Tôi ghé thăm Thư viện Hoàng gia như mọi ngày.
Đó là thư viện lớn nhất cả nước, với hàng nghìn đầu sách được lưu trữ ở đây.
Những cuốn sách được xếp gọn gàng theo mục trong căn phòng rộng lớn, nhiều đến mức đôi khi những người thủ thư ở đây cũng nhầm lẫn về chúng.
Trong khi tôi đang tìm những cuốn sách mình muốn đọc, vô tình có một cuốn sách lạ làm tôi chú ý tới.
Nó nằm yên trên 1 giá sách ở góc sâu bên trong thư viện.
Bìa của nó cực kì đẹp,toát lên vẻ quyền quý. Tôi đoán là quyển sách này cũng khá là cổ rồi.
Dường như không chỉ về hình thức, mà nó còn cuốn hút tôi bằng một thứ ma lực gì đó mà tôi khá khó để diễn tả thành lời.
Một thứ sức mạnh vô hình, như mê hoặc con người không thể cưỡng lại việc mở nó ra.
Tiêu đề của nó là “Mephisto”, tôi đoán vậy bởi đó là những gì được in trên bìa của nó, ngoài ra không còn gì khác.
Đột nhiên, cuốn sách tự mở ra dù tôi chưa động gì đến nó.
Một luồng ánh sáng lạ phát ra.
“Cái quái gì vậy…”
Hôm nay trong thư viện không một bóng người.
Lẽ ra tôi phải cẩn thận hơn nữa khi sờ mó vào mấy thứ như này.
Không kịp nghĩ gì, tôi vội vứt cuốn sách ấy xuống dưới sàn, vắt chân lên cổ mà chạy.
Chắc chắn đây không phải là một thứ mà tôi có thể động vào.
Có thứ gì đó thoát ra từ cuốn sách. Nhìn qua thì không khác gì con người, nhưng làm gì có ai bước ra từ cuốn sách được chứ.
Hắn ta mặc bộ quần áo trông như một bộ tuxedo màu đen, còn khá mới và gọn gàng, không có lấy một vết nhăn.
Mái tóc dài xẻ làm đôi, cùng với khuôn mặt trắng bệch như không có sức sống, vốn dĩ đây không thể là khuôn mặt của một con người được.
Chẳng lẽ nào…
“Này, ông là Thần chết đó à ?”
“Không, ngươi nhầm rồi. Ta không phải Thần chết “
“Vậy ông là ai?”
“Hừm, nhà ngươi chưa đọc quyển sách đó ư?” Hắn ta chỉ vào cuốn sách tôi vừa vứt lăn lóc dưới sàn.
“Tôi vừa mới cầm nó lên, mở ra chưa kịp đọc thì nó tự phát sáng, rồi ông chui ra từ nó đấy.”
“Ta hiểu rồi. Hẳn là nhà ngươi cũng được phen giật mình nhỉ?”
Rồi vừa xoa xoa đầu, hắn vừa giải thích.
“Ta là Ác quỷ, không phải Thần chết. Tên của ta là Mephisto, trên bìa cuốn sách có ghi tên ta đó, chắc ngươi cũng thấy rồi.”
“Ác quỷ? Ý ông là sao?”
“Ta nên giải thích cho loài người các ngươi như nào nhỉ..?”
“Tóm lại là tôi vừa triệu hồi một con quỷ bằng quyển sách đó, đúng chứ?”
Hắn ta nhìn tôi đang run rẩy sợ sệt.
“Thôi nào, ta sẽ không bắt ngươi để ăn thịt đâu, cất cái mặt ấy đi.”
“Vậy ông định làm gì tôi?”
“Ta cũng chẳng định đến đây làm gì, lại càng chẳng có ý định làm hại nhà ngươi. Đơn giản chỉ là tình cờ thôi, khi ngươi mở cuốn sách này ra.”
Vừa nói, hắn vừa cúi xuống nhặt cuốn sách rồi đặt lại lên giá.
