. Tôi cũng không hề để ý đến vì sao mình lại bận tâm đến một người chỉ mới gặp qua có hai lần mà lại cứ suy nghĩ về hắn ta riết không biết nữa.
Sau này tôi mới nhận ra, vừa gặp đã yêu.
Em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó là chuyện của sau này.