Giao Duyên Kỳ Ngộ

Chương 6: Thực (4)




Hạ Duyên sững người, rồi lại rụt tay về xem như không có chuyện gì. Cô cảm thấy Nu Na giờ phút này thật xa lạ. Em không bám cô như trước, cũng không giở trò làm nũng. Em xa cách hơn, khả năng biểu đạt dường như cũng kém hơn. Thế nhưng Hạ Duyên vẫn cảm nhận được em quan tâm mình từ tận đáy lòng. Sự mâu thuẫn này khiến cô khó hiểu.

Nu Na dường như cũng nhận ra hành động của mình gây khó xử cho người đối diện. Cô ho khan một tiếng, mất tự nhiên giải thích: "Em đang trong độ tuổi dậy thì, có hơi nhạy cảm với động chạm một xíu. Xin lỗi chị."

"Hả, à à, chị không để bụng. Cảm ơn Nu Na đã quan tâm cảm xúc của chị. Chị chỉ đang suy nghĩ tối nay ngủ ở đâu thôi. Ông ngoại ngủ phòng đầu, bố mẹ ngủ phòng giữa, em với út Lai ngủ phòng cuối. Ài, không lẽ là ngủ với ông? Chị hơi ngại."

Nu Na không trả lời câu hỏi của Hạ Duyên. Cô nàng híp mắt, phòng tầm nhìn ra xa hướng mặt trời lặng, ánh sáng đỏ rực cả khoảng không, in bóng xuống một vùng nước.

"Ráng chiều đẹp chị nhỉ?"

Hạ Duyên nghe thế ngẩng đầu, đôi môi nhẹ cong lên, "Ừ, đẹp."

"Về chuyện chia phòng ngủ, em có đề xuất này. Nhưng phải hỏi qua mẹ đã. Nếu không được e rằng chị phải ngủ cùng ông rồi."

Nu Na nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn của thiếu nữ mới lớn, nhưng vẫn còn nhiễm chút non nớt, ngây thơ. Bấy giờ Hạ Duyên mới thấy Nu Na quen thuộc hơn tí. Cô kìm nén cảm xúc muốn xoa đầu cô nhóc lại. Tự nhủ Nu Na lớn rồi, không thích hợp với hành động này.

Hạ Duyên chuyển tầm mắt từ sườn mặt Nu Na sang hoàng hôn. Hai người ăn ý không nói thêm câu nào, lẳng lặng ngắm nhìn vầng sáng cuối ngày cho tới khi tắt hẳn.

"Về thôi." Hạ Duyên lên tiếng, tay vô thức đưa về phía Nu Na bất chợt rụt về nhét vào túi. Tất cả những hành động đó Nu Na đều thấy. Em cụp mắt, lẳng lặng đi bên cạnh Hạ Duyên.

Tối. Căn nhà rộng lớn chỉ có ông ngoại lật từng trang báo. Hạ Duyên kéo Nu Na lại tán gẫu với ông mấy câu, rồi hai đứa cùng xoa bóp cho ông. Ông ngoại cười tít mắt, lòng đầy ngọt ngào.

Lúc này bố mẹ Hạ Duyên cùng út Lai trở về, trên tay còn mang theo vài bọc đồ. Có vẻ mới bọn họ cùng nhau đi siêu thị. Hạ Duyên nhanh nhảu chạy ra cầm hộ út Lai. Nu Na thì phụ dì hai của mình.

Bố Hạ Duyên giả vờ bất mãn nói: "Mình ơi, hay là đem con đổi với Nu Na nhà út nó đi. Con bé Bòn Bon có thương yêu gì mình đâu, chạy lại là cầm phụ út nó à!"

"Ba à, do út Lai gần con hơn mà!" Hạ Duyên lập tức biện hộ.

"Thôi thôi thôi, tui biết cô rồi. Hồi còn bé cô lúc nào chẳng đòi qua phòng út Lai chơi!"

Lai nhìn bố Hạ Duyên chọc ghẹo con gái thì bật cười, "Thôi được rồi anh hai, Bòn Bon nó đòi qua phòng em cốt để chơi với Nu Na ấy. Chứ nào có dính em đâu! Mà có dính em thì sao chứ, ai biểu hai anh chị kém sức hút hơn em chi, ha ha!"

Không khí cả nhà bởi vì sự xuất hiện của ba người lớn mà được khuấy động hơn hẳn.

Hạ Duyên với Nu Na phụ trách phân loại rồi cất đồ vào tủ. Còn người lớn thì lần lượt đi tắm. Xong xuôi hết thẩy Nu Na bỗng kéo tay áo Hạ Duyên.

"Chị, tối nay sang phòng cuối ngủ với em. Mẹ em qua ngủ cùng ông ngoại."

"Em hỏi ý út chưa?" Hạ Duyên không khỏi sửng sốt. Đây rõ ràng là vấn đề nan giải của cô, thế nhưng trong khi cô quên béng đi mất, Nu Na lại nhớ thay, lại còn giúp cô nghĩ ra giải pháp.

Nu Na không đáp mà gật đầu. Lòng Hạ Duyên sướng rơn, quên béng đi mất việc Nu Na không thích động chạm, giơ tay bẹo má của em.