“”Bọn ta không tùy tiện bắt con người làm cái gì cả, chỉ đơn giản chúng ta sẽ làm theo một giao kèo”
“Giao kèo? Ý ông là chúng ta sẽ trao đổi với nhau 1 thứ gì đó để hợp tác, đúng chứ?”
“Chính xác” . Hắn ta nở một nụ cười quỷ quyệt.
“Thứ ta muốn khi lập giao kèo với loài người không phải tiền hay thứ gì đó khác, mà là ‘linh hồn’ ”
Tức là mạng sống của mình?
“Bị lấy đi linh hồn, thì con người sẽ không còn sự sống. Linh hồn mới là nguồn sống, thể xác về cơ bản cũng chỉ là một cái bình chứa mà thôi.”
“Tức là cái giá tôi phải trả nếu như muốn một điều ước bất kì thành hiện thực qua giao kèo đó, là mạng sống của tôi?”
“Nhà ngươi hiểu chuyện nhanh đấy.” Hắn ta vẫn giữ nụ cười quỷ quyệt ấy “ Nếu nhà ngươi muốn làm điều gì đó đến mức sẵn sàng đem cả linh hồn mình ra để trao đổi, thì ta - một ác quỷ sẽ lập giao kèo với ngươi”
“Tiếc quá, giờ thì chưa phải lúc”. Tôi lắc đầu từ chối.
Cuộc sống của tôi vẫn đang hoàn toàn bình yên, chẳng có lí do gì để tôi phải lập một giao kèo mạo hiểm với con quỷ này cả.
“Được thôi” Hắn ta mở cuốn sách ma thuật đó ra “ Ngươi cứ suy nghĩ kĩ đi, ta luôn sẵn sàng giao kèo với nhà ngươi bất cứ lúc nào”
Rồi một luồng sáng lóe lên từ cuốn sách, và hắn biến mất.
Tôi nhặt cuốn sách phép ấy lên, đặt lại lên giá sách.
Mọi chuyện vừa diễn ra cứ như là một giấc mơ, mặc dù tôi đủ tỉnh táo để biết được những gì vừa rồi là sự thật.
Lần đầu trong đời, tôi gặp một con quỷ. Trái với ấn tượng của tôi về những con quỷ mà tôi từng được nghe, hắn ta lại khá thẳng thắn. Hắn ta thừa khả năng để lừa đánh cắp linh hồn tôi, nhưng hắn lại đề cập việc lập giao kèo với con người, đó là tôi.
Phải chăng đây là phong cách của Quỷ…..
Tôi tìm quanh thư viện xem còn cuốn sách phép nào nữa không, nhưng không thể tìm thêm được cuốn nào nữa. Tôi trở về nhà voiws một cảm giác kì cục.
***********
Tôi đã đính hôn.
Cả hai đều môn đăng hộ đói, bởi gia đình hai bên đều là quý tộc.
Có thể nói đây là cuộc kết hôn theo kiểu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” , bởi có một quy tắc ngầm là chúng tôi phải kết hôn với những người có cùng gia thế. Thường dân thì chỉ kết hôn với thường dân, quý tộc kết hôn với quý tộc, không thể có chuyện ngược lại.
Mặc dù anh ấy hơn tôi hẳn một bậc[note53773], nhưng chúng tôi vẫn có thể kết hôn với nhau. Tôi không được biết chi tiết lắm, nhưng có vẻ như cha tôi đã nói gì đó ngon ngọt với gia đình bên kia.
Và tất nhiên, vì cấp bậc của tôi thấp hơn, nên tôi không thể nào mà cự tuyệt cuộc hôn nhân này.
Thực ra thì tôi cũng không có ý định từ chối nó. Anh ấy - Damien Albert - là người mà tôi yêu từ tận đáy lòng, tôi nghĩ vậy. Anh ấy rất tốt bụng, và tôi thích mọi thứ về anh ấy.
Khó có thể nói chúng tôi là một cặp đôi hoàn hảo, nhưng tình cảm mà tôi và anh ấy trao cho nhau là thật. Và điều đó làm tôi thực sự hạnh phúc.
