Chân Ngọc lại ở amKim Sa nghỉ ngơi ba ngày, đại phu chẩn qua mạch, nói không còn gì đángngại nữa, lúc này mới chuẩn bị xuống núi trở về phủ.
AmKim Sasớm đã đổi am chủ, tiểu ni cô cũng ít đi vài người, tới ngày Chân Ngọcđi, tới tiễn cũng chỉ lác đác mấy người. Vẫn là Hồ ma ma nói đến am chủtrước kia, còn cắn răng, mắng: "Không ngờ nàng ta cũng dám, cho thêmtuyệt tử tán vào thuốc, cũng may phu nhân nhạy bén, lúc ấy không cóuống, nếu không, cho dù có chín cái mạng, cũng không đền nổi."
Lập Hạ cũng là sợ, chen miệng nói: "Về sau ra cửa, những thứ ăn uống này, vẫn nên tự mình trông chừng mới yên tâm."
Chân Ngọc bởi vì thấy xe ngựa rộng rãi, lại kéo Hồ ma ma và Lập Hạ cùng vàoxe ngựa, nghe được họ nói chuyện, liền cười nói: "Lần này chỉ là trườnghợp đặc biệt, bình thường nào có nhiều người muốn hại ta như vậy?"
Hồ ma ma do dự một chút, cuối cùng hỏi "Rốt cuộc là ai chỉ điểm am chủ bỏthuốc? Nếu chúng ta biết rồi, về sau cũng có thể đề phòng một chút,không đến nỗi một mắt đen(???)."
Chân Ngọc cười một cái nói: "Ma ma yên tâm, sau này người đó sẽ không hại ta nữa đâu." Nói xong đóng chặt miệng.
Hồ ma ma thấy thế, biết không hỏi được gì, chỉ đành phải thôi.
Lập Hạ lại nói: "Tính ra, phu nhân vào Vương gia cũng hơn một năm, lần nàytrở về, phải điều dưỡng thân thể thật tốt, mau mau sinh hạ nhất nam bánnữ, mới có thể an tâm."
Trong lòng Chân Ngọc có một câu, chỉ làkhông có nói ra. Ừ, thật ra thì, chuyện sinh con này, không nhất địnhphải là chủ mẫu sinh mà, di nương cũng có thể. Đợi di nương sinh con, ôm đến trước mặt để ta nuôi, không phải được rồi sao? Nếu không, nuôi dinương lại không cho họ sinh con, để các nàng nhàn rỗi, không phải quálãng phí sao?
Xe ngựa đến cửa phủ Vương gia, cả đám sớm ra đón.Đều cùng có vinh yên. Lần này, phu nhân nhà chúng ta lại cứu Cửu GiangVương một mạng, trong kinh thành cũng truyền ra, nói phu nhân trí dũngsong toàn, thật sự là một kỳ nữ tử. Nhiều lão phu nhân của các phủ còncố ý tới kéo quan hệ với lão phu nhân nhà chúng ta, tán dương Tam phunhân lợi hại. Lại hỏi trước đây sao lại có tuệ nhãn chọn được một nàngdâu tốt như vậy. Mấy ngày nay lão phu nhân đều vui tươi hớn hở , tâmtình tốt lên, liền ban thưởng không ít cho hạ nhân. Chúng ta cũng thơmlây nha!
Ninh lão phu nhân nghe được đám người Chân Ngọc trở lại, liền đợi ở phòng khách, đợi khi Hồ ma ma đỡ Chân Ngọc thỉnh an bà, đãvội vàng tỏ ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống, liếc nhìn nàng một cái nói: "Gầy đi nhiều rồi." Lại thở dài nói: "Thiếu chút nữa mất mạng rồi, có thểphải bồi bổ thật tốt, chuyện trong phủ còn có ta."
Chân Ngọc vội nói tạ ơn, lại nói tới chuyện mình mất trí nhớ, nói nếu có chỗ không đúng, xin lão phu nhân chỉ giáo.
Ninh lão phu nhân cười nói: "Được rồi, chỉ là tạm thời mất trí nhớ, nghỉngơi một thời gian tự nhiên sẽ nhớ ra thôi, cũng không có gì to tát. Hơn nữa con cũng chỉ là không nhớ rõ người và chuyện, một bụng học thứckhông quên là được. Lão phu nhân phủ Đức Khánh Công còn chạy tới, hỏikhi nào thì con viết thêm kịch bản nữa, ta cũng chờ." Nói rồi bản thânđã cười trước.
