Giao Dịch

Chương 44: Quay cảnh thân mật




Mấy ngày nay, Lưu Tĩnh vẫn diễn như bình thường, cô cảm nhận thái độ của mọi người ở đoàn phim hình như đã thay đổi, họ cũng không còn khó chịu khi nhìn thấy cô nữa.

Cảnh 5 được quay mấy ngày liên tục, kể về cuộc hành trình du lịch của bọn người Thịnh Hàn Tiêu.

Hôm nay cảnh quay là ở một khách sạn tráng lệ, khung cảnh trong căn phòng rất lãng mạn.

Lưu Tĩnh biết rất rõ, cảnh mà cô quay ở đây chính là cảnh thân mật của cô và Ngôn Hiên.

Cái khó ở đây thì phải nói đến rồi, cô phải chủ động hôn Ngôn Hiên, chủ động đáp trả sự nhiệt tình của anh.

Nghỉ đến mà Lưu Tĩnh sởn gai óc, cô phải chủ động, ách, thật là khó. Mặc dù Ngôn Hiên đẹp thật đấy, nhưng mà cô không có mê đâu, người trong lòng cô chỉ có một, Triệu Thiên Đình.

Vì cảnh này là cảnh nóng nên những người không phận sự thì không được phép ở lại, chỉ có đạo diễn và một số ít người cần thiết ở lại.

"Action."

Khi tiếng hô của Kỳ Bách Trác vang lên thì đó cũng là lúc Lưu Tĩnh nhập vai.

Hiện tại, cô là Bùi Hi. Dùng câu nói này để nhắc nhở chính mình, Lưu Tĩnh cảm thấy can đảm hơn.

Bùi Hi từ phòng tắm đi ra, người cô chỉ quấn một chiếc khăn trắng, mái tóc óng ả được xõa xuống rơi nhẹ lên vai. Bùi Hi nhìn người đàn ông ngồi trên giường bỗng nở một nụ cười nhẹ.

Thịnh Hàn Tiêu ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt mình, sắc đẹp của Bùi Hi thật khiến anh say đắm.

"Lại đây." Thịnh Hàn Tiêu nhìn cô cất giọng nhẹ nhàng.

Bùi Hi bước từng bước chậm rãi lại gần Thịnh Hàn Tiêu, ánh mắt long lanh như những vì sao trên trời.

Anh kéo cô vào lòng, say đắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ đó, nếu có thể, anh thật sự muốn ngắm cô mãi.

Bùi Hi nhướng mắt, nở nụ cười mê hoặc : "Sao thế?"

"Em rất đẹp."

Anh vừa dứt lời, Bùi Hi đã ngẩng đầu hôn vào môi anh, bàn tay cô nhẹ nhàng sờ vào mặt anh.

Thịnh Hàn Tiêu đáp trả, nụ hôn càng nóng bỏng hơn. Bàn tay anh siết lấy eo cô thật chặt.

Cảm nhận được eo mình đã bị anh siết lấy, Bùi Hi không ngại trêu chọc. Cô cởi chiếc áo choàng tắm của anh ra, dùng đôi tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt rắn chắc kia, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thịnh Hàn Tiêu bất ngờ đẩy cô xuống giường, anh nằm đè lên người Bùi Hi, không kiên nể mà cúi xuống hôn môi kia.

Lưu Tĩnh tuy rất hồi hợp nhưng cô vẫn cố ổn định tâm tình. Cố gắng phối hợp tốt nhất một lần để qua cảnh này.

Chân Ngôn Hiên đang ở giữa hai chân cô, da thịt anh đã chạm vào da thịt cô một cách rõ ràng. Lưu Tĩnh thật sự không quen như thế.

Nụ hôn của Thịnh Hàn Tiêu dần trượt xuống cổ cô, rồi đến xương quai xanh, anh há miệng, ngậm lấy.

Cảnh này là thật, máy quay đang quay rất tinh tế.

Bị Ngôn Hiên cắn nhẹ một cái vào xương quai xanh, Lưu Tĩnh thật sự giật mình. Cố che giấu tâm tình, Lưu Tĩnh nhắm mắt nhưng hai tay vẫn ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Ngôn Hiên.

Tấm khăn hơi trượt ra một chút, để lộ cảnh xuân nóng bỏng.

Đây vẫn là cảnh quay thật sự, tuy bên trong cô có mặc một bộ đồ ngắn nhưng trễ ngực. Tấm khăn thuận lợi trượt xuống và dừng lại đúng chỗ có thể che trên bộ đồ cô đang mặc mà không bị lộ.

Thịnh Hàn Tiêu cúi đầu vào ngực cô, tham lam hôn lấy.

"Anh muốn em." Thịnh Hàn Tiêu âm trầm cất giọng, sau đó cúi xuống hôn vào môi cô.

"Hôm nay, em là của anh." Bùi Hi cùng anh môi chạm môi, nụ hôn trở nên rất cuồng nhiệt.

Cánh tay anh đặt bên eo Bùi Hi, nhẹ nhàng vuốt ve, lúc tấm khăn được anh vứt đi thì cũng là lúc đạo diễn hô : "Qua."

Vừa nghe thấy tiếng của đạo diễn thì Ngôn Hiên đã nhanh chóng tách khỏi người Lưu Tĩnh, khuôn mặt anh rất bình tĩnh.

Lưu Tĩnh nhanh chóng ngồi dậy, may quá, cảnh lúc nãy chỉ quay một lần là xong, nếu quay lần thứ hai thì cô chết mất.

Cô không biết khi Triệu Thiên Đình thấy cảnh này sẽ ra sao, sống hay chết thì tới đó rồi tính. Lưu Tĩnh là diễn viên, cảnh như thế cũng là bắt buộc.