Nhiêu đó với tôi là mãn nguyện rồi, không còn điều gì mà tôi ham muốn đến mức phải triệu hồi con quỷ đó nữa.
Tôi đã nghĩ vậy đó.
________
“A-Anna”
Damian gọi tên tôi trong khi đang khỏa thân trên giường với một đứa con gái khác.
Ả ta cũng đang khỏa thân, và ôm lấy Damien trong khi vẫn còn thở dốc, vênh mặt lên nhìn tôi với vẻ đắc thắng.
“Laura…”
Đúng thế, tôi biết ả ta là ai. Laura Boisley, người bạn thơ ấu, đứa bạn thân thiết nhất với tôi.
Và hơn cả, là cô ta cùng đẳng cấp với Damien.
Khác với cái vẻ thục nữ yếu đuối tôi thường thấy, hôm nay cô ta như khoác lên tấm áo choàng đen của mụ phù thủy vậy. Độc ác và đầy tham vọng.
Phải chăng đây mới là bộ mặt thật của cô ta?
“S..Sao em lại ở đây?”
“Tại sao ư… Tôi đã nói với anh là tôi sẽ đến đây, đúng chứ?
“Th..Thật sự là như vậy sao..”
Tôi liếc sang phía Laura. Trông cái vẻ đắc thắng của cô ta
khi nhìn sang tôi kìa. Nó làm tôi thấy choáng váng….
“Laura, nói cho tôi biết, cô đã cặp kè với Damien bao lâu….”
“...Từ lâu rồi.”
Cô ta cuốn một tấm khăn trắng lên người, rồi bước về phía tôi.
“Tôi luôn tự hỏi đến khi nào cô mới nhận ra sự ngốc nghếch của mình vậy? Tôi đã nghĩ rằng nó có thể đã lộ từ lâu rồi, nhưng này, cô đúng là đồ ngốc mà.”
Cô ta trông có vẻ sảng khoái khi nói điều đó với tôi, trong khi tôi còn không thể đứng vững được khi chứng kiến những gì đang diễn ra.
“Tôi luôn muốn nhìn thấy nó, cái vẻ mặt đau khổ
khi mà biết được sự thật đó của cô. Và giờ nó thành hiện thực rồi. Chà, thực sự sảng khoái đó, cô hiểu chứ?”
Trong tôi như vụn vỡ.
Tôi đã nghĩ là Damien thực sự yêu tôi, nhưng hóa ra đó chỉ là tình cảm từ một phía thôi sao?
Không, chắc chắn không phải như vậy.....
Phải rồi, tất cả chỉ là một cú lừa. Tất cả chỉ là cô ta đã giăng bẫy Damien, cô ta chỉ đang coi nó như một trò đùa chỉ vì cô ta ghét tôi. Phải rồi, chắc chắn là như thế…
Nếu thế, thì chỉ cần Damien chấm dứt quan hệ với cô ta, thì chúng tôi hoàn toàn sẽ trở lại như ban đầu.
“Anna” Damien cất tiếng, trong khi cũng đang cuốn tấm khăn trắng y hệt ả ta.” Anh xin lỗi, nhưng hãy xem như chúng ta chưa từng có lời đính ước nào nhé….”
“..Eh?”
“Tức là hôn ước giữa chúng ta sẽ bị hủy bỏ, em hiểu ý anh chứ..”
“Không thể nào, tại sao..”
“Vì anh đã quyết định sẽ đính hôn với Laura..”
Anh ta ôm chầm lấy Laura.
“Anh đang nói dối.. Tại sao lại..”
“Vì chúng ta quá khác biệt. Anh không hề muốn cưới em. Em chẳng phải gu của anh, hơn nữa gia tộc Hermite của em thua kém hơn so với gia tộc Albert. Chúng ta vốn đã chẳng hề môn đăng hộ đối. Trong khi đó, gia tộc Boisley thì lại cùng đẳng cấp với gia tộc của anh, và cô ấy cũng hợp với gu của anh hơn em”
Anh ta nói không hề do dự.