Chân Ngọc cũng cười, đáp: "Kịch bản sao, cái này dễ mà. Đợi con nghỉ ngơi mấy ngày, có tinh thần rồi, sẽ viết một bản."
Ninh lão phu nhân nghĩ tới Chân Ngọc liên tiếp cứu Cửu Giang vương hai lần,ân cứu mạng này, Cửu Giang vương không thể quên, đứa con nhà mình tựnhiên cũng là thuận nước đẩy thuyền, càng được Cửu Giang vương trọngdụng. Tương lai Cửu Giang Vương thành đại sự, nhi tử và tức phụ dĩ nhiên được phong thưởng không ít. Trong khoảng thời gian ngắn, nhìn Chân Ngọc đã thấy thuận mắt hơn rất nhiều, cũng không so đo nhiều chỗ thất lễngày trước của nàng nữa. Lúc này nghe nàng nói còn có thể viết thêm kịch bản, liền thấy điều thú vị nói: "Đến lúc đó để Tam lang mài mực chocon."
Hồ ma ma thấy Ninh lão phu nhân lúc này đối xử với ChânNgọc rõ ràng bất đồng, đã là coi trọng một chút rồi, trong bụng âm thầmmừng rỡ. Đợi khi ra khỏi phòng Ninh lão phu nhân, khóe miệng bà còn treo nụ cười, trong thời gian phu nhân vào cửa, lúc nào thì được mẹ chồng ưu đãi như vậy? Lần bị thương này, đúng là vì họa được phúc .
ChânNgọc trở về phủ, Cửu Giang vương mỗi ngày đều sai người đến thăm, lạithưởng rất nhiều thuốc bổ, cùng lúc đó, lại triệu Vương Chính Khanh tớinói chuyện.
Vương Chính Khanh suy nghĩ, trong chuyện Chân Ngọcnày Cửu Giang vương tuy có sai, hơn nữa có chút hồ đồ, nhưng trongchuyện khác, suy cho cùng cũng một minh chủ. Lại nghĩ cho dù là kiếptrước, hay kiếp này, Chân Ngọc cũng một lòng với Cửu Giang vương, dinguyện cũng là hi vọng Cửu Giang vương phải thành đại sự, trở thành hiền chủ thiên hạ, nhất thời khẽ thở dài, giấu những chuyện Cửu Giang vươngcó lỗi với Chân Ngọc ở đáy lòng.
Lúc này Cửu Giang vương gặpVương Chính Khanh, rốt cuộc có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút, cho hạnhân lui xuống hết, bồi lễ ( Các nàng xem phim cổ trang của TQ, khi tạlỗi với ai đó người ta thường chắp hai tay qua đầu người hơi cong đầuhơi chúi xuống, đây là bồi lễ)với Vương Chính Khanh nói: "Mọi chuyện, là Bổn vương là không đúng, Trạng Nguyên gia không cần để ở trong lòng.Đối với chuyện Trạng Nguyên phu nhân mất trí nhớ, đương nhiên sẽ tìmkiếm danh y chẩn bệnh, nhất định khiến nàng khôi phục trí nhớ."
Vương Chính Khanh thấy Cửu Giang vương bồi lễ, rốt cuộc không dám nhận,nghiêng người tránh, đáp: "Lễ này của Vương Gia, là nên bồi với Ngọcnương, không phải với ta."
Cửu Giang vương đạo: "phải, đợi gặpđược Trạng Nguyên phu nhân, tất nhiên bồi lễ tử tế." Hắn nói xong, rốtcuộc còn bổ sung thêm một câu: "Diệu Đan muốn hạ độc sát hại TrạngNguyên phu nhân, vương phi lại lệnh am chủ bỏ tử tuyệt tán vào thuốc bổcủa Trạng Nguyên phu nhân, nhưng Trạng Nguyên phu nhan lại bất chấp tấtcả cứu Bổn vương một mạng, ân cứu mạng này của nàng, Bổn vương tuyệt sẽkhông quên. Chỉ Diệu Đan là cốt nhục duy nhất của Trấn Bắc vương, ở điểm này mong Trạng Nguyên gia nể tình, để cho nó sống! Về phần vương phi,đã biết sai rồi, hiện đangchép kinh chuộc tội ở Phật đường!"
