Giáo Sư Biến Thái Em Yêu Anh

Chương 1 - 1 : Bạch Nhược Tâm




Sau khi, chạy một mạch như làn khói trắng , vụt vội vào nhà vệ sinh , làm hết các thứ vệ sinh cá nhân xong .

Lập tức , xông ra khỏi nhà vệ sinh, hai chân bốn cẳng bay lại bàn tự học. Quăng đại các thứ đã được sắp xếp sẵn , ở trên bàn từ tối hôm qua lúc tôi học bài đến tận khuya chưa bỏ vào balo.

Sau khi , làm xong các thứ cần thiết, tôi vội nhìn sang đồng hồ đeo tay,thấy hiển thị, là 7h 45 phút rồi a.

Tôi nghĩ, mình cũng làm nhanh ghê. Hì hì.

Vội nhìn xung quanh căn phòng này một tí, thấy con nhỏ Dật Vũ đã trở về giường của nó tự lúc nào mà tôi không hay không biết.

Chắc là lúc tôi chạy vào nhà vệ sinh đi.

Nó đã ngủ , say như chết mất tiêu từ lâu rồi.

Thôi kệ, chiều về phải kêu nó đãi tôi ăn món gì đó ngon ngon mới được. Vì thay cho cái mông đáng thương nhất xém chút là bị dập luôn của tôi.

Còn hai đứa khác đã dậy từ lúc nào rồi , chắc đã đi ăn sáng với bạn trai của tụi nó từ lúc nào mất rồi. Chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Haizzz..... thật khổ cho thân FA mà.....

Nhưng cũng vui vì mình là FA , nhưng cũng buồn vì mình là thân FA .

Thiệt là mâu thuẫn mà

.........

................

.............................

Tôi tên là Bạch Nhược Tâm , nhà tôi ở thành phố C , vì giấc mơ làm Bác sĩ từ rất lâu về trước, chắ là từ lúc nhỏ rồi, chẳng nhớ là từ lúc nào nữa , nên tôi hy sinh đi tất cả bao gồm sự thương yêu của ba mẹ, bạn bè thân hồi cấp một , đến cấp hai Nhị Trung và cả cấp ba . Bỏ lại , hết tất cả những người thân yêu ở nơi mà tôi đã sống ở đó khi tôi còn nhỏ cho đến bây giờ .

Để đi đến nơi này , có trường Đại học S chuyên về đào tạo ngành Y . Nhưng cũng có đào tạo về các ngành khác nữa như: kiến trúc sư đồ họa, họa sĩ, kế toán, đối ngoại Anh ngữ,..... các loại khác nữa. Tôi không học đến các chuyên ngành khác nên, tôi cũng không biết hết được.

Vì lúc đầu, khi điền nguyện vọng tôi chỉ chú ý đến một mục duy nhất trong Đại học S là chuyên ngành Ý thôi. ^0^

Tuy rời xa gia đình và các người bạn thân , nhưng tôi vẫn liên lạc thường xuyên với họ , nếu không giữ liên lạc chắc tôi bị mẹ gọi điện mắng chết quá.

Tôi hơi vô tâm một tí, nhưng tôi rất có tâm à nha.

Vì trong các đứa bạn thân thiết của tôi, tụi nó đều chọn lựa một ngành nghề mà tụi nó thích, nên chẳng có đứa nào chọn cùng một ngành Y như tôi cả.

Vậy cho nên, mỗi một đứa trong chúng tôi bây giờ ở mỗi ngã.

Tuy ở xa nhau, nhưng bọn tôi vẫn hẹn mỗi khi có dịp sẽ họp mặt lớp lại, chung vui cùng nhau.

......

Khi chuyển đến Đại học S, chả mẹ tôi vốn họ định đi theo tôi đến Đại học S rồi mới trở về. Tôi nói ba mẹ vốn đã già rồi, trong nhà tôi là con một nên ba mẹ, lo lắng cũng là đương nhiên.

Tôi bảo, họ đừng lo tôi biết phải tự chăm sóc mình ra sao mà.

Mẹ nghe tôi nói thế bỗng bật khóc không thôi.

Ba tôi thì ông không có khóc, chắc là ba đang cố nhịn không khóc đấy. Hì hì ba tôi lúc nào cũng chịu thương chịu khó nhẫn nhịn vì gia đình cả mà.

Sau một hồi, bịn rịn chia tay ở sân ga cách nhà tôi không xa.

Trước lúc lên ga, tôi bỗng nói với hai người mà tôi thương yêu nhất trên thế giới này một câu khi ga tàu sắp chạy.

" ba hãy thay con chăm sóc mẹ, đợi năm sau con sẽ về, à không khi nào con rảnh con sẽ bắt chuyến tàu sớm nhất để về nhà với ba mẹ".

Theo như tôi nhìn thấy lúc cuối khi ga tàu sắp chạy lúc, thì cả ba và mẹ đều nhìn theo đoàn tàu.

Khi ga tàu chạy, tôi mới không kìm được nước mắt mà vỡ òa từ lúc nào....