“Vì thế, Anna Hermite, hôn ước của chúng ta chính thức bị hủy bỏ”
“Từ từ đã, em chưa nói -”
“Em không có quyền từ chối. Anh sẽ nói lại điều này với bố em sau.”
Hai con người đó cùng bước ra phía cửa căn phòng, bỏ mặc tôi ở lại.
“Anh xin lỗi, Anna. Em rất xinh đẹp, vì thế còn nhiều người khác sẽ phù hợp với em hơn là anh. Hi vọng em sẽ hạnh phúc với người mình thực sự yêu nhé,”
“ Ái chà, tôi cũng thấy đôi chút áy náy khi mà cướp mất hạnh phúc của bạn thân mình đó. Thôi thì thế này, tôi cũng không ngại nếu cô cứ giữ mối hận thù đó với tôi đến hết đời nhé. “
Rôi cô ta xô ngã tôi.
Tôi ngã gục xuống sàn, mất hết sức lực. Dường như chẳng còn hứng thú với tôi, bọn họ cứ thế bỏ đi, và cánh cửa đóng lại.
Một tiếng kêu khô khốc bật ra từ cánh cửa.
Kiiiiiiiiiit……
*********
Vài ngày sau đó, việc tôi và Damien đã hủy bỏ hôn ước được lan truyền.
Cùng lúc đó, hôn ước mới giữa anh ta với Laura cũng được công bố.
Dĩ nhiên cha tôi khi nghe tin đó thì đã vô cùng tức giận
“ Mày đã làm gì mà hôn ước giữa hai nhà bị hủy vậy?Có phải mày đã làm gì sai traisa với họ không?
Mày có biết tao đã vất vả như nào mới lập được hôn ước với thiếu gia nhà Albert không? “
Và từ cuối mà cha tôi nói ra như đánh gục tôi hoàn toàn.
“Tao thực sự quá thất vọng về mày”
Khắp mọi nơi, mọi người đều đồn với nhau rằng “ Anna Hermite đã tự tay phá hủy lời hứa hôn đó”, trong khi lại hoan hỉ với mối quan hệ của anh ta với hôn phu mới của mình, Laura Boisley.
Tôi nhốt mình trong phòng, để không còn phải nghe những thứ mà tôi không muốn nghe.
Nhưng tôi cũng chẳng thể nào cứ nhốt mãi mình trong phòng được. Linh hồn tôi sẽ mòn rữa ở trong cái căn phòng này mất thôi…
Khoan đã… linh hồn ư.
Nó làm tôi nhớ đến con quỷ đó.
Mephisto.
Không phải hắn nói, chỉ cần lập giao kèo trao đổi linh hồn, thì hắn có thể biến mọi thứ tôi muốn thành hiện thực ư.
Nếu vậy, tôi có thể giết chết 2 kẻ mà mình căm hận nhất - Damien và Laura.
Nếu vậy thì quá đơn giản, tôi sẵn sàng đánh đổi linh hồn mình. Cái chết với tôi chẳng còn đáng sợ, vì hai kẻ khốn nạn đó đã phá hủy hạnh phúc của tôi, khiến tôi sống không bằng chết.
Tôi quyết định đi đến thư viện Hoàng gia. Tôi mặc kệ điều gì có thể xảy ra, tôi muốn ai đó lắng nghe tôi nói. Hẳn là con quỷ đó cũng sẽ vui lòng lắng nghe mà thôi.
************
“Chào ông”
Chà, cũng lâu rồi chúng ta mới được gặp lại nhau. Vậy ngươi muốn ta giúp gì nào?”
Vẫn như lần trước, hắn ta vẫn nhã nhặn như vậy.
Một lần nữa tôi lại thắc mắc về hình tượng những con quỷ mà tôi đã từng được nghe.
Mà khoan, tôi gọi hắn ra đâu phải vì chuyện này.
“Ừm, thực ra tôi có chuyện muốn nói với ông”
“Nói chuyện ư?”
“Không được sao?”