Vương Chính Khanh tra rõ tất cả mọi chuyện, lại trình lên cho Cửu Giangvương, chỉ là Cửu Giang vương chậm chạp không phạt nặng Đường Diệu Đan,chỉ cấm túc cho xong việc, cũng không nghe nói trách phạt vương phi nhưthế nào, suy cho cùng không thoải mái, bây giờ nghe thấy lời này của Cửu Giang vương, cuối cùng sảng khoái một chút.
Cửu Giang vương bồilễ, cũng thở phào nhẹ nhõm, Chân thị cứu mình hai lần liền, Vương ChínhKhanh lại một lòng trung thành, trung thần như vậy, thật sự không dễ cóđược. Mình muốn thành tựu đại sự, cũng phải đối xử chân thành, giữ chặtlòng của bọn họ mới được.
Ra khỏi vương phủ, Vương Chính Khanhliền đi gặp Chân Thạch, sau khi ngồi xuống, cười nói: "Gia mẫu nghe nóiNgọc nương muốn kết bái huynh muội với huynh, cho người xem bát tự, cũng nói có duyên huynh muội duyên, đợi sáng mai huynh dẫn theo tẩu tẩu đếnphủ, mọi người gặp mặt một lần, cũng tốt thương lượng chọn một ngàylành, để hai người cử hành lễ kết bái."
Chân Thạch vừa nghe, đương nhiên đáp ứng.
Ngày hôm sau, Chân Thạch liền dẫn theo Kiều thị cùng hai đứa bé đến Vươnggia bái kiến Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân. Ninh lão phu nhân thấyChân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương trắn trẻo đáng yêu, cực kỳ yêuthích, nhất thời nhìn kỹ Chân Nguyên Gia, cũng cười nói: "Vẻ mặt độngtác của đứa bé này, lại có chút giống Ngọc nương. Ai không biết, còntưởng rằng là cô cháu ruột!"
Vương Chính Khanh cười nói: "Đợi kết bái rồi, liền hơn hẳn cô cháu ruột rồi."
Ninh lão phu nhân vốn không để ý chuyện Chân Ngọc muốn kết bái với ChânThạch lắm, khi thấy Chân Nguyên Gia tuổi còn nhỏ, thông tuệ khác thường, đoán lớn lên nhất định bất phàm, cũng gật đầu, ba tuổi nhìn già, đứanhỏ này tương lai sẽ có thành tựu, hiện nay nhận làm thân thích, ra sứcgiúp nó một chút, cũng không phải là chuyện xấu.
Có Vương Tuyênvà Ninh lão phu nhân ra mặt, đến ngày Chân Ngọc và Chân Thạch kết bái,trong phủ liền có rất nhiều người tới, cũng cười nói Chân Ngọc từ nay có ca tẩu chống lưng rồi, về sau cũng không thể cứ khi dễ Trạng NguyênLang vân vân.
Đối với Chân Thạch, Chân Ngọc cũng là cảm thấy thân thiết, mặc dù mất trí nhớ, lại cảm giác Chân Thạch là đại ca ruột củamình, đợi kết bái xong, chỉ cảm thấy hoàn thành một chuyện lớn, trái tim khoan khoái không ít.
Đến tối, Chân Ngọc lại đích thân đến phòng Vương Chính Khanh nói cám ơn, cám ơn hắn thay mặt mình chủ trì chuyệnkết bái, cũng cho Chân Thạch mặt mũi.
Vương Chính Khanh cười nói: "Một câu nói nhẹ tễnh như vậy, là cám ơn xong rồi sao?"
Chân Ngọc thấy ánh mắt hắn khác thường, xoay người một cái liền rời đi.
Vương Chính Khanh cười khổ nói: "Gia hỏa qua cầu rút cầu."
Bận rộn trôi qua vài ngày, Vương Chính Khanh làm xong chuyện tích trữ trêntay, lại dẫn Chân Thạch tới chỗ khai thác kiểm tra một chút, khi trở vềliền nói tới Chân Bảng nhãn với Chân Thạch. Cười hỏi chút chuyện ChânBảng nhãn khi còn bé, thích ăn gì, thích nghe khúc nhạc gì.
Chân Thạch không nghi ngờ gì, chỉ cho là Vương Chính Khanh nhớ tới bạn cũ, liền nói tới sở thích của Chân Ngọc khi còn sống.