Nhớ đến lúc nãy, cô có thể thuận lợi diễn cảnh ân ái, xem ra cô không phải tệ, cả cảnh khó như thế cũng diễn được. Cô cảm thấy thật phục bản thân.

Nhưng khi diễn xong, lúc này là lúc cô đã xuất vai, nhìn về phía Ngôn Hiên, đúng lúc anh cũng nhìn cô, Lưu Tĩnh giật mình vội cụp mi mắt.

Quả thật rất ngại, là Bùi Hi thì cô không sao nhưng là Lưu Tĩnh thì có sao.

Lúc nãy người anh áp sát cô như vậy, cô thật sự rất ngột ngạt, bây giờ được tự do, đúng là rất khỏe.

"Tôi đi thay đồ." Trên người cô vẫn là bộ đồ ngắn bó sát, nhìn vào thì rất sexy nhưng cô không thích loại đồ như thế. Nếu không phải vì diễn thì có cho cô cũng không mặc.

Lưu Tĩnh bỏ đi, để lại bóng dáng cao lớn trầm ngâm của Ngôn Hiên.

Lúc nãy, anh có phản ứng với cô.

Cảnh nóng anh quay không ít nhưng Ngôn Hiên có thể khống chế dục vọng của mình. Chỉ có duy nhất hôm nay, duy nhất quay với Lưu Tĩnh anh mới có ham muốn này.

Da thịt cô, rất mịn màng.

Nụ hôn của cô, rất ngọt ngào.

Ngực cô, rất tuyệt vời.

Lần đầu tiên Ngôn Hiên lại lưu luyến một người đến thế, tại sao chứ?

Lúc nãy, khi anh hôn vào xương quai xanh của cô, đáng lí ra chỉ quay cảnh há miệng chạm vào là được, nhưng anh đã cố tình cắn nhẹ vào đó. Anh không hiểu bản thân lúc đó vì sao lại làm như vậy.

Nhưng Ngôn Hiên biết, mình rất thích cảm giác đó.

...

"Tổng giám đốc Triệu, trà của anh."

"Để trên bàn đi." Triệu Thiên Đình vẫn tập trung vào tài liệu trên tay, chỉ ra lệnh một câu cũng không ngó ngàng gì đến cô thư kí xinh đẹp trước mặt.

Thư kí cố tình cúi người sâu xuống, hôm nay ả mặc một chiếc áo hở ngực, vừa cuối xuống thì đã bị lộ hết những thứ không nên thấy. Cố tình đặt trà lên bàn một cách từ tốn, chậm rãi.

Mục đích của ả chỉ có một, quyến rũ Triệu Thiên Đình.

Triệu Thiên Đình vừa ngẩng đầu, đập vào mắt anh là bầu ngực căng tròn của ả thư kí trước mặt. Anh cau mày, ánh mắt sa sầm lại.

Thấy ánh mắt đó của anh, ả thư ký tưởng anh đã say mê trước vẻ đẹp của mình, ả cố tình cười một cái, một nụ cười thật dụ hoặc.

Đàn ông đều có dục vọng, ả thật sự không tin Triệu Thiên Đình sẽ chịu đựng được. Ả tin chắc, chỉ vài giây thôi, người đàn ông này sẽ ôm chầm lấy ả.

Có điều ả không biết, Triệu Thiên Đình là Triệu Thiên Đình, chẳng lẽ dễ dàng bị mê hoặc bởi sắc đẹp.

Nhìn ánh mắt đó của ả thư kí, làm sao anh không hiểu ý đồ của ả chứ?

Ả là thư kí mới của anh - Tố Tư. Nếu chẳng phải thư kí cũ bất ngờ bị tai nạn xe thì anh đâu phải bị ả bày trò dụ dỗ?

Ả Tố Tư này đúng thật rất to gan!

"Giám đốc, mời dùng trà." Tố Tư chậm rãi đứng thẳng người lên, cố tình ưỡng ngực một cái, ả không tin người đàn ông này còn có thể chịu đựng được.

"Ra ngoài đi." Thấy ánh mắt lả lơi của Tố Tư thì anh liền cảm thấy chán ghét. Nếu không phải cô ta giỏi về lĩnh vực này thì còn lâu anh mới để cô ta ở lại đây.

Tố Tư bất ngờ, ả không nghe nhầm chứ?

Ra ngoài? Sao Triệu Thiên Đình lại muốn ả ra ngoài? Anh thật sự không hứng thú?

Tố Tư không tin, ả đẹp và rất quyến rũ mà?

"Còn chuyện gì sao?" Thấy Tố Tư mãi đứng ngây ra ở đó, anh khó chịu gầm nhẹ.

"À, dạ không có." Nói rồi ả quay đi, mặc dù rất không cam tâm nhưng vẫn bấm bụng cho qua. Lần này không được thì còn lần khác!

Đi được vài bước thì Triệu Thiên Đình đã gọi lại : "Khoan đã." Tưởng là anh đã thay đổi ý định, ả vui mừng quay đầu.

Triệu Thiên Đình lạnh lùng : "Lần sau còn ăn mặc như thế thì không cần đi làm nữa." Nói rồi anh cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, mặc kệ Tố Tư đứng ở đó, anh xem như vô hình.

Tố Tư nghiến răng kèn kẹt, sao lại có thể như thế chứ? Ả rất tức giận, ánh mắt trừng thật to, nhưng vẫn cố kiềm nén : "Vâng."

Ả biết Triệu Thiên Đình là người nói được sẽ làm được, vì thế không dám chần chừ mà đứng đó, nhanh chóng bỏ ra ngoài.

Nuốt cục tức này vào lòng, ả đã quyết phải lên giường với Triệu tổng, nhất định ả sẽ làm được!