Có vẻ hắn ta đang rất nóng lòng muốn kí giao kèo với tôi, để chiếm đoạt linh hồn tôi. Hắn ngây người ra một lúc, rồi sau đó nở một nụ cười. Trông hắn lúc này trông giống một thiên thần hơn là ác quỷ.
“Được chứ, dù sao ta cũng đang không biết làm gì. Vậy nhà ngươi muốn nói với ta chuyện gì?”
“Tôi muốn ông lắng nghe chuyện của tôi.”
“Ồ, tức là hôm nay ta sẽ nghe ngươi tâm sự sao?”
“Nó cũng được coi là giao kèo à?”
Tôi không thể đánh đổi linh hồn minh chỉ để tâm sự với hắn được, trong khi những kẻ tôi hận vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia.
“Không, nếu chỉ lắng nghe thôi thì ổn. Ta cũng thấy những câu chuyện của loài người khá thú vị”
“Cảm ơn ông”
Rồi tôi kể cho hắn nghe về việc Damien đã hủy hôn với tôi, rồi anh ta ngay lập tức hứa hôn với đứa con gái khác, đó là bạn tôi, Laura Boisley. Tôi nói mà như thể trút hết hận thù trong bản thân mình ra vậy.
Tôi không chắc là nó có đáng là một câu chuyện để nghe với hắn không. Tôi cố gắng diễn tả câu chuyện bằng cả biểu cảm nữa, trông nó khá nực cười, nhưng ít nhất là nó cũng không quá nhàm chán.
_____
Cuối cùng tôi cũng hết bầu tâm sự của mình với hắn
“Ngươi thật đáng thương, Đúng là con người không phải lúc nào cũng luôn luôn tốt đẹp. Dường như, con người đôi khi cũng không khác gì ác quỷ bọn ta, độc ác và nham hiểm.”
“Vậy thì, tôi muốn lập giao kèo với ông.”
“Tức là ngươi đã sẵn sàng đánh đổi cả linh hồn mình ư?”
“Đúng thế”
“Với tư cách là một ác quỷ, ta có vài lời nhắc nhở ngươi”. Hắn ta cười khổ “ Con người các ngươi chỉ có một lần sống mà thôi. Hãy suy nghĩ cho kĩ đi”
Tôi không nghĩ là một tên ác quỷ có thể nói những lời này. Hắn làm tôi cảm thấy vui hơn bất cứ ai.
Nước mắt tôi cứ chực trào ra , nhưng mà khóc giữa thư viện này thì xấu hổ lắm, nên tôi cố ghìm lại.
“Tất nhiên thì quyết định cuối vẫn là ở ngươi, ta không cản”
Đúng thế, tôi chỉ có một mạng này thôi, nhưng tôi chẳng còn luyến tiếc gì nữa. Cuộc sống của tôi giờ cũng không khác gì chốn địa ngục, vì thế giờ có chết thì tôi cũng phải lôi hai kẻ khốn nạn kia theo.
Ngọn lửa thù hận trong tôi đang hừng hực cháy
“Tôi, Anna Hermite, muốn kí giao kèo với ông, Mephisto”
“Ngươi có điều gì muốn ta - Mephisto -
thực hiện nào?”
“Giết Damien Albert và Laura Boisley”
“Bằng cách nào?”
“Tôi không quan tâm. Miễn là hai kẻ đó không được phép sống”
“..Rất quyết đoán đó” Hắn ta gật đầu như đồng ý, nhưng “ Ta đồng ý, nhưng ta cần một tháng”
“Ý ông là cần tận một tháng để tiễn chúng đi?”
Tôi cứ nghĩ ác quỷ sẽ ra tay tàn ác mà không cần suy nghĩ chứ? Liệu hắn ta sẽ giết chúng bằng độc chất hay gì đó tương tự à?
“Không phải vậy” Hắn ta lắc đầu “ Nếu sau một tháng đó, ngươi vẫn còn ý định muốn ta ra tay với chúng, thì chúng ta sẽ kí kết giao kèo này.”
“Có phải ông nghĩ rằng tôi chỉ đang quá nóng giận nên mới có ý định đó ư?”