Chân Ngọc ngoại trừ thích đọc sách thích đánh cờ thích vẽ tranh ra, càngthích sưu tầm các loại ấm tử sa nổi tiếng, trong đó thích nhất là ấm Thụ Anh của đại sư chế bình Cung Xuân. Chỉ là ấm Thụ Anh truyền lại đời sau cực ít, nhưng trong phủ Cửu Giang vương, lại có một ấm.
Buổi tối nay, Chân Ngọc đang suy nghĩ kịch bản, chép chép viết viết thì Lập Hạ liền đi vào bẩm: "Tam phu nhân, Tam gia đến rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, Vương Chính Khanh nâng một cái hộp cười cười tiến vào.
"Ngọc nương, nhìn xem ta đem tới cho nàng thứ gì?" Vương Chính Khanh ý bảoLập Hạ đi xuống, hắn ngồi vào trước án, mở cái hộp, lấy ra một ấm ThụAnh, cẩn thận đưa tới trước mặt Chân Ngọc, cười nói: "Nàng xem!"
"Ấm Thụ Anh?" Chân Ngọc giật mình, nâng bình lên nhìn kỹ, thấy đáy bộ cókhắc hai chữ Cung Xuân, kích động đến nỗi tay cũng run lên, "Đây là đồthật? Ngươi có được từ chỗ nào?"
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nhận ra ấm Thụ Anh, sờ đầu một cái nói: "Ngươi không nhớ chúng ta, cũng không nhớ chuyện xảy ra trước kia, vì sao lại nhớ được những chữ này,cũng nhớ loại ấm này đây? Kỳ quái."
Chân Ngọc cũng ngây ngẩn cảngười, kinh ngạc nói: "Quả thật rất kỳ quái." Vừa nói vừa đi xem ấm, sờsờ, chuyển tới dưới đèn xem xét, cất giọng phân phó Lập Hạ nói: "Dấy lòtrà trong sân đi, ta muốn dùng ấm Thụ Anh pha trà."
Vương ChínhKhanh thấy Chân Ngọc chỉ nhìn ấm, hoàn toàn không nhìn cái người tặng ấm này, không khỏi nhắc nhở: "Này này, nàng còn chưa có cám ơn ta. Vì lấyđược cái ấm này, ta rất là tốn công tốn sức đấy."
Chân Ngọc cẩnthận để ấm xuống, ngoắc ngoắc tay Vương Chính Khanh, đợi hắn đến gần,liền vươn tay sờ sờ mặt của hắn, cười nói: "Ngày khác, ta chọn một vị mỹ nhân đáp tạ ngươi, không để ngươi mỗi đêm đều ngủ một mình."
Mặt Vương Chính Khanh trầm xuống, đẩy tay Chân Ngọc ra, "Ngươi cho rằng ấm này chỉ đáng giá bằng một mỹ nhân?"
Chân Ngọc phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Một mỹ nhân quả thật khôngđủ, ba thì như thế nào? Nếu còn không được, Hồng Tụ yêu quý của ta cũngtặng cho ngươi là được."
Nói cái gì? Ta chỉ là vì ba mỹ nhân vàmột Hồng Tụ lạ đi cầu khẩn Vương Gia nhiều lần muốn cái ấm này sao?Vương Chính Khanh lạnh mặt nói: "Mỹ nhân ta không muốn, trả ấm cho ta."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Chân Ngọc nóng nảy, ngăn ở trước án, không để cho Vương Chính Khanh lấy ấm Thụ Anh đi.
Vương Chính Khanh thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng, vừa nói ra, lại nói: "Cũng không muốn như thế nào, chỉ muốn nàng sinh cho ta một đứa bé."
Một ấm Thụ Anh đổi một đứa bé? Chân Ngọc nghiêng đầu nhìn ấm Thụ Anh mộtchút, nhìn lại bụng mình một chút, cực kỳ khó xử, ấm Thụ Anh, sở thíchcủa ta, đứa bé, ta không muốn sinh.
Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt của Chân Ngọc, lập tức lùi một bước nói: "Nếu không, trước hết để chota chuyển qua ở chung với nàng, buổi tối cùng nhau thưởng thức ấm này.Lúc nào nàng muốn sinh con, cái ấm này sẽ thuộc về nàng."
ChânNgọc cân nhắc một chút, không phải trong phòng nhiều hơn một cái ấm,đồng thời nhiều hơn một người sao? Nàng sảng khoái đáp: "Được, đồng ý."Liền cùng nhau thưởng thức cái ấm này, thưởng thức đến khi thiếp thịsinh hạ đứa bé thay ta, cái ấm này liền thuộc về ta.