"Cảm ơn Nu Na nhiều nhá!"

Nu Na giật mình đứng trơ ra, vẻ mặt ngoài kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc. Nhưng cô nhóc cũng không né tránh hay nói lời bất mãn với chị. Ánh mắt cô chất chứa cả bầu trời tâm sự.

Bởi vì từ đây đến hết số ngày được phép nghỉ, Hạ Duyên sẽ làm ổ ở phòng cuối, cho nên cô bắt đầu di chuyển toàn bộ hành lý sang. Nu Na phụ cô đem đồ dùng cá nhân bỏ vào nhà tắm, sau đó quét dọn sơ lược căn phòng. Hạ Duyên cất tài liệu nghiên cứu lên ngăn kệ, nhìn thấy sách vở của Nu Na thì tò mò lấy xuống. Cô ngó quanh một vòng, xác định Nu Na tập trung một trăm phần trăm công lực dọn dẹp, không rảnh bận tâm mình mới nhìn sang.

Vở được bao bằng loại giấy nháp mà mỗi học sinh sẽ được phát trong kì thi cuối kì. Chắc là của út Lai cho em. Có bao tập, có bao kiếng, nhưng lại không dán nhãn. Nu Na tận dụng màu trắng của giấy nháp để kẻ ô đề thông tin vào. Con bé tiết kiệm thật đấy.

Trường Nu Na theo học ở hiện tại là trường cấp ba cô theo học khi trước. Vùng quê bọn cô chỉ có hai trường cấp ba, một cho bọn khá giỏi, có triển vọng theo học đại học. Một cho đám ất ơ, đủ để lấy bằng tốt nghiệp cấp ba, đương nhiên cũng có những bạn học khá tốt theo học trường đó, vì muốn ra trường sớm, tìm việc làm sớm, phụ giúp gia đình. Cỗ cảm xúc thương cảm đối với các bạn gia đình khó khăn bỗng dạt dào. Nhà cô khá giả, âu cũng là cái phước.

Tiếp tục nhìn xuống dưới, bỗng nhiên có một bàn tay chen vào che đi phần nhãn, sau đó giật lấy quyển vở áp vào người.

Giọng nói có đôi phần hoảng hốt: "Bòn Bon, chị đang xem vở em sao?"

"Ừm, đúng rồi. Lâu không gặp chị quên mất nét chữ của em nên tính xem thử tí đó mà. Sao vậy? Quyển đó có bí mật của em hửm?" Hạ Duyên làm điệu bộ cười gian xảo, hất hất mặt trêu chọc Nu Na. Bởi vì lâu không gặp nhau, cô luôn cảm thấy giữa mình và con bé tồn tại một vách ngăn. Cái cảm giác này thực khó chịu. Rõ ràng là chị em quấn quýt từ bé, khi trước còn có khoảng cách tuổi tác, lớn lên phải dần mất đi chứ. Cớ gì lại càng ngày càng xa cách, càng ngày càng thu mình? Chẳng nhẽ, bé Nu Na nhà mình thuộc tuýp người nhạy cảm, hướng nội?

Nu Na im lặng nhìn Hạ Duyên, ánh mắt thăm dò, ẩn chứa nhiều tâm tình phức tạp, biểu cảm muốn nói lại thôi. Cuối cùng em bước đến gom hết số sách vở trên kệ, mặc kệ nhiều và nặng, Nu Na ôm trọn trong tay, chất một lần xuống thùng giấy dưới bàn học. Hạ Duyên thấy thế định giúp, nhưng em lại lắc đầu từ chối.

"Vở không có bí mật, nhưng mà có nhiều thứ trẻ trâu lắm. Chị muốn xem nét chữ lát nữa em viết ra nháp cho chị xem. Đừng có tò mò đống vở này của em nha. Nhớ đó. Chị mà tò mò em giận đó." Nu Na nói xong tiếp tục phụ Hạ Duyên xếp đồ. Còn Hạ Duyên thì đứng trơ ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn Nu Na. Chợt cô cười phá lên. Thế mà bảo không có bí mật, viết mấy thứ không dám để người đọc lại chả phải bí mật à? Hoá ra Nu Na vẫn còn trẻ con lắm, con bé chỉ đang cố tỏ ra trưởng thành thôi. Người bình thường ai lại không dám cho xem vở chứ. Thôi được rồi, không cười, không cười nữa.

Con người Hạ Duyên được cái tính tò mò không cao. Thật ra Nu Na chẳng cần phải giải thích nhiều như vậy làm gì. Em ấy chỉ cần nói "chị đừng coi", cô đảm bảo sẽ đồng ý ngay tắp lự. Cái gì người khác cho phép thì mình thuận theo mà nghe, còn không cho thì thôi, sống tốt phần của mình là được. Từ nhỏ tới lớn Hạ Duyên luôn quan niệm như vậy, ba mẹ ủng hộ lối sống này của cô, ông anh trai thường chọc cũng tỏ ra kính nể. Đó là lý do Hạ Duyên nhất mực duy trì đức tính này. Bớt tò mò, bớt khổ đau.