Giáo Sư Biến Thái Em Yêu Anh

Chương 10: Oan gia ngõ hẹp




Lý giáo sư thấy cậu ấy không nói gì cả từ khi cậu ấy tiến vào tới nay, mà chỉ thấy là đang quan sát các sinh viên phía bên dưới thôi chứ chưa thấy nói gì cả.

Ông cũng mới tiếp xúc với cái cậu Hứa này không lâu mới chỉ có hai tuần thôi, nhưng ông nghe nói hiệu trưởng trường có nói cho ông biết rằng cái cậu Hứa này tích chữ như vàng, chỉ có trong lúc giảng dạy mới động kim khẩu nhiều hơn một chút thôi.

Ông nghĩ thôi thì cậu ta không có giới thiệu thì ông đành phải giới thiệu thay cho cậu ta vậy.

" phó giáo sư Hứa này, hay cậu hãy giới thiệu về bản thân mình với các bạn sinh viên một chút đi."

" Cậu thấy sao?". Ông hỏi dò hắn xem hắn có nói hay không, không nói thì ông cũng phải tự thân mình mà giới thiệu thay vậy.

Ai dè ngoài ý muốn của ông, cậu ta lại nói.

" để tôi tự giới thiệu đi. " nói xong quay lại nhìn về phía dưới nói ra các chữ rõ ràng rành mạch và hết sức lưu loát với một chất giọng trầm ấm đầy từ tính của phái nam.

"Tôi là Hứa Giang Thần, năm nay hai mươi lăm tuổi, hiện đang là phó giáo sư."

" Trong thời gian tới tôi sẽ chính thức ở lại đại học S này giảng dạy các bạn và cũng đồng thời trong thời gian này tôi sẽ thi lên chức giáo sư khi giảng dạy ở trường đại học S của các bạn. "

Khi hắn nói xong, không thèm liếc nhìn vào mấy gương mặt khác, ấy thế mà hắn lại cứ dời ánh mắt đến gương mặt của cô gái ấy.

Hắn không biết mình, muốn biết được gì từ biểu hiện gì của cô gái ấy này mà chỉ muốn nhìn xem xem cô ấy có biểu lộ cảm xúc kinh ngạc hay ái mộ hắn giống như những gương mặt ở đây không.

Ngoài dự kiến, hắn bắt được một cảm xúc kinh ngạc, nhưng sau đó thì không còn gì ngòai vẻ mặt chán ghét, khinh bỉ đối với những lời hắn mới vừa nói.

Sau khi, nghe xong những lời hắn nói thì tôi chỉ cảm thấy một chút kinh ngạc thôi. Vì chỉ mới có hai mươi lăm tuổi ấy vậy mà người này tuy tuổi còn trẻ thế mà lại đạt được tới chức phó giáo sư rồi.

Nhưng mà trẻ tuổi tài cao ấy thế mà còn đẹp trai nữa. Nhưng có như vậy thì sao chứ, mở miệng ra mà phun ra những lời nghe chói tai thì có tặng không tôi cũng chả thèm đâu.

Tôi nhìn xung quanh mình tôi thấy một điều khi cái người trên bục kia vừa xong màn giới thiệu thì càng khiến cho mấy bọn con gái đứng bên tôi trong đôi mắt của họ càng bắn tim về phía hắn ta, càng ngày càng nhiều hơn trước a.

Tôi nói thầm ở trong lòng,

Nhìn bề ngoài thì anh tuấn sóai cả vậy chứ, mở miệng nói chuyện ra là khiến cho người khác cảm thấy khó chịu hơn so với cái vẻ bề ngoài của hắn ta rồi. Mấy người này đúng là mắt mù rồi mới đi thích cái loại này mà. Hừ... hừ...hừ...

Càng nghĩ tới thì chỉ càng hậm hực hơn thôi, thôi thì chả thèm quan tâm đến người này nữa. Cứ nghĩ đến hắn là lại tức tối à.

Hắn không ngờ đây là lần đầu tiên thấy được một người sau khi đã nghe hắn giới thiệu về chức danh ấy thế mà lại có một người lại thể hiện ra sự khinh khi, chán ghét ra mặt mà không có một chút gì che giấu giả tạo. Hắn không biết là nên nói gì với cái cô gái này cả.

Đây cũng là, lần đầu tiên hắn muốn phản bác muốn nói cho cô gái không biết có phải ngốc không? Muốn hỏi cô ấy vì sao lại có cái thái độ đó cũng muốn nói cho cô ấy hiểu rõ về hắn, hắn đã phải cố gắng rất rất nhiều nhiều năm mới có thể đạt được thành tựu tuy là chưa lên hẳn làm giáo sư nhưng địa vị này cũng đâu có thấp.

Ấy vậy mà, lại bị một người con gái chỉ gặp gỡ lần thứ hai khinh khi, chán ghét như vậy. Hắn nghĩ một hồi cũng chỉ đành thở dài một hơi thôi.



Sau màn chào hỏi, tôi thấy hắn ta nói gì với giáo sư Lý. Cứ nghĩ rằng hôm nay hắn sẽ đứng giảng dạy chứ ai dè hắn nói vài ba câu với giáo sư Lý xong lại đi xuống cuối giảng đường ngồi xuống dưới sự đầy nghi vấn của các bạn sinh viên khác và trong đó có cả tôi.

Một lát sau tôi cũng đã hiểu đại khái những lời Khi nãy hắn ta và giáo sư Lý đã nói với nhau khi nãy. Thì ra, hắn ta định nghe và nhìn cách giảng dạy của giáo sư Lý thêm mấy tiết nữa rồi mới đứng dạy.

" Sau này, chắc tôi sẽ thảm lắm đây." tôi tự nói với lòng mình rằng sau này chắc sẽ như vậy rồi.
Tôi cảm khái rất sâu sắc một điều rằng cuộc sống sau này của tôi mịt mù quá dậy không biết nữa.

Vốn tôi không ưa nổi cái tên " biến thái mặt lạnh" này ngay từ đầu rồi, mà bây giờ khi gặp mặt lại lần thứ hai càng khiến cho tinh thần của tôi từ nãy đến bây giờ cứ luôn lo lắng bất định a.

Tôi nghĩ, chắc tháng ngày yên ổn sau này của tôi chắc đã định sẵn là một đi không trở lại rồi thiệt là bi ai a... Càng suy nghĩ về hắn ta ta tôi lại càng phân tâm nên bài vở của tiết học này nửa đầu Lý giáo sư đãgiảng cái gì tôi hoàn toàn chẳng để tâm tới, mãi lúc gần cuối tôi mới từ trong suy nghĩ miên man mà thoát ra và tự nhủ với lòng là,

" Mặc xác hắn ta, sau này sẽ tìm cách gì để ngược đãi tôi. Tôi cũng mặc kệ luôn, chả thèm nghĩ tới nữa."

Với cái tính khi không thèm quan tâm đến cái gì nổi lên đây, giúp tôi chuyên tâm vào nửa bài sau của tiết giảng. Thôi thì lúc sau, đành mượn vở của một vài bạn ghi chép lại thôi.

Tránh cho việc cuối tháng này test bài lại bị rớt môn là toi.

Trong khi đó, cũng cùng một thời điểm đo cũng có một người tuy bề ngoài giống như la đang̀ ngồí nghe giảng nhưng thực ra tâm tư sớm đã trôi đi tận đẩu đâu mất rồi.

Người này không ai khác chính là ́hắn a.́