“Đúng thế. Con người các ngươi nhanh đổi ý lắm.”
“Được thôi, vậy hẹn ông một tháng sau”
“Nếu ngươi không phiền, thì cứ đến đây vào ngày mai, hoặc
lúc nào cũng được” Mephisto gọi vọng lại.
“Ngày mai ư? Sao vậy?”
“Ta đã nói là ta đang rất chán còn gì? Ta cũng chả biết làm gì với đống thời gian rảnh đó, vậy thì ta sẽ trở thành chỗ để ngươi tâm sự cũng được.”
Chỉ vì chán thôi ư? Hắn muốn tôi chờ một tháng và nói chuyện với hắn?
Thật sự con quỷ này vô cùng khó hiểu.
“Hay ngày mai ngươi bận gì sao?”
“Thực ra thì cũng không có gì… Thôi được, mai tôi sẽ lại đến đây”
“Vậy hẹn ngươi ngày mai”
Hắn ta mỉm cười với tôi
*******
Suốt một tháng trời, tôi vẫn đều đặn đến thư viện, nhưng không để đọc sách.
Tôi gọi Mephisto ra, và hằng ngày đều tâm sự với hắn ta.
Nói chuyện với hắn thực sự làm tôi cảm thấy thoải mái. Tôi cũng đã phần nào gượng dậy sau những cú sốc vừa rồi, duy chỉ có một thứ không đổi.
Đó là lòng hận thù với những kẻ làm cho tôi đau khổ.
Tôi muốn chúng vĩnh viễn biến mất, kể cả tôi có phải hi sinh bản thân mình đi chăng nữa.
Với Mephisto, thứ duy nhất hắn tin tưởng đó là những giao kèo. Dường như không gì có thể thay đổi suy nghĩ đó. Nhưng có vẻ hắn không cứng nhắc như tôi nghĩ.
“Ta muốn được khám phá thế giới này” Hắn nói vậy đấy.
Hắn dường như thích nơi đây hơn thế giới hắn đang sống.
Nhưng hi vọng hắn không dùng thời gian mà tôi muốn dùng để trả thù chúng vào việc rong chơi như vậy.
_____
Một tháng và một ngày đã trôi qua.
Khi triệu hồi Mephisto, tôi nhận ra hắn trông nghiêm túc hơn bình thường. Dường như hắn không quên hôm nay là thời hạn mà hắn đã nói.
“Một tháng đã trôi qua, phải không”
“Đúng thế”
“Vậy ngươi vẫn muốn ta ra tay với Damien Albert và Laura Boisley ư? Hay ngươi đã thay đổi suy nghĩ?”
“Không hề, tôi muốn bọn chúng phải trả giá”
“Được thôi” Hắn ta gật đầu “ Vậy thì chúng ta sẽ kí giao kèo này. Ngươi muốn ta - Mephisto- thực hiện điều gì?”
“Tôi muốn Laura Boisley và Damien Albert phải chết”
“Ngươi có thấy hạnh phúc với điều đó không?”
Hạnh phúc ư?
Nếu 2 kẻ đó chết, thì giao kèo sẽ hoàn thành và linh hồn tôi cũng sẽ bị Mephisto mang đi. Tôi cũng chẳng thể biết mình có hạnh phúc hay không, vì dù sao tôi cũng sẽ chết mà. Nhưng nếu hỏi tôi có thỏa mãn không, thì chắc là có….
“Tôi nghĩ là tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn, dù chỉ một chút.”
“Vậy ngươi nghĩ sao nếu chúng ta thay đổi vài điều khoản nhỉ?”
“Nếu giết Damien và Laura làm ngươi thấy vui vẻ, thì điều ước của ngươi sẽ trở thành “ Hãy khiến cho tôi thật hạnh phúc”. Tất nhiên, việc giết bọn chúng sẽ trở thành một điều khoản phụ”
Vừa có thể chứng kiến bọn chúng chết trong đau khổ, vừa làm tôi hạnh phúc ư? Chưa bao giờ có một điều khoản làm tôi cảm thấy lời lãi như vậy. Nhưng tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc như nào, khi mà linh hồn tôi bị lấy đi chứ? Mà hắn cũng sẽ được lợi gì khi kí một cái giao kèo như vậy?
Một lời khuyên có ích với tôi, nhưng thực sự cũng làm tôi khá băn khoăn…
Mà thôi, suy nghĩ nhiều làm gì.
“Được, tôi đồng ý”
“Được thôi. Vậy Anna Hermite, ngươi muốn Mephisto làm gì cho mình nào?”
“Hãy làm cho tôi được hạnh phúc.”
“Ta đồng ý. Nhưng cái giá sẽ là linh hồn của ngươi. Ngươi đồng ý chứ?”
“Tôi đồng ý.”
Hắn ta lôi một tờ giấy ra, có vẻ là bản giao kèo vừa rồi.
“Xác nhận vào đây, rồi lăn dấu máu vào đó”
Tôi kiểm tra lại những gì được ghi trên đó.
Lần đầu tiên phải cắt máu ra để kí vậy tôi cũng khá lo lắng, và tất nhiên là nó đau lắm luôn.
“Giao kèo đã được nhất trí. Vậy ngươi có muốn đi cùng ta xem ta xử lí chúng như nào không?’
“Rất sẵn lòng”
“Vậy thì đi thôi.”
****************
Mephisto và tôi cùng đi đến nhà của Damien.
Đó là một căn biệt thự lớn với rất nhiều người hầu, nhưng Mephisto đã dùng thuật thôi miên khiến cho họ ngủ say.
Việc hắn vừa làm khiến tôi nhận ra hắn thực sự là một con quỷ, khác với dáng vẻ nhã nhặn như vừa rồi của hắn.
Phòng của Damien nằm ở tầng hai.
“Đây rồi, chính là căn phòng của đôi gian phu dâm phụ kia”
Sao hắn lại biết được điều đó, dù tôi chưa hề nói điều đó với hắn?
Rõ ràng ma pháp của hắn kì bí hơn tôi tưởng nhiều.
Hắn đá bay cánh cửa phòng đi.
Khác với cái vẻ thanh lịch, sức mạnh của hắn rõ ràng là quá kinh khủng.
“Chào hai người” Mephisto cất tiếng chào.
“Hai con người đó vẫn đang “lâm trận”, khỏa thân với nhau ở trên cái giường đó.
“Ông là ai?”
“Tên ta là Mephisto. Và không giống như cái vẻ ngoài mà ngươi đang thấy, ta là một ác quỷ.”
“Ông đang nói cái quái gì vậy?”
Damien tiến về phía Mephisto.
Nhưng trước khi anh ta kịp làm gì, thì Mephisto đã bất ngờ dịch chuyển về phía anh ta, đấm anh ta một cái thật đau.
“Gooeh!?”
Damien bị đấm lăn quay trên sàn.
“Anna, mày mang ông ta đến đây làm gì? Laura sững sờ hỏi tôi.
“Tao đến đây để vĩnh biệt mày.”
“Khoan đã, vĩnh biệt? Ý mày là…”
Biểu cảm của cô ta như cứng lại.
Cô ta nhận ra tôi đang không hề đùa cợt về điều đó.
“Ai đó, ai đó hãy đến đây cứu chúng tôi với! Bọn hầu đi đâu hết rồi?’
Con ả đó cố hết sức kêu cứu, nhưng làm gì còn ai nghe được ả nữa.
Bọn họ đều đã say giấc rồi, ít nhất là họ sẽ phiêu lưu trong xứ mơ ấy tầm 5 tiếng nữa.
“Tao ghét mày. Tao hận mày. Đó là lí do hôm nay tao đã kí giao kèo với ngài Ác quỷ đây, để tiễn mày xuống địa ngục.”
“Ác quỷ ư? Mày bớt đùa đi”
Ngay lập tức, Mephisto nắm lấy cánh tay phải của Damien và bẻ gẫy nó, không khác gì bẻ một cái cành cây khô.
“AAAAAAAAAAA”
Đúng rồi, hét to nữa lên, vì hôm nay không ai đến cứu anh được đâu.
Còn Laura thì đang cố tự thoát thân. Ả định nhảy xuống dưới, nhưng chưa kịp thực hiện thì Mephisto đã hóa thành làn khói bắt lấy ả ta, rồi ném ả ta trước mặt tôi.
“Đây là …mơ ư?”
“Không phải mơ đâu. Đây là hiện thực”
Tôi vả Laura một cái thật kêu.
Má cô ta ửng đỏ hết lên, và cô ta khóc trong đau đớn.
Hai kẻ thảm hại đó quỳ mọp về phía Mephisto, với những lời xin lỗi nhưng không hướng về phía tôi, mà chỉ như những lời xin tha cho cái mạng quèn của chúng.
“Tôi xin lỗi mà’
“Anh xin lỗi”
“Anh đã bị cô ta đánh bẫy”
“Chúng ta là bạn phải chứ, tha thứ cho mình đi…..”
……
Rặt những lời dối trá.
“Giờ thì ngươi muốn làm gì?” Mephisto hỏi tôi.
“Giết chúng bằng cách tàn nhẫn nhất đi”
Hắn ta nở một nụ cười quỷ quyệt.
Và giết chúng đầy man rợ.
Tôi quan sát từ đầu đến cuối.
Nhìn chúng bị giày vò, tôi cảm thấy thật thỏa mãn.
Nhưng liệu tôi có thấy hạnh phúc không?
____________
Hai kẻ khốn đó đã chết, và tôi cùng Mephisto rời khỏi căn phòng đó.
“Anna, giờ thì cô đã hạnh phúc hơn rồi chứ?”
“Tôi không biết nữa. Dù sao thì tôi cũng đã trả thù được chúng, giờ thì thực hiện giao kèo thôi, linh hồn của tôi giờ là của -”
“Chưa được. Giao kèo chưa hoàn thành.”
“Chưa hoàn thành?”
“Điều ước của cô là” Hãy cho cô được hạnh phúc”, nhớ chứ?”
“Cứ cho là vậy đi, vậy thì giờ tôi phải làm gì thì mới được hạnh phúc nữa chứ?”
“...Vậy thì tôi sẽ ở bên em, cho đến khi em ra đi mãi mãi. Tôi sẽ khiến em cười, khiến em hạnh phúc.”
Dường như … ông ta đang nghiêm túc.
Tôi bật cười.
“Gì vậy chứ, ông đang cầu hôn tôi đó sao?”
“Để em được hạnh phúc, tôi sẽ luôn bên em, và dành thật nhiều thời gian của mình cho em. Liệu em có thấy ghê sợ khi đi bên cạnh tôi, một ác quỷ , hay không?”
“Không, tôi… à
em không bận tâm đâu. Chỉ là.. điều đó có ổn với giao kèo của chúng ta không?”
“Không vấn đề gì, bởi em đã được ở bên người mình yêu mà”
_________
Anh ấy nói những điều thật kì cục.
Người tôi yêu… tức là tôi đã phải lòng một ác quỷ sao.
“Vậy tức là, anh đang cầu hôn em, đúng chứ?”
“Đúng, là cầu hôn đó”
Anh ấy tiến về phía tôi, và tôi nắm lấy đôi bàn tay ấy.
Tôi cứ nghĩ bàn tay của quỷ sẽ lạnh lắm, nhưng hóa ra nó thật ấm áp.
“Vậy hai chúng ta sẽ làm gì đầu tiên, để em thấy được rằng anh sẽ là người mang hạnh phúc đến cho em nào?”
“Phải rồi nhỉ? Vậy thì đi du lịch để hâm nóng tình cảm đôi ta, em thấy sao?”
“Chỉ là anh muốn đi đây đó thôi chứ gì…”
“Chắc là vậy rồi” Anh ấy cười với tôi.
“Thế thì được thôi. Hạnh phúc đến cuối đời của em giao cho anh đó”
“Tuân lệnh” Anh ấy gật đầu” Như những gì đã giao kèo, em yêu.”
“